Editor: Hanna
Lúc nói chuyện, khóe môi Tiểu Chấp Mặc khẽ cong lên, lúm đồng tiền bên má phải lõm xuống, đôi mắt thâm thúy mang theo vài phần trêu tức.
Anh cũng hay mở miệng trêu đùa, không nghĩ tới.......
Trên khuôn mặt tròn như quả trứng của cô gái nhỏ, thật sự nổi lên hai vầng ửng hồng.
Cho dù chỉ trong chớp mắt, cũng bị anh nhìn thấy.
Cảm thấy tâm tư trong lòng mình bị đoán được, cô có chút buồn bực xấu hổ trừng anh, âm thanh ra vẻ hung tợn nói: “Buổi trưa em muốn ăn năm bát chè trôi nước! Em mặc kệ!”
Dứt lời, căn bản không để ý đến phản ứng của Tiểu Chấp Mặc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng dẫn đầu đi ra khỏi phòng học.
Cô đứng trên lối đi nhỏ đùa giỡn chậu quất quen thuộc kia, chờ người nào đó kiểm tra xong này nọ cùng nhau về nhà.
Đồng thời, đã tự hỏi một vấn đề rất nghiêm túc.
Bức tranh của mình bị nhìn thấy, vậy rốt cuộc có cần đem bí mật nhỏ nói cho người nào đó biết hay không đây?
Cảm thấy thật ngượng ngùng......
Nhưng mà bản thân lại đáp ứng với anh rồi......
Tiểu Quỷ Đạm gãi tai rối rắm đếm lá cây, cũng không có chú ý tới tình hình bên trong phòng học -----
”Nếu bạn còn muốn tôi coi bạn trở thành một bạn học bình thường, hôm nay nói như vậy, tốt nhất không cần nói lần thứ hai, không chỉ là có một mình bạn một người diễn hí khúc thật xấu hổ......”
Cậu bé hai tay đút túi quần, cùng áo bành tô nỉ màu xám dài đồng bộ với cô gái nhỏ làm nổi bật lên thân thể nhỏ nhắn cao ngất thon dài, mặt mày nhẹ như núi xa trong tranh thủy mặc.
Từ trên cao nhìn xuống liếc Trình Hiểu Nguyệt một cái, cậu không để ý đến sắc mặt dần dần trắng bệch của cô bé, nói tiếp: “Thành tích của cô ấy có thể không bằng bạn, nhưng là cô ấy không kém so với bạn......”
”A, không đúng, các người căn bản không thể so sánh với nhau được.”
Nói đến đây ngữ khí của cậu không mang theo tính công kích nào, chính là bình thản.
Cố tình chính là bình thản như vậy, lại vô hình giết chết người khác,
Không thể che giấu.
Gắt gao cắn môi cánh hoa của mình, Trình Hiểu Nguyệt dĩ nhiên không dám ngẩng đầu.
Cô ta đột nhiên sợ hãi, sợ hãi nhìn thấy được vẻ xa cách trước sau như một trên khuôn mặt của cậu, sẽ làm cho mình đông cứng.
”Đương nhiên, bạn nói có chút đúng,“ trầm ngâm một lát, như là đang nói với cô ta, cũng như là đang lầm bầm lầu bầu, “Tiểu Quỷ Đạm có thể dựa vào tôi, chỉ cần cô ấy muốn.”
Tầm mắt dừng trên thân ảnh nhỏ bé đang vuốt ve cây cối ở bên ngoài, thần sắc của cậu phút chốc trở nên nhu hòa, dứt khoát xoay người.
Bước chân bước không nhanh không chậm, mỗi một cái giơ tay nhấc chân tựa hồ cũng toát lên vẻ cao quý.
Trình Hiểu Nguyệt lén nhìn mà đáy lòng hoảng loạn, tim đập không ngừng.
Nhìn hai thân ảnh cùng nhau dắt tay đi thì đáy lòng cô ta lại mạnh mẽ xuất hiện cảm giác không thoải mái.
Một cao một thấp, hài hòa ăn ý.
Nữ thanh thoát, nam điềm đạm.
Cậu thường thường lấy tay giúp cô đỡ một bên túi sách, dần dần trở thành một điểm nhỏ, chìm vào trong dòng người.
..........................
Tiểu Quỷ Đạm có tâm sự.
Lúc cô ăn cơm làm rớt đũa hai lần, lúc tắm lại quên đem chốt mở màu xanh thành màu đỏ của vòi sen thì Ôn Tình liền phát hiện ra vấn đề này.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, thậm chí đi dép bông ngược chân trái thành chân phải.......
Ôn Tình rốt cuộc không nhịn được, đem cô gái nhỏ mất hồn mất vía ôm trong khuỷu tay.
”Không vui? Mặc Mặc không phải là đều đem giấy khen cho con sao?”
Trên người thơm ngào ngạt, con ngươi của cô gái nhỏ giống như sương mù dày đặc.
Cô vỗ mông nhỏ, đầu nhỏ cọ cọ trên hõm vai của mẹ, yếu ớt nói: “Thật ra con không nghĩ lúc anh ấy ở trên bục, con chỉ có thể ở bên dưới vẽ bức tranh giống như con tưởng tượng, con muốn cùng anh ấy đứng chung một chỗ.......”
Con gái khó có được nhu thuận như vậy nói cho mình tâm sự, Ôn Tình đồng thời cao hứng, cũng có chút nghĩ ngợi.
Bà tính thử mở miệng.
”Tiểu Quỷ Đạm có nghe qua ba câu nói không? Câu đầu tiên là đàn ông chinh phục thế giới, phụ nữ chinh phục đàn ông......Câu thứ hai là gần quan được ban lộc......Câu cuối cùng là tiên hạ thủ vi cường!”