Rổ không, tất cả dâu tây đều đặt trên tờ giấy.

Xếp thành hai hình trái tim, xiêu xiêu vẹo vẹo.

Một cái tạo thành từ dâu tây màu đỏ, một cái tạo thành từ dâu tây màu xanh.

Theo số lượng rất dễ dàng phát hiện, nguyên nhân có màu xanh kia, là dâu tây đã vào bụng của Tiểu Quỷ Đạm.

Cô gái nhỏ hái được một đóa hoa Sơn Trà, đang cúi đầu nghịch cánh hoa.

Sau khi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc liền ngẩng đầu, con ngươi xinh đẹp sáng long lanh, đi qua bộ dáng nhỏ tranh công.

”Toan Toan, anh xem! Đây là hai hình trái tim em xếp, một cái là trái tim của anh, một cái là trái tim của em......”

” Kỳ thật em đã suy nghĩ cẩn thận, tuy rằng không biết lúc trước vì sao anh không để ý tới em, nhưng mà em cũng có chỗ không đúng, em tựa hồ là hiểu lầm anh, nghĩ anh không thương con chó nhỏ, nghĩ anh không tốt......”

”Trên phim truyền hình, trong Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông kia, lúc Đỗ Phi trả ơn, không phải đều nói là lấy thân báo đáp sao......”

”Em đây là lấy trái tim để hứa đâu! Màu xanh kia đại biểu cho thời thơ ấu, màu đỏ đại biểu cho lúc trưởng thành......”

Cô gái nhỏ năm sáu tuổi đang trong thời gian bắt chước, đi theo bà ngoại Hứa xem không ít tác phẩm Quỳnh Dao.

Tuy rằng đối với thề non hẹn biển còn ở trạng thái cái hiểu cái không, nhưng ngữ khí nghiêm túc, cho dù mang theo chút trẻ con, ở trong rừng tràn đầy hoa Sơn Trà, cô gái nhỏ thật kinh diễm.

Kinh diễm đến bất khả tư nghị.

Nhưng là, theo những lời nóidạt dào của cô bé, sắc mặt cậu bé lại từng chút từng chút trầm xuống.

Không có cảm động, không có trả lời.

Anh phút chốc đem Tiểu Quỷ Đạm kéo vào trong lòng ngực của mình, dùng sức vỗ một chút sau lưng của cô.

”Nhổ ra, toàn bộ đồ ăn đều nhổ ra cho anh!”

Giọng nói nghiêm nghị mà lạnh lẽo, tuyệt không có chút thương hương tiếc ngọc, sợ tới mức cô gái nhỏ cả người đều run run, “Cái gì......Nhổ ra cái gì......Em cũng chỉ ăn dâu tây......”

”Chính là dâu tây!”

Vân đạm phong khinh trên mặt Tiểu Chấp Mặc sớm đã bị xé nát, ngữ tốc rất nhanh, “Lúc chúng ta đi dì đang diệt sâu, em cho là lấy cái gì để diệt sâu?!”

Cô gái nhỏ chớp đôi mắt to, “Sữa chua? Sữa chua uống ngon như vậy, con sâu uống sữa chua thì sẽ không ăn hoa quả......”

”Thuốc trừ sâu!”

.................................

Hai bạn nhỏ đi rồi mà quay lại, sắc mặt cô gái nhỏ có chút tái nhợt.

Lúc từ xa lại gần, còn thường thường nghiêng sườn mặt nhỏ nhắn sang một bên nôn khan.

Công nhân trồng dâu tây vội vàng buông dụng cụ trong tay xuống, nghênh đón, “Làm sao vậy, là có đồ gì rơi ở đây sao?”

”Cô ấy không rửa liền ăn dâu tây, dì người có phun thuốc gì không?”

Tiểu Chấp Mặc nhéo nhéo mi tâm, thời điểm càng khẩn trương, tiếng nói cũng lớn, mang theo run rẩy.

Từ trước đến giờ không để lộ cảm xúc ra ngoài, hiện ra sự sợ hãi của anh......

Công nhân trồng dâu tây nghe xong liền biết đại khái, hòa ái cười cười, cho một chút an tâm.

”Các cháu hái vùng đó còn chưa có tiêu độc, cùng lắm là có chút vi trùng, không có thuốc trừ sâu......”

Trên đường trở về như trước đi qua một cái lương đình, cô gái nhỏ vẫn mặt lạnh trầm mặc, bước chân nhỏ đột nhiên vọt đi vào, giống như phát tiết đem dâu tây giẫm lên.

Lúc đi ra cô rất có khí thế trừng mắt nhìn Tiểu Chấp Mặc, hừ lạnh một tiếng, khoanh tay nhỏ tiếp tục đi về phía trước......

Trong lòng Tiểu Chấp Mặc biết mình chữa lợn lành thành lợn què phá hủy ý tốt của cô, nhắm mắt theo đuôi đi ở phía sau.

”Điềm Điềm, em còn nhỏ, về sau không cần dễ dàng như vậy liền nói lấy thân báo đáp lấy trái tim ra hứa như vậy......Đương nhiên, đối với anh thì có thể, anh là Toan Toan của em.”

”Kỳ thật anh cũng không muốn cùng em chiến tranh lạnh, chính là có nguyên nhân bất đắc dĩ......”