Editor: Nhã Y Đình

Hứa Đạm Đạm quay đầu thấy một bà mẹ trẻ đang dắt một cậu bé đến.

Tiểu Chấp Mặc trông càng lúc càng ra dáng, mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ca rô, quần ka ki đi giày thể thao trông rất đẹp trai mà lạnh lùng.

Tầm mắt cô nhóc chỉ dừng trên người bé trai kia một giây, sau đó quay đầu nhìn người phụ nữ kia, nhẹ nhàng hô lên: "Mẹ nuôi!"

Tần Họa cười đáp lại nhưng không tiến lên mà đẩy Ninh Chấp Mặc: "Đạm Đạm đáng yêu như vậy sao có thể vừa lùn vừa ngốc chứ? Mau đến ôm Đạm Đạm một cái đi! Ngày mai không phải là mồng một tháng chín sao? Khai giảng hai đứa sẽ cùng đi học!"

Ninh Chấp Mặc không đồng ý: "Tại sao chứ? Con đã bốn tuổi, học lớp chồi rồi! Còn nhóc chỉ mới......  hai tuổi mà?"

Cậu không thể đồng ý với mẹ già chuyện này được!

Cậu vẫn nhớ rõ Tiểu Đạm Đạm xấu xí ngốc nghếch kia! Mẹ rất yêu quý con gái nuôi, thậm chí còn hơn cà cậu nữa!

Tiểu Chấp Mặc xoay đầu không chịu đi tiếp.

Hứa Đạm Đạm nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của cậu nhóc kia, đôi mắt to tròn đảo vòng quanh, nhảy xuống ghế, đôi chân ngắn vui vẻ chạy qua, dang đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy Ninh Chấp Mặc, thoải mái nói: "Xin chào, bạn học!"

Cả người Ninh Chấp Mặc cứng đờ.

Sau khi lấy lại được tinh thần, cậu nhóc có chút không  tự nhiên: "Nhóc có biết bạn học là gì không hả?"

Tiểu Đạm Đạm cắn ngón tay ngẫm nghĩ, sau đó phản ứng lại rất nhanh: "Em và anh nha! Chúng ta cùng đi học nhà trẻ, chẳng lẽ không phải là bạn học sao? Có thể biết được mặt chữ...... "

Tần Họa kinh ngạc nhìn mẹ Hứa vừa đi từ trên lầu xuống, cảm thán: "Nhỏ như vậy đã bắt con học chữ! Liệu có sớm quá không?"

Ninh Chấp Mặc nghe vậy thì hơi nhíu mày: "Con cũng học từ lúc nhỏ như vậy mà!"

Tần Họa trừng mắt nhìn con trai: "Con là con trai!"

Tiểu Đạm Đạm vẫn ôm Ninh Chấp Mặc không chịu buông tay, học lời thoại trên ti vi, phản bác: "Mẹ nuôi, mẹ kỳ thị con gái! Đây là phong kiến nha!"

Ninh Chấp Mặc liếc mắt nhìn cô nhóc đang bám dính lấy mình như bạch tuộc, kéo cả tay, cả chân nàng xuống, nhíu mày: "Nhóc biết phong kiến là gì sao?"

Hứa Đạm Đạm nhỏ giọng lầm bầm: "Ong kiếm?...... Con ong nhỏ kiếm mật? Thế nên con ong nhỏ là kị sĩ, vậy công chúa đâu? Nếu em là công chua thì Mặc Mặc là kị sĩ hay hoàng tử đây?"

Ninh Chấp Mặc ở gần cô bé nhất nghe thấy vậy vừa giữ không để Tiểu Đạm Đạm cọ lung tung vào người mình vừa lườm khinh bỉ cô nhóc một cái.

Tiểu Đạm Đạm biết bản thân trả lời sai, thông mình nói lảng sang chuyện khác, khuôn mặt ủy khuất nhìn Tần Họa: "Mẹ nuôi, có phải anh Mặc Mặc không thích con không? Anh ấy cũng không ôm con!"

Tần Họa cũng thấy có chút ngoài ý muốn, bình thường con trai cũng không thích bị những bé gái đụng chạm dù chỉ một chút. Nhưng hôm nay lại để yên cho Tiểu Đạm Đạm ôm nha! Cũng giống như năm ngoái cậu nhóc để mặc cho Tiểu Đạm Đạm ôm.

Nghĩ như vậy, đôi mắt Tần Họa nheo lại như hồ ly, yêu thương xoa đầu Tiểu Đạm Đạm: "Anh Mặc Mặc đang xấu hổ thôi! Sau này con phải chủ động nhiều hơn nữa! Bạn học phải yêu thương lẫn nhau!"

"Vâng ạ!"

Tiểu Đạm Đạm buông Ninh Chấp Mặc ra, ngoan ngoãn đáp lại. Sau đó xoay người, làm ra vẻ thục nữ nhanh nhẹn trở lại bàn ăn, ngồi trên ghế, im lặng uống cốc sữa.

Ba Hứa thấy hành động này cảm thấy rất buồn. Vừa rồi, ông khuyên lâu như vậy nhưng con gái cũng chẳng thèm để ý. Tần Họa và Ninh Chấp Mặc vừa tới đã nghe lời như vậy! Thậm chí, nếu để Tần Họa chăm sóc có khi con gái ông còn trở thành ngôi sao nữa!

Thấy dáng vẻ đáng yêu của con gái, trái tim Tần Họa cũng mềm nhũn, dặn dò con trai: "Ở trường học có thể không tự chăm sóc bản thân được nhưng nhất định phải chăm sóc em gái cẩn thận đó, con biết chưa hả?"