Cưng Chiều 72 Biến Hóa: Ngựa Tre, Nhanh Tiếp Chiêu

Chương 66: Trọng Nam nhưng không xem nhẹ Tiểu Quỷ Đạm 1

Sau khi ông nội Hứa từ chức, đã về quê nhận thầu một mảnh núi.

Đồng thời dưỡng lão, rất có ánh mắt buôn bán nên đã mở một nông trường sinh thái.

Suối nước nóng, câu cá, dê nướng cả con, bè trôi, bè trôi......lộ trình cao cấp, có đầy đủ mọi thứ.

Cô gái nhỏ cùng ông nội không thân thiết, từ sau khi hiểu chuyện đây cũng là lần đầu tiên tới nơi này.

Nghe thấy tiếng chim hót tiếng côn trùng kêu ở khe núi, hít thở bầu không khí nông thôn trong lành mát mẻ, mấy người mệt mỏi vì bôn ba trên đường nhoáng cái trở thành hư không.

Đủ loại cây nông nghiệp đan xen ngang dọc, nhìn giống như bức tranh thủy mặc xinh đẹp.

Tiểu Đạm Đạm nhìn thấy cái mới mẻ nhịn không được, tâm tình ủ dột nhiều ngày cũng theo một vùng xanh biếc bên cạnh tốt lên.

”Oa nga! Ruộng rau hẹ này thật xanh tốt, nếu không phải hình dung đối tượng không đúng, cũng có thể dùng "Đón thiên liên diệp vô tận bích" để miêu tả đâu......”

”Đây là cọng hoa tỏi non.”

Ông nội Hứa dẫn đầu phía trước quay đầu, theo tay của cô gái nhỏ nhìn lại, sau khi trả lời xong xuy mấy tiếng: “Mấy tuổi rồi, ngay cả cái này cũng không phân biệt rõ ràng được, quả thật là dốt ghê gớm!”

Nhìn sắc mặt con mình có chút trầm xuống, ngượng ngùng không lên tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

Tiểu Đạm Đạm cũng không tức giận, dắt ba mẹ, hướng lão nhân gia nhe răng trợn mắt làm một cái mặt quỷ xinh đẹp, tiếp tục thực khoái rá nhìn xung quanh.

Lại đi tiếp trong chốc lát......

”Oa nga! Cọng hoa tỏi non này thật xanh tốt! Xanh mượt một mảng lớn như này, làm cho tâm tình người xem thật sung sướng!”

Giọng nói còn hơi sữa mềm mại, thanh âm so với trước đó rõ ràng to hơn.

Nói cho ông nội Hứa nghe, mang theo chút cố tình phát cáu.

Ông nội Hứa đi phía trước cước bộ dừng một chút, khóe miệng không nhịn được co rút mấy lần, lúc quay mặt đi, lại là vẻ khinh thường.

”Đây là hành tây...”

“..........................”

Biểu tình trên mặt cô gái nhỏ cứng lại, hút hút cái mũi, xịt ra một chút, trong ngượng ngùng mang theo chút cười khẽ.

Ông nội Hứa trong lòng mềm nhũn, nói ra lại là: “Cô gái nhỏ chính là phiền phức, cái gì cũng không biết! Nếu như là con trai mà nói, khẳng định đã sớm đem cái đơn giản như vậy phân biệt được rồi, hương khói Hứa gia ta___”

”Cha!”

Hứa Thời bước chân đình trệ, thần sắc cũng thu lại vẻ lãnh đạm, trực tiếp lên tiếng cắt ngang.

”Ngài lại nói, con lập tức đưa Ôn Tình và Tiểu Quỷ Đạm trở về, mắt không thấy tâm không phiền, miễn chọc tức đến lão nhân gia ngài!”

”Anh đây là có ý gì? Anh đi liền đi đi! Hứa gia ta cũng không thiếu nghịch tử như anh!”

Ông nội Hứa mạnh mẽ vang dội hơn nửa đời người, không chịu được nhất chính là ngỗ nghịch, lúc này liền rống lên, trung khí mười phần, “Dù sao anh cũng đủ lông đủ cánh rồi, bao nhiêu năm không trở về cũng không có chuyện gì! Tôi cũng không cần anh trông nom, tôi chết liền trực tiếp lấy hết tiền ra, cùng tôi đây thiêu là xong!”

Nói đến lúc kích động, ông nội Hứa tay run rẩy chỉ lên không thể khống chế, lộ ra nét mặt già nua cũng đỏ bừng lên, mấy nếp nhăn trên trán hằn sâu đến nỗi kinh tâm động phách.

Lúc trẻ bận sự nghiệp, vợ kiệt sức mà chết, sau khi gài đi quan tâm hương khói, không tiếp nhận cháu gái.

Hứa Thời hừ lạnh một tiếng, vừa định phản bác gì đó, trên lưng liền bị nhéo.

Ông chịu đau, chống lại ánh mắt ám chỉ của Ôn Tình, mâu quang lóe lóe, ngượng ngùng đem lời nói nuốt xuống, xoa đầu cô gái nhỏ, thở dài một hơi.

Nếu không phải lão gia tử bị ung thư phổi giai đoạn cuối, ông làm sao có thể làm cho Tiểu Quỷ Đạm bị ức hiếp.

Mấy người đều đứng tại chỗ, không khí cứng ngắc......

Cô gái nhỏ tựa hồ không có nhận thấy được gió thổi mây vần, đôi mắt to xinh đẹp nhìn beennayf, lại xoay qua chỗ khác nhìn cái kia, đột nhiên lên tiếng.

”Ông nội.”

Lão nhân gia sau lưng cứng đờ, đôi mắt già nua hiện lên tia đục ngầu.

Còn không có đợi cho ông kịp phản ứng, tiếng nói giòn tan của cô gái nhỏ lại truyền đến, giống như tiếng chuông bạc.

”Vừa nãy chúng ta cùng đi ngang quảng cáo trên tấm đá xanh, phóng hỏa đốt rừng, đoạn tử tuyệt tôn.....”