Editor: Nhã Y Đình

Chắc chắn Tiểu Đạm Đạm không hiểu Ninh Chấp Mặc vừa chê nó. Nhưng trùng hợp một điều lúc Tiểu Chấp Mặc đến đến nhìn cô nhóc kìa, còn chưa kịp làm mặt quỷ thì Tiểu Đạm Đạm đã khóc một tiếng.

Tiếng khóc vang lên lanh lảnh khiến cho mấy người lớn ngạc nhiên không thôi.

Tần Họa vội vàng ôm Tiểu Đạm Đạm lên, trừng mắt nhìn con trai mình: "Dám bắt nạt Đạm Đạm, lát nữa về phạt con úp mặt vào tường học thuộc lòng thơ Đường!"

Ninh Chấp Mặc chẳng làm gì, đứng thất thần một bên, khuôn mặt tuấn tú, nhỏ nhắn cực kỳ vô tội, trong lòng lại ghi hận em gái nhỏ này!

——

Hàng ngày, Tần Họa đã bắt đầu dạy cho Ninh Chấp Mặc nhận biết chữ viết, học thơ ca, làm đề toán. Còn Tiểu Đạm Đạm ở với mẹ Hứa thật sự cực kỳ thoải mái, cuộc sống của cô nhóc chỉ có ăn, ngủ, chơi.

Cuối cùng cũng đến sinh nhật đầy năm của Hứa Đạm Đạm. Đến giữa trưa, người thân và bạn bè mới đến.

Hai vợ chồng Hứa gia ở trên lầu bàn bạc vấn đề chỗ ở cho khách khứa vào tối nay nên để Đạm Đạm một mình ở dưới tầng một. Phòng khách được trải thảm Tiểu Đạm Đạm vui vẻ bò lung tung.

Mấy người Hứa gia và gia đình ba người của Tần Họa đứng trước cửa căn nhà cao cấp thấy cửa chính mở rộng cảm thấy tò mò không thôi.

Tần Họa giật nhẹ tay áo của ông xã, nhỏ giọng hỏi: "Trị an thành phố B tốt đến mức mà không cần đóng cửa sao?"

Bà ngoại Hứa nói to: "Vừa rồi, Ôn Tình nói còn ở nhà, Đạm Đạm ở dưới tầng một sao không thấy con bé đâu nhỉ?"

Ông ngoại Hứa là người phản ứng nhanh nhất: "Chắc là nhóc con kia bò lung tung chỗ nào rồi. Hai người thấy không? Tiểu Đạm Đạm thật nghịch ngợm mà! Mọi người mau đi tìm đi!"

Mọi người thấy dưới tầng một đủ loại đồ chơi: cầu trượt, bóng, bập bênh,...... dường như đã biến thành công viên trò chơi dành cho thiếu nhi rồi!

"Đạm Đạm? Đạm Đạm?"

"Đạm Đạm đâu rồi?"

Ninh Chấp Mặc đã ba tuổi, hai tay đút túi quần đứng cạnh ba khiến cho cậu nhóc càng thêm lạnh lùng, mạnh mẽ.

Ninh Thành Trì hơi nhếch miệng, ôm vai con trai, đùa: "Sao thế? Con không thích em gái này à? Lần trước ba nghe nói con bắt nạt người ta nha...... "

Cậu nhóc hơi nhếch cằm lên, phản bác: "Con không có, là mẹ nghi oan cho con!"

Ninh Thành Trì cười nói: "Ba hỏi con có thích em gái nhỏ này không chứ không phải hỏi con có bắt nạt người ta à?"

Cậu nhóc hơi nhíu mày, không trả lời. Đối với cậu, vấn đề này quá sâu sắc rồi!

Ba Hứa và mẹ Hứa nghe thấy tiếng động dưới lầu, vội vàng đi xuống, thấy hành động của mọi người cũng đoán được con gái mình lại trốn đi cũng vội vàng chạy xuống tìm cùng. Ngay cả Ninh Thành Trì cũng di chuyển đống đồ chơi.

Ngoại trừ Tiểu Chấp Mặc đứng bên cạnh ghế sô pha không có ý định tham gia tìm kiếm cùng, chỉ thỉnh thoảng di chuyển sang chỗ khác không làm vướng chân mọi người.

"A ——!"

Một tiếng kêu to đã hấp dẫn tất cả ánh mắt của người lớn. Mọi người nhìn thấy cô nhóc mặc bộ đồ Spongebob Squarepant đang quỳ trên đất, vươn cánh tay mập mạp, nhỏ nhắn ôm lấy hai chân Ninh Chấp Mặc không chịu buông.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, tròn tròn cười khanh khách với cậu nhóc đến mức chảy cả nước miếng.

Cậu nhóc sợ làm bị thương cô bé đột nhiên chui từ gầm bàn ra, không dám động đậy.

Mẹ Hứa chạy qua ôm lấy cô bé: "Tiểu Đạm Đạm này! Nhiều người tìm con như vậy mà con chỉ chú ý đến anh Mặc Mặc thôi sao?"

Nhưng mà cho dù mẹ Hứa có ôm, cưng nựng như thế nào thì Tiểu Đạm Đạm cũng ôm chặt lấy Ninh Chấp Mặc không chịu buông.

Sau đó, hai cánh tay mũm mím tóm lấy chân cậu nhóc lên đến gối, rồi đùi, sau đó là eo và cọ cọ vào cổ cậu nhưng cuối cùng vẫn không chịu buông tay.

Ninh Chấp Mặc đứng thẳng, ưỡn ngực, không dám động đậy, cảm thấy trái tim nhỏ của cậu chưa bao giờ đập nhanh đến vậy.

Đã biết một cô nhóc vừa một tuổi giở trò lưu manh như thế nào chưa?