Editor: Nhã Y Đình
Sao lại có thể liên tưởng đến đồ ăn chứ?
Mọi người ngồi trên bàn ăn đều xuất hiện vạch đen. Cô nhóc vẫn không để ý, chớp chớp đôi mắt to, lầm bầm. “Con nghĩ rằng chỉ có Hamburger mới có rau nha! Từ lúc nào bánh ngọt cũng hiện đại như vậy? Xem ra, hôm nào rảnh phải đến tiệm bánh ngọt xem thử mới được!”
‘Muốn ăn đồ ngọt thì cứ việc nói thẳng, anh sẽ dẫn em đi mà!’ Ninh Chấp Mặc yên lặng oán thầm.
Quả nhiên, một giây sau.
Cô nhóc làm như phát hiện một điều cực kỳ tuyệt vời, nâng cao giọng nói: “Toan Toan, vậy mà em lại không theo kịp xu hướng mỹ thực thế giới. Mai em muốn anh đi cùng với em đến tiệm bánh ngọt! Phải theo kịp thời đại!”
Cậu nhóc cười thầm nhưng khuôn mặt vẫn không để lộ điều gì, dáng vẻ lạnh nhạt, “Được!”
Tiểu Đạm Đạm thấy Ninh Chấp Mặc đã đồng ý mới le lưỡi với cậu một cái sau đó không để ý điều gì, hăng hái chiến đấu với chiếc đùi vịt trên tay.
Chiếc đùi chỉ còn mỗi xương, phía đầu còn chút thịt nhưng cô nhóc cố thế nào cũng không cắn được đành mút vài cái rồi từ bỏ. Cô bé nhẹ nhàng để chiếc xương lên bàn rồi xoay mặt nhìn Tiểu Chấp Mặc, chu mỏ lên.
Cậu nhóc buông đũa xuống, biết điều lấy mấy tờ giấy ăn, thuần thục lau cho Tiểu Đạm Đạm. Tiểu Chấp Mặc hơi mím môi, liếc mắt nhìn cô nhóc.
Có lẽ do khoảng thời gian này được ở bên cạnh Hứa Thời và Ôn Tình, được ăn thả phanh nên tiểu quỷ Đạm Đạm có vẻ tròn lên. Hai má phúng phính, mũm mĩm, cực kỳ đáng yêu.
Tiểu Chấp Mặc không nhịn được mà trêu chọc cô: Trước khi theo kịp xu hướng mỹ thực thế giới, em đã theo kịp xu hướng mập mạp của thế giới rồi!
Tiểu quỷ Đạm Đạm ngửa mặt, méo miệng, “..... “
Toan Toan còn có thể khoái trá trêu chọc cô sao?
Thấy dáng vẻ tủi thân của cô nhóc, tâm trạng Tiểu Chấp Mặc cực kỳ tốt.
”Cháu không cần thì chú nuôi!” Hứa Thời buồn bã không thôi. Chắc chắn ông phải phân cao thấp với tên nhóc thối đã bắt cóc con gái mình.
”Con dám ghét bỏ Điềm Điềm của con sao?” Dường như Tần Họa cũng thốt ra đồng thời, “Hai đứa vẫn là trẻ..... “
”Me, chúng con vẫn là trẻ con!”
Chữ “hôn” cuối cùng kia của Tần Họa chưa kịp nói ra đã bị Tiểu Chấp Mặc lên tiếng cắt ngang.
Cậu cũng biết còn nhỏ..... Không thể không nói, thái độ này của Tiểu Chấp Mặc thật sự đã thành công lấy lòng Hứa Thời.
Ông liếc mắt nhìn người muốn lên sàn diễn kia, trệu chọc: “Tần Họa, cô cũng nên bắt chước con trai đi! Nên hiểu chuyện hơn một chút!”
Ôn Tình nhéo cánh tay của ba Hứa. Tiểu Chấp Mặc nghe vậy nhưng không hề chen miệng, đôi mắt hơi lóe lên. Cậu lấy tờ giấy khác định lau tay cho cô nhóc. Nhưng Tiểu Đạm Đạm lại chớp chớp mắt, trong mắt giảo hoạt, cánh tay hơi nhấc lên, lau hết vào tay áo của Tiểu Chấp Mặc.
Trên chiếc áo da cổ lông màu đen xuất hiện một dấu tay bóng mỡ cực kỳ bắt mắt. Mấy người lớn đều sợ, Tiểu Chấp Mặc cực kỳ thích sạch sẽ nha.....
”Tiểu quỷ Đạm Đạm này, sao con lại có thể nghịch như vậy!”
Ôn Tình vội vàng lên tiếng giảng hòa. Nhưng bà còn chưa nói hết đã thấy cậu nhóc véo nhẹ mũi con gái, cười dung túng, “Ngoan nào!”
Trò đùa dai của mình được thực hiện nên cô nhóc cười “Ha ha” ra tiếng, khuôn mặt cũng vui vẻ.
Sau đó, cô bé cũng ngoan ngoãn cầm thìa ăn cơm. Tiểu Chấp Mặc vẫn lấy giấy ăn như cũ, cẩn thận lau tay cho Tiểu Đạm Đạm rồi mới tiếp tục ăn cơm. Cậu cũng không bận tâm trên áo mình có vết bẩn.
Hứa Thời nhìn thấy cảnh này thì giật mình. Bỗng nhiên ông cảm thấy thật ra trẻ con cũng rất người lớn. Ít nhất, Tiểu Chấp Mặc là vậy.
——
Bởi vì học cùng lớp với tiểu quỷ Đạm Đạm nên khi học lớp một, Tiểu Đạm Đạm mới năm tuổi, còn Tiểu Chấp Mặc đã bảy tuổi.