Tiểu Đạm Đạm vụng về xoay người, vẫn mặc áo lông, ngồi lên đùi cậu bé, cánh tay mũm mĩm ôm lấy cổ cậu.
Nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cô nhóc phản bác: “Anh là Toan Toan của em, em chỉ là Điềm Điềm của em! Tất cả đều là của em!”
Lúc nói đến đây, ánh mắt cô bé sáng long lanh, khóe mắt vẫn còn lệ,
khuôn mặt nhỏ nhắn vì khóc nhiều mà đỏ bừng giống như những trái táo
rừng mà ba Hứa gửi đến, sáng bóng.
Tiểu Chấp Mặc không kiềm chế được mà cúi đầu, hôn nhẹ một cái lên môi Tiểu Đạm Đạm.
”Ừm...... Đều của em tất! Điềm Điềm là em, Toan Toan cũng của em ngay cả bánh crepes anh đào cũng là của em!”
Cậu nhóc hơi nâng tay lên để người Tiểu Đạm Đạm dựa vào mình gần hơn. Hơi thở hai ngườiquyện làm một mang theo hương thơm của trẻ nhỏ nhưng
vẫn lưu luyến không thôi.
Cô nhóc ngước mặt, ngơ ngác nhìn cậu bé.
Cô không hiểu ánh sáng chợt lóe lên trong mắt Tiểu Chấp Mặc là có ý gì......
Cô biết rõ bánh crepes anh đào ăn rất ngon, ăn thì ăn thôi nhưng tại sao lần nào tim cũng đập nhanh vây nhỉ?
Cuộc phỏng vấn trên ti vi vẫn còn tiếp tục.
Người dẫn chương trình tiếp tục hỏi: “Vậy ông Hứa Thời có muốn nói gì với bảo bối không?”
Hứa Thời đang lau nước mắt cho Ôn Tình, tay vẫn cầm mấy tờ giấy ăn, nhận mic.
Đây là người đàn ông trong lúc nguy hiểm có thể xoay chuyển tình thế
khiến internet rung chuyển nhưng trong màn hình ti vi lại cực kỳ dịu
dàng, nói: “Mỹ Hầu Vương Tiểu Đạm Đạm, chúc con sinh nhật vui vẻ. Ngày
nào cũng vui vẻ! Ôn Tình và Hứa Thời của con đang nỗ lực làm một đám mây bảy màu cho con. Sau này, con có thể dùng nó để đi tìm người mình yêu,
anh hùng của con.”
Hứa Thời nói xong, nghĩ đến điều gì đó. Ông hơi nhíu mày một chút,
trao đổi với Ôn Tình, bị bà trừng mắt không tình nguyện bổ sung thêm:“Hoặc chờ người đó trở thành anh hùng của con!”
——
Tiểu Đạm Đạm nâng cằm lên, nghịch ngợm quần bò của cậu nhóc, ngây thơ hỏi: “Em nghĩ, Tề thiên đại thánh chính là anh hùng nha...... Em
đã là anh hùng thì tại sao phải bắt em đi tìm anh hùng khác làm gì?”
Nói xong, cô nhóc cũng bị vấn đề này khiến bản thân choáng váng. Mãi đến trước khi ngủ cũng không suy nghĩ cẩn thận.
Cuối cùng, cô cũng chỉ đơn giản nghĩ, ngay cả Toan Toan cũng trầm mặc trước vấn đề này chắc chẳn nó rất khó rồi!
——
Khoảng mười một giờ hơn, cửa phòng ngủ bị đẩy ra. Hai người mệt mỏi
đứng trước giường Tiểu Chấp Mặc. Tiếng bước chân nhẹ nhàng, giống như
bất ngờ xuất hiện bên giường cậu.
Tiểu Chấp Mặc bị đánh thức nhưng vẫn không mở mắt.
Trong đêm tối, các giác quan trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết.
Sau đó giọng nói hai người run run: “Sinh nhật vui vẻ!“. Rồi chăn được vén lên, cô nhóc được bế lên.
Cửa được đóng lại “cạch cạch“. Không gian yên tĩnh lại, cậu xoa xoa
vị trí ở bên cạnh một lúc. Hơi ấm của cô nhóc ở bên cạnh vẫn còn sót
lại.
Tiểu Chấp Mặc mở mắt, xoay người rời giường, ngồi vào bàn học.
Cậu tìm một quyển sổ đã viết được một nửa.
Cậu xoay xoay bút máy trong tay, hơi suy nghĩ một chút rồi viết.
Em muốn trở thành anh hùng, tôi sẽ cứu vớt thế giới này cho em.
Tôi muốn trở thành người yêu duy nhất của em.
Chữ “Yêu” quá phức tạp, nên cậu đành viết phiên âm.
Ngày 11 tháng 1 năm 2001.