Editor: Hanna

"Vậy tình yêu của Toan Toan đến tột cùng là cái gì?"

Tiểu Đạm Đạm vô cùng hiếu kỳ.

Trên lông mi còn vẫn còn vương vài giọt nước mắt trong suốt, theo hơi thở của cô gái nhỏ, chớp chớp rớt xuống.

Cậu bé câu môi, đưa tay cọ cọ cái mũi hồng hồng của cô gái nhỏ, đáy mắt là cưng chiều sủng nịch mà chính bản thân cũng chưa từng phát hiện.

"Nếu có thể, anh càng muốn làm một thân cây của em."

"Bởi vì, mây sẽ bay đi, cây luôn luôn ở đó."

"Anh sẽ vẫn ở đây......"

Nét ngây thơ trên mặt Tiểu Chấp Mặc vẫn chưa hoàn toàn mất đi, tỉnh tỉnh mê mê nói đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú tràn đầy nghiêm túc.

Mang theo nồng đậm cảm giác nghi lễ.

Dứt lời, anh đem bàn tay nhỏ bé của cô gái nhỏ giơ lên trước người, bình tĩnh mở ra bàn tay nhỏ bé của cô.

Sau đó, một hồi trống làm cho tinh thần hăng hái thêm, đem vật ở trong túi lấy áo ra, thật cẩn thận để vào trong tay cô gái nhỏ.

Một hoa hồng nhỏ.

"Nguyện vọng trong năm mới của anh chỉ có một cái, chính là ở bên cạnh Điềm Điềm, cùng em trải qua ba tuổi, bốn tuổi, năm tuổi......Rất nhiều rất nhiều lần sinh nhật, năm nay, năm sau, năm sau nữa......Rất nhiều rất nhiều năm......"

"Bông hồng nhỏ là quà sinh nhật cho em."

Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Tiểu Chấp Mặc đã muốn đỏ bừng.

Anh trừng mắt nhìn, rất nhanh đem tay của cô gái nhỏ khép lại, giọng điệu ra vẻ lạnh nhạt.

"Cất kỹ."

Tiểu Đạm Đạm nắm tờ giấy có chút nếp nhăn, nhìn chằm chằm cánh môi của cậu bé, hơi thở ấm áp.

Cô cảm giác tựa hồ có cái gì đó......Chui và trong lỗ mũi của mình, muốn hắt xì một cái, lại không hắt ra được.

Trái tim đập dồn dập.

Mãi cho đến thật lâu sau này, cô mới chính thức hiểu được ý nghĩa của câu nói kia, Ninh Chấp Mặc đã khắc sau vào xương tủy.

Yêu có muôn hình vạn trạng, anh sẽ vẫn ở đây.

.......................................

Ngày 11 tháng 11 đồng ý với Tiểu Chấp Mặc, sinh nhật của Tiểu Đạm Đạm vào ngày 11 tháng 11.

Sinh nhật ngày hôm nay, cô gái nhỏ dậy thật sớm, khó có được tự mình động thủ thay áo khoác đỏ mà mình thích nhất, váy mùa mùa đông màu đen, tất cùng giày da nhỏ, trên đầu còn đội thêm cái mũ nồi cùng màu, vô cùng vui vẻ.

Lúc ăn điểm tâm,thậm chí đều không cần Tiểu Chấp Mặc giám sát, ngồi trên ghế, vui vẻ đung đưa cái chân nhỏ liền đem sữa uống hết.

Lúc đi trên đường, còn cầm điện thoại di động của Tần Họa gọi điện cho Hứa ba, bộ dáng rất có tinh thần.

"Hứa Thời, ba nói gì, trước buổi trưa mới tới được ha! Nhất định phải đến ha!"

"Quà buổi sáng sẽ đem đến sao? A, tùy tiện mua là được rồi, con cái gì đều thích."

"Dạ hừ......Càng đắt càng thể hiện thành ý của ba và Ôn Tình thôi......"

"Cơm trưa con sẽ không chờ hai người, ba mẹ nhanh một chút ha! Bằng không cũng chỉ có thể rửa bát!"

..............................

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, tâm tình cô gái nhỏ vô cùng tốt, hướng về phía ba người cười đến mặt mày cong cong.

"Cha nuôi, mẹ nuôi, Toan Toan, ba mẹ con sắp về đến rồi!"

"Ba mẹ con lập tức về đến đây rồi!"

"Ba mẹ con rốt cuộc về đến đây rồi!"

Tiểu Đạm Đạm liên tục nói ba lần, giọng trẻ con mang theo bộ dạng có chút đắc ý, đem mấy người chọc đến nỗi cười ha ha.

Ninh Thành Trì lấy tây trang chuẩn bị đi làm, lúc đi ngang qua chỗ ngồi của cô gái nhỏ, đưa tay đem cái mũ nồi của cô nghịch ngợm thay đổi sang hướng khác, chế nhạo nói: "Con vui vẻ như vậy chẳng lẽ không phải là vì sinh nhật sao?"

Cô gái nhỏ sửng sốt chớp mắt một cái, sau khi kịp phản ứng, chớp chớp hai mắt to, hậu tri hậu giác, "A, đúng ạ, hẳn là bởi vì sinh nhật nên vui vẻ."

Thời gian buổi sáng, Tiểu Chấp Mặc cùng Tiểu Đạm Đạm làm ổ trên sô pha xem Mỹ Hầu Vương.

Người chuyển đồ ra ra vào vào, hộp lớn hộp nhỏ quà tặng chất đầy như núi ở phòng khách, cô gái nhỏ lại không có chút hứng thú nào.

Lúc tiếng chuông 11 giờ vang lên, là sau khi cô gái nhỏ xem đồng hồ lần thứ N.......