Editor: Hanna
Đột nhiên, Tiểu Đạm Đạm trước mắt tối sầm, một cái tay nhỏ bé ấm áp che lại ánh mắt cô.
Cùng lúc đó, một tay khác của Tiểu Chấp Mặc giữ chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô gái nhỏ, thân thể anh hơi hơi hướng về phía trước, đem cô gái nhỏ bảo vệ ở phía sau.
Cô gái nhỏ không biết vì sao.
"Đừng nhúc nhích."
Hơi thở ấm áp phả vào trong lỗ tai cô gái nhỏ, cánh tay nhỏ lộn xộn lập tức an phận.
Qua vài giây sau, Tiểu Chấp Mặc buông cô gái nhỏ ra, cầm tay, có chút mất tự nhiên giải thích: " Vừa rồi có một con chuột nhỏ chạy qua......"
"Em lại không sợ, em là Mỹ Hầu Vương còn có thể sợ con chuột nhỏ sao?" Cô gái nhỏ nhíu mày, không phục nói.
Bộ dáng hiểu biết nổi lên, làm cho tâm tình cả ngày tĩnh mịch của Tiểu Chấp Mặc cũng vui tươi hẳn lên.
Anh khó có được câu khóe môi, nhéo hai má của cô gái nhỏ, từng chữ tững chữ lặp lại nói: "Là con chuột nhỏ a......Chạy, qua, đây,....."
"Ừ, hừ ~!" Tiểu Đạm Đạm nhún nhún vai, bộ dáng đặc biệt không sao cả, "Mặc dù rất nhỏ, chạy rất nhanh, sẽ lộn xộn, sẽ kêu chi chi, sẽ cắn đồ dùng trong nhà, là côn trùng có hại......Em mới không sợ đâu......A!"
Âm cuối chữ "Đâu" còn chưa nói xong, trước mắt hai người liền xuất hiện một bóng đen, giống như mũi tên, nhanh chóng xông đến bụi cây nhỏ ở đống đất ven hàng cây bên đường.
Một tiếng thét chói tai, mạnh mẽ nhảy dựng lên, chân tay rụng rời.
Trong nháy mắt đó, cả người Tiểu Đạm Đạm liền treo trên người Tiểu Chấp Mặc.
Cái đầu nhỏ của cô gắng sức chôn ở trên vai cậu bé, căn bản không dám ngẩng lên.
Ninh Chấp Mặc cũng là bị động tác của cô hù dọa, cơ hồ là theo bản năng, liền nâng cơ thể cùng cái balo sau lưng có chút nặng của Tiểu Đạm Đạm, hai cánh tay bé nhỏ có chút cố sức.
Đợi cho sau khi con chuột nhỏ hoàn toàn biến mất, Tiểu Chấp Mặc thế này mới thở một hơi nhẹ nhõm.
Tay có chút đau......
Anh nhíu mày, xoay mặt.
"Đi xuống."
Cô gái nhỏ bất động.
Tiểu Chấp Mặc liếc mắt nhìn cô gái nhỏ một cái.
Ngay bên môi anh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia nhiễm chút màu hồng.
"Đi xuống."
Anh lập lại một lần nữa.
Cô gái nhỏ vẫn bất động, ngược lại lại cọ cọ trên bả vai của anh.
Tiểu Chấp Mặc nhìn bên tai nhiễm hồng, xem như đã hiểu rồi.
Phút chốc, anh mâu quang vừa chuyển, hơi cúi đầu, ngay tại trên cái cổ trắng nõn của Tiểu Đạm Đạm hôn nhẹ một cái, "Xấu hổ?"
Ân......Anh chính là đáp lại bánh cherry lúc cơm chiều ngày nào đó, nụ hôn đó mang theo mùi chân gà cùng thịt kho.
Có qua có lại mà thôi.
Chỉ là, trong giọng nói của anh, đều mang theo vài phần ý cười không thể che dấu được.
"Hừ." Tiểu Đạm Đạm liếc Tiểu Chấp Mặc bằng ánh mắt khinh bỉ, nhưng không có phủ nhận.
Giây tiếp theo, động tác nhanh nhẹn nhảy xuống.
Tiểu Chấp Mặc tâm tình tốt vuốt vuốt tóc cô, không có vạch trần.
Hai người đều có tâm sự, nắm tay, không nóng không lạnh hướng nhà đi tới, xe bảo mẫu vẫn giữ vững tốc độ theo ở phía sau.
Một lát sau, Tiểu Đạm Đạm đang đá cục đá liền dừng lại.
Cô chọc chọc cánh tay Tiểu Chấp Mặc, mắt to xoay tròn, "Toan Toan, anh nói, nếu như con chuột kia chạy ra mà nói......Nó tại sao sẽ chạy ra?
"Con chuột sẽ không chạy ra nha......" Đối với vấn đề của cô gái nhỏ, Tiểu Chấp Mặc luôn luôn nghiêm túc.
Tiểu Đạm Đạm không nói gì: "Em là nói nếu như, nếu con chuột chạy ra mà nói......"
Tiểu Chấp Mặc lại suy nghĩ một chút, thử thăm dò trả lời.
"Bởi vì cánh quá dài?"
"Nhưng cánh dài không phải sẽ biến thành con dơi sao......"
"Hay là nói bởi vì Mỹ Hầu Vương Điềm Điềm không muốn thấy nó, tặng co nó một đôi Phong Hỏa Luân?"