Editor: Quỳnh Nguyễn

Nghiêng đầu suy tư chốc lát, Tiểu Quỷ Đạm lại từ trong túi áo lấy ra mấy tấm tiền mặt hồng hồng xanh xanh, đặt trong chén trước mặt người đàn ông.

" Đều nói có khó khăn tìm cảnh sát, cháu vừa mới liên hệ người ở trên mạng, năm phút đồng hồ sẽ đuổi tới." Cô giơ giơ điện thoại di động lên, ánh mắt thương hại, ngữ điệu cũng càng lúc càng dịu dàng, "Biết ngài lương tâm đều đã bán cho cẩu, nhạ, mấy trăm khối lấy đi mua về... Không cần cảm ơn."

Dứt lời, cô kéo cái rương cồng kềnh xoay người rời khỏi.

Mặc kệ người đàn ông phía sau sắc mặt lúc xanh lúc tím cuống quít thu dọn đồ đạc, cũng không quay đầu nhìn đủ loại ánh mắt khen ngợi cùng nhiệt liệt vỗ tay.

Tư thế tiêu sái mà cao quý cực kỳ giống nhà thơ Tái Biệt Khang Kiều.

Chầm chậm vung ống tay áo, là không mang đi đám mây.

Tiểu Quỷ Đạm vung ống tay áo, là chuẩn bị gặm chút cánh gà mềm giữa trưa.

Chỗ ngồi đợi xe là hai người một khối, bên cạnh cô một cô gái mười bốn mười lăm tuổi đang ngồi, toàn bộ hành trình dùng một loại ánh mắt trầm tĩnh lại sâu thẳm nhìn cô.

Nhìn Tiểu Quỷ Đạm trong lòng chột dạ, "Có phải tôi ăn quá lớn ảnh hưởng đến cô hay không...."

Vừa nói, cô vừa đem mông đít nhỏ hướng ra phía ngoài di chuyển.

"Không phải, " chị gái mặt than mở miệng, "Tò mò."

Bốn chữ nói xong.

Tò mò cái gì cô trái lại nói ra a...

Tích chữ như vàng như vậy...

Quả thực người ngoài trước mặt cùng Toan Toan giống nhau rồi.

Trong lòng mặc dù châm chọc không ngừng, nhưng mà liền hướng về phía kia mặt ôn nhu, cô cũng cần phải cố gắng dụ dỗ a!

Người khác làm việc xem tâm tình, Tiểu Quỷ Đạm cho tới bây giờ liền xem mặt.

Nhớ lại, cô đem xương trong miệng nhổ ra, còn uống một ngụm nước khoáng súc miệng, lúc này mới dương lên khóe môi nhu mì điềm đạm mở miệng giải thích.

" Cái lầu ba bệnh viện đệ nhất kia là khoa thần kinh, năm sáu năm trước tôi đi qua vài lần, hình như là bởi vì chấn động não rất nhỏ...."

"Uh`m." Cô gái kia hơi hơi vuốt cằm.

Người này rõ là... Lãnh.

Tiểu Quỷ Đạm gặp may không thể nào cũng không giận, nói tiếp: "Cái là án lừa dối trên tivi kia.... Báo nguy là báo thật, ngộ nhỡ có lão gia gia Lão Nãi Nãi (ông bà cụ già) bị lừa làm sao bây giờ...."

"Uh`m." Cô gái kia không hề bận tâm, chuyển một ánh mắt nghi vấn, "Tiền bạc."

Tiểu Quỷ Đạm thở dài một hơi, cảm khái nói: "Chữ còn viết được không kém, người ta đau khổ cay đắng quỳ hồi lâu, tốt xấu cho chút phí dịch vụ... Ai!"

Ra vẻ ngữ điệu thành thục cộng thêm cố ý thổn thức cuối cùng....

Một cách tinh quái làm cho cô gái kia nhịn không được, "Phốc xuy" một tiếng bật cười.

Giọng điệu lạnh như băng kia cũng không tự biết nhiễm chút dịu dàng: "Xem người thật chuẩn."

"Đương nhiên!" Tiểu Quỷ Đạm giơ giơ cằm lên, kiêu ngạo nói: "Mẹ dậy tôi ánh mắt nhìn người, ánh mắt sạch sẽ lòng người cũng là sạch sẽ, ánh mắt không sạch sẽ lòng người cũng không sạch sẽ.... Ánh mắt người nọ quá đục ngầu."

Khóe môi cô gái kia không thể không cong một phen, "Uh`m" một tiếng liền cũng không nói thêm gì.

Chỉ là, tầm mắt của cô vẫn để ở trên thân của cô gái nhỏ như cũ, nhạt nhẽo mang chút ý vị thâm trường.

Đây là ngoại trừ Toan Toan là cái người thứ hai có thể đem cô nhìn toàn thân không được tự nhiên.

Toan Toan cô có thể nhào đi lên cắn một ngụm mà cái chị gái này....

Nuốt nước miếng hai lần, cô gái nhỏ đem cánh gà ngâm tiêu đưa tới trước mặt cô gái, thật cẩn thận thăm dò nói: "Hương vị rất không kém, chị cũng ăn hai cái?"

Cơ hồ là đồng thời, cô gái cũng lên tiếng.

"Cô là Tiểu Quỷ Đạm, tiểu Thanh mai Ninh Chấp Mặc?"

Câu nghi vấn cô lại nói thật sự khẳng định.

Khó có được một câu dài không phải âm tiết đơn như vậy, Tiểu Quỷ Đạm vốn nên cao hứng dĩ nhiên mông muội.

Lúc bình tĩnh tay nhỏ run lên, cánh gà trắng non mềm lăn lông lốc ngã nhào trên đất.