Editor: Quỳnh Nguyễn
Đêm Nguyệt Hắc Phong Cao ( trăng sáng), bên giường khi đó.
Cô chẳng lẽ không biết chính mình nói như vậy cực kỳ dễ dàng làm cho người ta... Miên man bất định!
Cho dù ngàn xoay trăm đảo xoắn xuýt, khi anh chống lại ánh mắt cô gái nhỏ giống như nhắm, lông mi thon dài cùng với hô hấp run lên, bộ dáng mềm yếu, nhất thời không có cách.
Thở dài một hơi, anh biết nghe lời phải nằm đến chỗ bên cạnh cô gái nhỏ.
Vừa đem chăn đắp xong, đầu người bên cạnh liền hơi hơi nâng lên, anh đem cánh tay duỗi qua, di chuyển góc độ cô thoải mái, hơi chút nghiêng người, mười phần hiểu ngầm vây cô ở trong lồng ngực mình.
Đây là tư thế thói quen của cô, cũng là tư thế cô thích ý nhất.
Cũng là tư thế lỗ tai cô gần sát trái tim của anh.
Nghiêng đầu khẽ hôn một cái trên trán cô gái nhỏ, anh ôm lấy cô nhẹ giọng mở miệng.
"Anh lập tức muốn đi tập huấn thi Olympic hai tháng, trước khi vào học trở về, vé máy bay sáng sớm ngày mai, cho nên không thể cùng em đi chơi rồi..."
"Uh`m..."
"Trong nhà không ai liền đi nhà anh ăn, buổi tối nếu một mình ở nhà sợ mà nói, tìm mẹ nuôi em cùng ngủ cũng có thể..."
"Uh`m..."
" Một lần không cần ăn quá nhiều kem, những thứ này phải có tiết chế, trước khi ăn nghĩ lại bộ dáng em khoang miệng loét trước kia, đau a...."
"Uh`m..."
Ngữ khí của anh càng ngày càng dịu dàng.
Âm tiết của cô càng ngày càng rất nhỏ, Tiểu Chấp Mặc nghe được mày nhịn không được nhíu lại.
Khẽ chạm chóp mũi cô gái nhỏ hai lần, anh biểu tình thâm trầm nói: "Em lại trả lời một chữ thử xem, có tin hay không anh hôn em.... Ưm."
Lời còn của anh chưa nói hết, một giây sau,hai cái cánh tay nhỏ mảnh khảnh ôm cổ của anh, tiếp theo cánh môi mềm mại thơm ngọt đến.
Tiếp xúc gần, khóe miệng hai người tựa hồ đều có tê dại.
"Thư!"
So sánh với anh phút chốc sợ sệt, cô gái nhỏ trả lời vô cùng bình tĩnh.
Chính là bình tĩnh là như vậy làm cho Tiểu Chấp Mặc ngửi được một tia khí tức không tầm thường.
Linh quang trong đầu hiện ra, anh nâng khuôn mặt cô gái nhỏ lên, vẻ mặt nghiêm túc thăm dò nói: "Em nói muốn tới tìm anh cùng nhau xem ảnh, ban ngày đã qua rồi hả?"
Con mèo nhỏ lại khôi phục trạng thái mông lung cọ xát ngón tay anh, mềm mại lại bình tĩnh.
"Uh`m...Em còn nghe được mẹ nuôi nói chuyện với anh, trường học nước ngoài gửi thiếp mời trao đổi ba năm cho anh, anh từ chối rồi..."
Không có vui vẻ hoặc là không vui, cô thông minh điểm đến là dừng không tiếp tục.
Ninh Chấp Mặc có chút không hiểu, bóp nhẹ cái mũi nhỏ phấn nộn của cô.
"Nếu anh đều đã từ chối, vậy em còn đang không vui cái gì a... Thanh thản ổn định làm Đạo Diễn nhỏ của em, thống thống khoái khoái ngoạn chơi hai tháng, sau khi trở về chúng ta lại cùng đi học... Uh`m!"
Phút chốc cô gái nhỏ ôm chặt anh, bất ngờ không phòng ngự làm cho anh hừ một tiếng, không kịp phản ứng.
Thân thể của cô mang theo run rẩy, ôm anh, ôm anh thật chặt, hơi thở thở ra phun ở ngực đứa bé trai, lại đảo loạn hô hấp của anh.
" Toan Toan, em sợ...."
"Em sợ anh càng chạy càng nhanh, em liền muốn nhìn không thấy, liền muốn đuổi không kịp..."
Xưa nay cô gái nhỏ không chịu để tâm không có nước mắt không có làm nũng, chỉ là nhút nhát ru rú tại trong lồng ngực mình nói sợ hãi như thế này...
Tất cả ý nghĩ kiều diễm lờ mờ thoáng chốc tan thành mây khói.
Ngửi mùi dầu gội quen thuộc trên tóc đen, tâm của anh như là bị một bàn tay cầm, buộc chặt, hóa thành một nhánh thở dài.
Từ từ dơ tay ôm lấy cô, hầu kết Tiểu Chấp Mặc mơ hồ chuyển động, cố ý đè thấp tiếng như rượu ngon nồng đậm.
"Điềm Điềm, em vĩnh viễn không cần sợ hãi..."
" Vô luận anh chạy trốn rất xa, lý do đều chỉ có hai cái," dừng một chút anh nói tiếp, "Một cái là nơi đó có em, cái kia là anh muốn đem toàn bộ nơi đó tặng cho em."
Vì em vượt mọi chông gai, vì em không cái gì không thắng.
Nói chuyện khi đó, giữa lông mày của anh là toàn bộ bễ nghễ kinh diễm, cô gái nhỏ nhịn không được cắn lấy cằm của anh một ngụm.
Một đêm mộng đẹp..