Editor: Quỳnh Nguyễn

Mãi đến tiếng ca dừng lại, tiếng đàn hạ xuống, ngọn đèn thoáng chốc sáng lên...

Mọi người mở mắt ra, phát hiện mình ngồi ở trên đài sân vận động, lập tức mà lại sinh ra cảm giác hoảng sợ như cách mấy đời.

Không biết Hứa Đạm Đạm xuất hiện lúc nào, quần áo lễ phục nhỏ thuần trắng thêu ren, lộ ra xương bả vai xinh đẹp, cần cổ và eo thon nhỏ không đầy nắm tay, phần chân mảnh khảnh bị bao bọc vừa vặn, dưới đầu gối xếp tua, che chân nhỏ của cô, giống như đuôi cá kinh diễm.

Hay là, cô vốn là một Mỹ Nhân Ngư đến từ hồ Baikal, dựa sát vào nhau ở bên cạnh người trong lòng, nghe anh khảy đàn ở dưới ánh trăng, cầm sắt cùng minh ( vợ chồng hoà hợp)...

Hứa Đạm Đạm ngồi ở trên ghế Piano cùng Ninh Chấp Mặc, không e dè đầu dựa vào trên vai anh, mà Ninh Chấp Mặc lại càng ôn nhu chân thành thay cô phất tóc rơi bên tai, mắt xa cách cùng đạm bạc không thấy tung tích...

Bọn họ cũng không nói, chỉ là im lặng dựa vào cùng một chỗ....

Toàn bộ bốn phía đều đã hóa trống không, cái khác trong trời đất tựa hồ đều đã ảm đạm nhan sắc, còn lại hai người bọn họ...

Cái tạo hình kết thúc này, lãng mạn hồn nhiên trọn vẹn hồ Baikal.

Đẹp rung động lòng người làm cho tất cả mọi người quên hô hấp...

Giữa cảnh sắc thiên nhiên đẹp, chỉ thấy Hứa Đạm Đạm kéo cánh tay Tiểu Chấp Mặc vòng đến giữa sân khấu.

Cô gái nhỏ vẫn duy trì tươi cười, hơi chút khom người cúi đầu đưa tay mình ra với Trình Hiểu Nguyệt ngồi chồm hổm trên mặt đất, hơi hơi dùng lực lôi cô ta lên.

Trình Hiểu Nguyệt ngây ra như phỗng nhìn hai người, nhìn hiểu ngầm tốt đẹp giữa hai người, chỉ cảm thấy thế giới chính mình... Ầm ầm sập.

Nói bị lừa?

Nhưng người ta quả thật đem cơ hội bạn nhảy nhường cho chính mình...

Nói chơi thủ đoạn?

Nhưng người ta biểu diễn cũng là tiến hành trong bóng đêm.

Chẳng qua tối om chẳng những không có tạo thành quấy nhiễu cho bọn họ ngược lại làm cho Tiểu Chấp Mặc trút xuống tình cảm, tiếng ca Tiểu Quỷ Đạm thấm vào lòng người...

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ánh mắt Trình Hiểu Nguyệt hung ác nham hiểm khoét ở trên người Tiểu Quỷ Đạm, bụm mặt đầu cũng không quay lại chạy ra sân khấu.

Cô gái nhỏ cùng Ninh Chấp Mặc liếc nhau, nhìn nhau cười.

Lúc này hai người mới không nhanh không chậm bước tiếp bước chân cùng đến trước đài, cúi đầu chào cảm ơn, liền ngay cả động tác xoay người đều là hài hòa dị thường.

Số lần mười ngón tay đan xen rất nhiều, cơ hội kéo cánh tay anh rất ít.

Nháy mắt cùng nhau cúi đầu, cô gái nhỏ bỗng nhiên sinh ra một phần cảm giác trang trọng.

Chờ váy đuôi cá thuần trắng biến thành áo cưới, có phải bọn họ cũng có thể đi vào cung điện như vậy hay không, tại trước người chứng hôn đồng ý lời thề...

Thật lâu sau kết thúc, đợi cho bóng lưng bọn họ gần như biến mất.

Không biết người nào phục hồi tinh thần, một đạo tiếng vỗ tay vang lên.

Tiếp theo hai tiếng, ba tiếng...

Tất cả khen ngợi đều đã chất chứa ở trong tiếng vỗ tay.

Tràn đầy trời đất kéo dài không thôi.

" Nhìn xem, tớ đã nói, Hứa Đạm Đạm cùng Ninh Chấp Mặc mới càng xứng..."

"Tựa hồ là như vậy... Trình Hiểu Nguyệt bạn múa sao? Dù sao tớ nhắm mắt lại cũng không thấy..."

"Cậu chẳng lẽ không cảm thấy bạn nhảy có vẻ vẽ rắn thêm chân sao? Cậu không có chú ý tới lễ phục Ninh nam cùng Hứa Đạm Đạm đều là nguyên bộ à? Dưới; ánh sáng lung linh đèn flash vừa thấy chính là giá cả xa xỉ....Tớ bỏ thêm bạn chí cốt Trình Hiểu Nguyệt, nhìn trang phục diễn xuất, tiền thuê đều là Phù Vân, vì hội diễn tốt nghiệp cái gì đều đã đáng... Ha ha!"

...

Cùng dư luận so sánh với phong sinh thủy khởi, Tiểu Quỷ Đạm thật sự không nghĩ quá nhiều.

Trình Hiểu Nguyệt muốn múa đơn liền múa đơn, Trình Hiểu Nguyệt muốn diễn xuất xuất sắc dáng người xuất sắc gia cảnh xuất sắc vậy thì xuất sắc.... Nhưng mà cô ngàn vạn không nên nhấc lên quan hệ cùng Toan Toan.

Dùng lời nói mẹ nuôi hình dung cha nuôi thuật lại.

Đây là điểm mấu chốt duy nhất của cô, cũng là nghịch lân duy nhất của cô.