Editor: Quỳnh Nguyễn

"Cậu chỗ nào tự tin tớ sẽ cảm ơn cậu?"

Trình Hiểu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, mặt mày nghiêng, thấy cô gái nhỏ bộ dáng ngây thơ lại càng giận dữ!

Tất cả mọi người trong lòng biết rõ... Vì sao cô liền có thể giả trang như vậy!

Giả bộ bộ dáng thẳng thắn vô tư lại khờ dại này cho ai xem a!

Kéo kéo môi, cô ta ngẩng đầu ưỡn ngực kiêu ngạo nói: "Cho dù tớ thừa nhận chính mình cũng muốn tham gia hội diễn tốt nghiệp nhưng mà cậu a..."

"Tớ làm sao vậy?"

Thình lình xảy ra trở mặt hù cô gái nhỏ sửng sốt, ánh mắt run lên, liền nhìn từ trên người cô ta xuống phía dưới một lần.

Dáng người giai đoạn đầu như thanh xuân, đường cong hơi hơi bắt đầu lên xuống.

Nhìn nhìn, trong lòng Tiểu Quỷ Đạm đột nhiên nảy lên một trận... Hâm mộ.

Giây phút cô sững sờ làm cho Trình Hiểu Nguyệt tưởng rằng sợ, lúc này giễu cợt một tiếng, nâng cao âm điệu nói: "Cậu dám thừa nhận vũ đạo cậu không qua cấp tám, nhảy hơn tớ chứ?"

Trong đầu Tiểu Quỷ Đạm còn nhớ lại đường cong vừa mới nhìn đến, có chút sững sờ.

"Uh`m..."

Trình Hiểu Nguyệt cảm thấy mừng thầm, càng lúc càng đắc ý: "Vậy cậu dám thừa nhận nếu tớ bạn nhảy, sẽ tốt hơn cậu bạn nhảy bạn kèm chứ?"

Ninh Chấp Mặc vẫn bình tĩnh đứng ngoài quan sát nghe vậy, liếc mắt một cái qua.

Chỉ liếc mắt một cái không mang theo bất kỳ tình cảm gì, làm cho Trình Hiểu Nguyệt bỗng nhiên vừa vui vừa sợ...

Vui là bạn học Ninh Chấp Mặc lại có thể nhìn chính mình rồi!

Mà sợ là, một người làm sao có thể có một loại tầm mắt lạnh như thế, trong lúc giật mình khiến người ta đặt mình trong trời giá rét.

Cô ta đang tiêu hóa cái nhìn ví von này, liền nghe thấy đáp án chính mình muốn.

"Uh`m..."

Vẫn không chút để ý như cũ.

Ánh mắt Trình Hiểu Nguyệt lại phút chốc sáng lên, áp chế cuồn cuộn mừng như điên cô ta nhún nhún vai ra vẻ không sao cả hướng chủ nhiệm lớp cùng Ninh Chấp Mặc rút ra kết luận bản thân.

"Kỳ thật còn có một cái phương pháp càng tốt.... Liền ngay cả bạn học Hứa Đạm Đạm cũng nói, bạn ấy khiêu vũ không có tốt bằng em... Cho nên hay là 《 hồ Baikal 》, chẳng qua bạn học Ninh Chấp Mặc đánh đàn, em nhảy, vẹn toàn đôi bên!"

Dư quang vẫn tỉ mỉ quan sát phản ứng cô gái nhỏ, bao gồm ngón tay xoắn lại, lòng Tiểu Chấp Mặc có chút khó hiểu...

Cô biết rõ rành rành Trình Hiểu Nguyệt không có ý tốt muốn lời nói khách sáo, vì sao vẫn còn nói theo?

Cô biết rõ rành rành Trình Hiểu Nguyệt chính là muốn đòi chính mình nhạc đệm cho cô ta, làm sao cô không từ chối?

Ninh Chấp Mặc cùng chủ nhiệm lớp nháy mắt trầm mặc.

Trong trầm mặc, cả người Trình Hiểu Nguyệt dần dần tung bay.

Cô ta ho nhẹ hai tiếng lại khôi phục dịu dàng như trước, có chút ngượng ngùng làm ra bộ dáng khéo hiểu lòng người.

"Kỳ thật còn có một cái nguyên nhân, loại váy múa tự do này là thiết kế áo ngực, mặc dù có nhỏ nhưng mà vẫn yêu cầu dáng người rất cao như cũ, bạn học Hứa Đạm Đạm có lẽ rất khó mặc vào....Tớ bạn nhảy mà nói, có vấn đề đều đã giải quyết dễ dàng..."

"Được."

Bây giờ, Tiểu Quỷ Đạm trả lời rất kiên quyết.

Gần như làm cho chủ nhiệm lớp cùng Trình Hiểu Nguyệt đang nói giật mình, mà ánh mắt Tiểu Chấp Mặc phức tạp nhìn cô gái nhỏ vài giây, ngay cả chào cũng không chào lập tức rời khỏi văn phòng.

Sau đó tại giờ học cô gái nhỏ lặng lẽ truyền đến tờ giấy, làm cho Tiểu Chấp Mặc nhịn không được vừa bực mình vừa buồn cười, kéo nơ con bướm của cô một phen, Tiểu Quỷ Đạm còn làm mặt quỷ.

Chủ nhiệm lớp thấy toàn bộ quá trình, tay lấy sách ngừng một trận, đọc một loạt bài.

...

Giữa tiết 2 có thời gian 15 phút nghỉ ngơi.

Tin tức " Ninh Chấp Mặc đánh đàn, Trình Hiểu Nguyệt bạn nhảy" này như là mọc cánh truyền khắp toàn lớp.