Editor: Quỳnh Nguyễn
Trí nhớ Trương tổng còn dừng lại ở lúc ông cụ Hứa làm mưa làm gió trên thương trường chỉ trọng nam không thích nữ.
Lại không biết từ lúc Tiểu Quỷ Đạm xuất hiện, liền trị bệnh trọng nam khinh nữ hơn nửa đời người của lão nhân.
Kèm thêm Tiểu Chấp Mặc cũng làm cho thẳng giá trị quan của ông.
Dắt cháu gái ở một quán bán hàng trên phố không hề để ý hình tượng ăn đồ nướng, một bó tuổi chụp ảnh cho hai đứa trẻ sao cho đẹp nhất, toét miệng tựa như hiến vật quý đưa lên ba đồng tiền cho người vẽ tranh...
Bức tranh có trời chiều, ôm Toan Toan Điềm Điềm cùng bỡn cợt với ông.
Trong tiếng cười tràn đầy, lộ ra hàm răng chỉnh tề màu vàng sau khi quanh năm hút thuốc, có mùi rèn luyện năm tháng....
Đàm tiếu nhân gian ( nói chuyện thế giới), giống như còn đang ở hôm qua.
....
Ba giờ sau gió bão đến, bọn họ vẫn không thể vượt qua gặp mặt ông cụ Hứa một lần cuối cùng.
Mùa thu thành phố B mưa phùn tí tách, lá cây ngô đồng khô vàng giống như cánh bươm buớm cuốn ở trong gió, không nơi nương tựa bay bổng... Rơi xuống đất.
Hàng ngũ Mercedes màu đen lạnh lẽo chỉnh tề đứng ở cửa bệnh viện, đen trắng thuần bạn thân thân nhất phân loại hai bên trái phải.
Cô gái nhỏ đẩy cửa thủy tinh một tay kéo cánh tay đứa bé trai, một cánh tay kia vuốt ve bồn hoa cây vạn tuế xanh xanh.
Thích ứng trầm mặc, cô có vẻ có chút không tập trung.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên trên mặt đất, cô vừa lúc lui về phía sau một bước, hốt hoảng dẫm nát một cành khô rơi xuống.
"Cọt kẹt".
Khăn trải giường là màu trắng, gối đầu là màu trắng, mảnh vải che ở trên thân người kia cũng là màu trắng.
Mênh mông một mảnh màu trắng.
Một người phụ nữ phụ giúp giải phẫu đứng ở bên cạnh Ôn Tình và Hứa Thời ngừng lại.
Tầm mắt cô gái nhỏ bất ngờ không phòng ngự liền đụng lên vải che dung mạo.
Từ cảnh trong mơ bị đong đưa, cảm giác hoảng loạn sau khi tỉnh lại kia lại đến!
Thân thể theo bản năng trốn phía sau Tiểu Chấp Mặc, cô ôm cánh tay anh rất chặt, càng kéo căng.
Muốn hướng đầu ra ngoài thăm dò, lập tức rụt lại rụt về lại.
Bàng hoàng, Tiểu Chấp Mặc rõ ràng cảm giác được tay nhỏ của cô đang run.
Tầm mắt Hứa Thời rơi vào trên người cháu gái lần đầu tiên nhát gan như vậy, chuyển cho Tiểu Chấp Mặc một cái ánh mắt làm ơn, lại liếc mắt nhìn cháu gái một cái thật sâu, lại vội vàng hướng phía trước.
Gió mang theo sương mù làm cho cô gái nhỏ nhịn không được run run một phen, "Hắt xì".
Cô nâng mắt, ánh mắt ngây thơ nhìn theo...
Cái giường bị đẩy dẫn đầu phía trước, tiếp theo, một đám người mặc đồng phục vây lên, gọn gàng ngăn nắp ôm người vào trong một cái hòm gỗ vuông vắn, chất lên xe....
" Đó là người nào? Ông vì sao cần ôm? Vì sao ông ngủ ở bên trong hộp gỗ?"
Tiếng nói mềm mại khẽ phiêu phiêu, như là tìm không thấy điểm hạ cánh.
Cô gái nhỏ gãi lòng bàn tay Tiểu Chấp Mặc lúc ngửa mặt nhìn anh, hốc mắt phút chốc liền đỏ.
Cô xoa nhẹ hai lần, lẩm bẩm: "Gió thổi, hạt cát tiến vào mắt rồi."
Mắt Tiểu Chấp Mặc tối lại: "Điềm Điềm..."
Anh còn không có trả lời, đột nhiên đã bị ngắt lời.
" Tại sao tới nhiều người như vậy? Thân thích nhà Toan Toan đều đã đến đây a! Lão nhân ngang ngược ở đâu nha? Đêm qua lúc gọi điện thoại....Ông không phải còn đang biểu diễn kỹ xảo phô trương rên rỉ... Nói rạng sáng chính mình muốn vào phòng giải phẫu rất sợ đó.... Làm cho cuối tuần chúng ta mang theo con thỏ béo qua trấn an ông... làm cho ông nhìn con thỏ béo một cái... Hay là ta béo..."
Chất lỏng trong suốt tích tụ trong hốc mắt lăn qua lăn lại cũng quật cường không chịu rơi xuống, Tiểu Quỷ Đạm dường như sử dụng khí lực toàn thân cong lên khóe môi, gian nan cười đến sáng lạn: "Toan Toan anh mau gọi điện thoại cho lão nhân ngang ngược... Nói chúng ta đến đây... Nếu như ông dám thả chim bồ câu của chúng ta... Hu."
Nghẹn ngào đến cuối cùng, phát không ra một chút thanh âm.