Editor: Nhã Y Đình
Ngay sau đó, một cánh tay ngăn hai người lại rồi cánh tay Tiểu Đạm Đạm, hơi dùng sức kéo cô ngồi xuống chỗ trống bên cạnh mình. Nhưng vẻ mặt đương sự vẫn rất bình tĩnh.
Ninh Chấp Mặc quay đầu liếc mắt nhìn Tiểu Bá Vương một chút, "Bạn ấy không thể ngồi cạnh cậu!"
Sau đó, cậu quay đầu nhìn về phía cô nhóc đã hoàn hồn kia, lạnh nhạt nói: "Nhóc không thể ngồi cạnh cậu ấy!"
Tuy Tiểu Đạm Đạm thông minh nhưng chỉ số thông minh của cô nhóc cũng không cao đến mức có thể giải thích hành vi kỳ quái của Ninh Chấp Mặc.
Rốt cuộc là có ý gì chứ?
Cô nhăn mặt lại, "Vì sao?"
Ninh Chấp Mặc hơi mím môi, không nói gì mà giúp cô lấy ba lô ở trên vai xuống, treo lên lưng ghế, lại còn lấy cốc nước, giấy ăn, đồ ăn vặt trong túi ra bày lên bàn cô nhóc. Dọn dẹp xong xuôi, cậu mới lạnh lùng nói: "Mẹ nói anh phải chăm sóc nhóc cẩn thận, nhóc ngồi xa, bất tiện!"
Tiểu Đạm Đạm mở to mắt, nhìn dáng vẻ nghiêm trang của Tiểu Chấp Mặc, ngẫm lại dường như rất có lý nha......
Cách một người cũng tính là xa sao......
Tiểu Bá Vương tức giận nhưng không dám lên cơn trước mặt Ninh Chấp Mặc. Nghe thấy lý do của cậu như vậy chỉ dám nhỏ giọng: "Rõ ràng là rất gần mà!"
Ninh Chấp Mặc hơi nhếch mày lên, không thèm để ý lườm Tiểu Bá Vương một cái: "Năm ngày trước lúc ngủ trưa...... "
"Đúng là rất xa......!"
Tiểu Bá Vương lầu bầu, mở miệng ngắt lời Ninh Chấp Mặc, lại lặng lẽ nhìn Đạm Đạm đạng chỉnh lại váy. Thấy cô không chú ý nghe mới vô ngực, thả lỏng một chút.
Nếu để người khác biết cậu lớn như vậy rồi vẫn còn tè dầm thì thanh danh một đời của cậu sẽ bị hủy!
Ninh Chấp Mặc lo cho Tiểu Đạm Đạm xong xuôi cũng không để ý đến cô bé nữa.
Cánh tay trắng nón của cô nhóc lấy hết tất cả chỗ chocolate còn lại ra. Vừa rồi chia cho các bạn mỗi người một cái chỉ còn lại hai cái nhưng có tận ba người nên chia như thế nào bây giờ?
Tiểu Bá Vương, Mặc Mặc, cô nhóc......
Trước đã chia cho Tiểu Bá Vương rồi theo lý thuyết nên giữ lại cho bản thân và Mặc Mặc. Nhưng mà......
Suy nghĩ một lúc, Tiểu Đạm Đạm nghiêng đầu nhìn Ninh Chấp Mặc rồi cười tươi.
"Anh Mặc Mặc!" Cô bé ngọt ngào kêu lên.
Ninh Chấp Mặc ngoái đầu nhìn lại, thấy đôi mắt to tròn, xinh xắn giống như một ao nước. Cô nhóc có hai má lúm đồng tiền nhạt giống như mặt hồ gợn sóng.
Không biết tại sao trái tim cậu đập mạnh.
"Sao thế?" Trên mặt cậu không có biểu tình gì, giọng nói lạnh nhạt như một tiểu đại nhân.
"Anh nói anh sẽ nghe lời mẹ nuôi chăm sóc em vậy tan học anh có đưa em về không?"
Nhìn dáng vẻ của cô, Ninh Chấp Mặc có chút thắc mắc, "Đương nhiên...... "
Nghe thấy câu trả lời như vậy, Tiểu Đạm Đạm cảm thấy yên tâm, khoái trá đưa một cái chocolate cho Tiểu Bá Vương, cười đầy thiện ý: "Cho bạn!"
Tiểu Bá Vương sững sờ một chút, thật không ngờ cô lại đưa cho cậu ta, lập tức vui vẻ nhận lấy, liếc mắt vênh váo với Ninh Chấp Mặc. Cậu ta xé vỏ bỏ vào miệng, động tác rất nhanh dường như sợ Ninh Chấp Mặc đoạt mất của mình.
Ninh Chấp Mặc yên tĩnh nhìn hết thảy, rồi thấy trước mặt cô bé còn lại một cái. Đột nhiên, cậu vươn tay lấy.
Sau đó, trước ánh mắt ngạc nhiên, chậm rãi bóc vỏ......
""