Khóe mắt Giang Duệ lập tức trở nên ẩm ướt, Lâm Thanh luôn tin tưởng anh hơn bất kỳ ai trên đời.

Sau khi nuốt xuống toàn bộ những nản lòng và tự ti về bản thân, anh nhắm mắt lại. Nếu có thể, tớ thật sự hy vọng mình sẽ có thể cố gắng và trở thành số một trong lòng cậu.

Bài hát kết thúc, ca sĩ mà anh thích bước xuống sân khấu.

Giang Duệ đứng lên, vươn tay về phía Lâm Thanh: “Chúng ta về nhà thôi Thanh Thanh.”

Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, bọn họ cũng không quan tâm đến ánh mắt kỳ lạ của những người khác, tay trong tay cùng bước ra ngoài.

Gió đêm mát mẻ, Lâm Thanh ngẩng đầu nhìn màn đêm. “Giang Duệ, đêm nay có nhiều sao quá.”

“Cậu có muốn đi dạo quanh đây một chút rồi về không?” Giang Duệ hỏi, bọn họ có thể tản bộ dọc theo bờ sông gần đó, còn có thể nghe thấy tiếng hát từ nhạc hội phía xa truyền đến.

“Được.”

Người tản bộ dọc bờ sông cũng không ít, các đôi tình nhân nắm tay nhau cười nói đi dưới hàng cây liễu, các cụ già tụ tập bên bàn đá để đánh bài, không khí náo nhiệt nhưng không ầm ĩ.

Chỉ có lũ muỗi là đáng ghét.

“Giang Duệ, hôm nay cậu có vui không?” Lâm Thanh hỏi, cậu xấu hổ cúi đầu nói thêm, “Đi với tớ ấy.”

“Vui chứ. Ở bên cạnh Thanh Thanh, không có gì là không vui cả.” Giang Duệ nói.

Lâm Thanh cười lên, ánh mắt cong cong, nốt ruồi nho nhỏ dường như lấp lánh dưới ánh đèn đường. “Bởi vì chúng ta là bạn tốt mà!”

Đi qua đám đông, bọn họ dừng lại bên hàng rào đá, bên cạnh là cầu thang, khi bước xuống đến gần mặt sông, có vài người đang câu cá ở đó.

Gió thổi tung mái tóc, Lâm Thanh chống tay lên lan can, quay đầu nhìn Giang Duệ, cậu nói: “Giang Duệ, để tớ nói nhỏ cái này cho cậu nghe, ngày trước tớ có xem được một đoạn video trên mạng.”

Giang Duệ ném qua một cái nhìn dò hỏi.

“Đó là đoạn video cậu chơi đàn ghi-ta.” Vẻ mặt của cậu trở nên mềm mại, trong ánh mắt có một chút màu sắc kỳ lạ không nói nên lời, “Hình như tớ đã từng nghe cậu chơi đàn ở đó rồi.”

“Tớ cảm thấy bài hát đó rất hay, hay hơn gấp trăm lần so với những bài hát tớ nghe được hôm nay.”

Ánh mắt lấp lánh của cậu nhìn chăm chú vào Giang Duệ, vẻ mặt hồn nhiên đến lạ lùng, nghiêng đầu hỏi: “Giang Duệ, tớ có thể nghe cậu hát lại một lần nữa không?”

Trong lòng Giang Duệ căng thẳng, ngón tay bất giác dùng lực, thân thể anh có chút cứng ngắc.

Bài hát đó chỉ hát duy nhất một lần, hát ở trước lớp, giấu diếm hệt như bài hát đó không phải dành cho cậu.

Sau đó nhiều năm, Lâm Thanh đã đáp lại, cậu có thật sự thích ý nghĩa của bài hát đó hay không?

Giang Duệ cảm thấy thật thương tâm, sự bao dung vô lực và tình yêu sâu đậm ngày đó đã bị chôn chặt dưới đáy lòng, mỗi khi nhớ đến nó lại khiến anh cảm thấy chua xót.

Thanh Thanh, tại sao cậu lại đáp lại tớ?

Anh dường như không thể hát được nữa.

Nhiều năm như vậy, ca khúc ngây thơ vụng về đó vẫn túm lấy trái tim anh, vài ngày trước suýt chút nữa anh đã không kiềm được mà hát bản ballad quen thuộc đó, nhưng rốt cuộc anh đã không mở miệng được.

Giống như là thời niên thiếu vô cùng trâu bò, có thể vô cùng mạnh miệng, sau khi lớn lên thì ngay cả một chút dũng khí cũng không có.

Nhân sinh là một cái gì đó hỗn độn và kỳ quặc, thật nực cười khi nhắc đến những thứ kia, sẽ khiến cho da đầu người ta run lên vì xấu hổ.

Dáng vẻ của Giang Duệ giống như bị đả kích nghiêm trọng, sắc mặt anh tái nhợt.

Lâm Thanh bị dọa, cậu nhanh chóng ôm lấy anh, cánh tay vòng ra phía sau, nhỏ giọng nói: “Không sao, vậy thì không hát nữa. Tớ nghe trong video là đủ rồi.”

Muốn thỏa mãn cậu. Rất muốn thỏa mãn cậu.

Thế nhưng đầu lưỡi của Giang Duệ đè lên khớp hàm, rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản mở hàm trên và phát ra âm thanh, hàm răng của anh lại giống như cửa thép đóng chặt, không tìm thấy chốt mở, cũng không có cách nào mở ra.

Ý chí của con người thật yếu đuối. Mà sức mạnh tình cảm lại vô cùng hùng vĩ, sự xấu hổ và áy náy đè nặng lên trái tim anh hệt như một tảng đá khổng lồ, anh không thể mở miệng, lại không thể trút bỏ gánh nặng đó.

“Xin lỗi.” Giang Duệ khó khăn nói, dùng lòng bàn tay cứng đờ vuốt ve tấm lưng của Lâm Thanh.

Lâm Thanh cố hết sức dỗ dành anh: “Giang Duệ, Thanh Thanh không chỉ thích nghe cậu hát, Thanh Thanh thích cậu nhất.”

“Cậu mau cười với tớ một cái đi, nếu không tớ tìm ông lão bên cạnh đấy.”

Giang Duệ không khỏi mỉm cười, “Cậu tìm ông lão làm gì?”

“Dùng kĩ năng đánh bài thượng thừa của bọn họ làm cậu bẽ mặt, ngay cả đứa nhóc tiểu học cũng có thể đánh bài giỏi hơn cậu.” Giọng nói của Lâm Thanh vô cùng trong trẻo.

Sao Lâm Thanh lại nhớ chuyện anh không thể đánh bài? Trong lòng Giang Duệ run lên, điều này chứng tỏ cậu đang dần khỏe lên rồi phải không?

Lâm Thanh giơ tay nâng cằm anh lên: “Giang Duệ, cậu cười đẹp một chút.”

Bạn nhỏ còn ghét bỏ anh cười xấu. Giang Duệ muốn bóp mặt cậu, vừa định bắt đầu, lại nghe ùm một tiếng trên sông.

Ngay lập tức có tiếng hét chói tai: “Có người rơi xuống nước!”

Giang Duệ đột nhiên nhìn về phía bên kia, cách đó không xa có người đang liều mạng vùng vẫy trong nước, khua cánh tay cố gắng bắt lấy thứ gì đó.

Trong lòng Giang Duệ chùng xuống, lập tức cởi nút áo sơ mi, chuẩn bị nhảy xuống nước cứu người.

Một bàn tay gắt gao nắm chặt lấy cánh tay anh.

“Thanh Thanh?” Giang Duệ nhìn qua, bạn nhỏ đang ngẩn ngơ nhìn mặt sông.

“Cậu muốn đi cứu người sao?” Giang Duệ không nghĩ tới gì khác, Lâm Thanh bơi giỏi hơn anh rất nhiều, trước kia còn có tiếng kình ngư ở thị trấn.

“Tớ…” Lâm Thanh tê dại, dùng sức nắm lấy anh hoàn toàn không chịu buông tay, rồi lại không nói nên lời.

Tình thế nguy cấp, Giang Duệ không kịp nghĩ đến cái gì, anh vội vã giãy ra, nhanh chóng dỗ dành: “Ngoan, tớ không sao đâu. Cầm điện thoại giúp tớ, tớ phải đi cứu người.”

Thế nhưng sức lực của Lâm Thanh lớn đến kinh ngạc, gọi cậu kiểu gì cũng không tránh. Giang Duệ vừa khó hiểu vừa khẩn trương, anh hỏi: “Thanh Thanh?”

Anh sốt ruột nhìn tình trạng của người rơi xuống nước, có vẻ như người đó đã sặc nước, lại không có ai đến giải cứu kịp thời.

Giang Duệ nôn nóng vô cùng, không đợi được Lâm Thanh nói chuyện, anh nhìn lại, phát hiện hàm răng của Lâm Thanh run lên, đổ mồ hôi lạnh toát nhìn chằm chằm mặt sông, lo lắng thì thào: “Cứu… Cứu… Cứu bà ấy.”

Giang Duệ ngẩn ra. Chiếc xe buýt xui xẻo phá vỡ lan can bảo hộ rơi xuống sông, có vài người chết đuối trong tai nạn. Lâm Thanh bị như thế này phải chăng là do di chứng lần đó?

“Được, cứu cô ấy.” Giang Duệ đành phải làm theo lời của cậu, “Thanh Thanh ngoan, cậu buông tớ ra trước, tớ đi cứu cô ấy.”

Anh phải rất vất vả mới thoát khỏi Lâm Thanh, muốn xuống nước cứu người ngay lập tức.

Anh chưa kịp chạy xuống thì tiếng của nhóm cụ ông ở phía sau vang lên, lại ùm một tiếng —— có một nam thanh niên đã nhảy xuống cứu người.

Giang Duệ thở phào nhẹ nhõm, nhìn người thanh niên vóc dáng mạnh khỏe, nhanh chóng bơi đến phía người rơi xuống nước.

Tảng đá trong lòng đã được tháo dỡ, Giang Duệ vội vã quay trở lại xem tình hình của Lâm Thanh.

Bạn nhỏ cúi đầu, hai tay cứng ngắc trông không trung, năm ngón tay mở ra. Tựa như không thể chấp nhận việc Giang Duệ tránh thoát khỏi mình.

Trong lòng Giang Duệ đau xót, vô cùng hối hận đi đến, đặt tay lên vai cậu, nhẹ nhàng hỏi: “Thanh Thanh ơi?”

Khuôn mặt của Lâm Thanh khẽ co rúm, mồ hôi đổ ra càng nhiều hơn, vẻ mặt đau khổ mà hoảng hốt: “Tớ… Không cứu được… Bà ấy.”

Giang Duệ hoàn toàn không thể nghe thấy cậu nói cái gì. Anh muốn cầm lấy tay Lâm Thanh, ôm cậu một cái, thế nhưng Lâm Thanh giống như người mất hồn, như tượng điêu khắc cứng ngắc đặt ở đó.

Âm thanh bên tai cậu nhanh chóng tan biến. Những tiếng ồn ào kia toàn bộ đều là giọng nói của cậu, chói tai hệt như tiếng người khác đang vọng lại.

“Không cứu được bà.”

“Không cứu được bà.”

“Không cứu được bà.”

“Đồ vô dụng!”

“Tại sao lại không cứu được bà hả!”

“Sao mày lại có thể không cứu được bà ấy?”

“A! Tại sao, tại sao mày lại không cứu được bà!”

“Ô.”

“Ô ô ô ô ô ô.”

“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi!”

Hóa ra, sự thật mà bác sĩ tâm lý và bố mẹ muốn biết có tồn tại. Hóa ra, cậu thật sự có một bí mật.

Bà nội của Giang Duệ ở ngay bên cạnh chỗ ngồi của cậu khi tai nạn xảy ra. Thế nhưng cậu —— trái tim đau đớn như bị cối xay thịt nghiền qua —— tại sao lại không cứu được bà?

Ầm ầm ầm.

Nước sông đổ vào trong tai, cậu phải dùng hết sức bình sinh mới có thể phá vỡ cửa kính cường lực, rất mệt mỏi.

Nước sông khiến đôi mắt của cậu co rút lại, vừa đau vừa xót. Cậu muốn hét lên: “Bà ơi, ôm chặt lấy cháu!” Nhưng lại không thể há miệng.

Dòng nước như muốn ăn thịt người mà kéo cậu xuống, cậu không biết mình đã bơi bao lâu, chỉ biết là mệt muốn chết. Còn phải dùng lực bơi đứng, còn nhất định phải nắm lấy bàn tay gầy gò và chai sần kia.

Đó là bà nội của Giang Duệ, là người thân duy nhất của anh, ý thức của cậu tan rã, trong đầu cũng chỉ tồn tại một ý niệm này.

Cứu bà nội, cứu bà nội.

Lưng vô cùng đau nhức, trực giác cậu cho biết bắp chân sắp bị chuột rút, thế nhưng cậu không thể dừng lại, cậu phải cố gắng bơi nhanh hơn, nhanh hơn nữa.

Thình lình nước lạnh đột ngột xộc vào mũi, cậu bị sặc suýt chết, trước mắt gần như chỉ nhìn thấy một mảnh ánh sáng trắng.

Năm tám tuổi, Giang Duệ trở thành hàng xóm của cậu. Hai người bọn họ vừa gặp nhau đã thích, ngày nào cũng hẹn nhau đi chơi, tiểu Giang Duệ sẽ nặn cho cậu những bức tượng đất sét xinh đẹp và bắt cho cậu một xô cá nhỏ.

Giang Duệ cười ôm lấy thân hình mũm mĩm của cậu, thanh âm không kém phần trẻ con nhưng lại tràn đầy kiên quyết: “Lâm Thanh, tớ thích cậu, chúng ta phải làm bạn tốt cả đời nha!”

Nhất định rồi! Đã nhiều năm như vậy, dù tớ liều mạng chạy trốn vẫn luôn muốn ở bên cạnh cậu mà.

Cậu càng lúc càng không thể mở nổi mắt, tay kia vẫn nắm chặt lấy tay bà nội, một chút cũng không buông ra.

Cuối cùng cậu cũng ngửi thấy mùi bùn đất, cậu liều mạng bơi lên, hai chân đã mất cảm giác từ lâu, chỉ dựa theo quán tính mà đạp nước.

Rốt cuộc cậu cũng đã cập bờ, nắm đại lấy thứ gì đó trên mặt đất, chật vật muốn đứng lên lại nặng nề ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Nếu lúc đó cậu biết bà nội của Giang Duệ không thở được, cậu nhất định đã bơi nhanh hơn, nhất định sẽ liều mạng bơi như không muốn sống nữa.

Đều là… Đều là lỗi của cậu.

Cho đến bây giờ cậu vẫn không thể làm một chút gì cho Giang Duệ.

Người đuối nước đã được cứu, mọi người xôn xao không ngừng, trong ba lớp ngoài ba lớp vây quanh người nọ, bàn tán những lời bổ ích lẫn vô ích.

Trong đám đông có một người biết kiến thức y học đang hồi sức tim cho người đuối nước.

Thế nhưng Giang Duệ không có chút vui mừng nào. Ở nơi hoang vắng này của bọn họ, hệt như có một cơn bảo khủng khiếp quét qua, thậm chí có thể giết chết cả hai.

Anh muốn ôm chặt lấy Lâm Thanh, người trong lòng anh không ngừng run rẩy, không thì thào nữa, cậu chỉ chết lặng cúi đầu, ánh mắt trống rỗng.

Giang Duệ có ôm chặt thế nào cũng không xua tan được sự lạnh lẽo của cậu. Hơn nữa, Lâm Thanh vẫn bất động, mặc kệ anh nói gì cũng thờ ơ.

Đầu óc Giang Duệ trống rỗng, trong lòng tràn ngập sợ hãi lẫn lo lắng mãnh liệt khiến anh không biết phải làm sao, chỉ có thể gắt gao ôm lấy Lâm Thanh, không ngừng vỗ về lưng cậu.

Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?