Lâm Thanh rất ngoan, cậu luôn rất hợp tác mỗi khi được dẫn đến gặp bác sĩ. Thế nhưng vài lần gần đây, sau khi trở về từ phòng khám cậu lại có chút rầu rĩ không vui.

Giang Duệ ngồi trên ghế ngoài phòng khám thở dài. Thật ra anh vẫn không hiểu vì sao Lâm Thanh lại chọn cách quên đi quá khứ, bởi vì Lâm Thanh không phải trải qua sự kiện gì trọng đại đến mức suy sụp tinh thần, cũng không khắc sâu trong lòng nỗi đau khổ nào.

Anh chống cằm, trong lòng bồn chồn không yên. Những giấc mơ dạo gần đây cũng rất kỳ lạ, anh luôn mơ thấy Lâm Thanh, mà những chuyện Lâm Thanh làm trong mơ anh lại chưa bao giờ biết đến.

Giang Duệ không muốn tự kỷ, thế nhưng anh không thể thuyết phục bản thân lờ đi những cảm xúc chân thật tuôn ra từ trong mơ như một tên ngốc.

Cảnh trong mơ không rõ ràng chuyện gì, nhưng nụ hôn trên cần đàn cùng câu nói “Cậu ấy đã có bạn gái rồi” kia đều khiến cho Giang Duệ cảm thấy hoảng hốt.

Từ trước đến nay anh đều biết mình rất đặc biệt đối với Lâm Thanh, nhưng anh lại chưa bao giờ dám xem cái đặc biệt đó thực chất là một sự yêu mến.

“Giang Duệ, tớ không sao hết.” Giọng nói của Lâm Thanh cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Cậu ngoan ngoãn ôm một con cừu nhồi bông màu trắng sữa, thế nhưng vẻ mặt có chút mệt mỏi.

Giang Duệ đứng lên, sờ sờ tóc của cậu hỏi: “Cậu không vui à?”

Lâm Thanh lắc đầu: “Tớ chỉ hơi buồn ngủ thôi.”

Giang Duệ ấn lên bờ vai của cậu, nhẹ nhàng đẩy cậu ngồi xuống ghế, anh nói: “Cậu ở đây chờ tớ một chút, tớ nói chuyện với bác sĩ đã.”

Lâm Thanh vô thức siết chặt con thú nhồi bông, ngón tay chìm vào lớp lông cừu trắng mềm mại, căng thẳng nhìn anh.

Giang Duệ xoa nắn hai má của cậu, anh cười nói: “Tớ cảm thấy tình trạng của cậu gần đây rất tốt, tớ sẽ hỏi bác sĩ xem mình có thể kéo dài khoảng cách giữa những lần khám không nhé.”

Lúc này Lâm Thanh mới thả lỏng, cười gật đầu: “Chắc chắn là có thể!”

Giang Duệ nở nụ cười với cậu, xoay người lại cau mày, lo lắng gõ cửa đi vào phòng khám.

Lâm Thanh ngồi thẳng lưng nhìn Giang Duệ đi vào phòng, cửa đóng lại vang lên một tiếng sập, cậu mới như bừng tỉnh cúi đầu xoa xoa bộ lông của con thú.

Bác sĩ nói chuyện rất dịu dàng, ông là một người rất tốt.

Thế nhưng Lâm Thanh lại bất giác ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cửa như thể ánh mắt của cậu sẽ xuyên qua nó và rơi trên người Giang Duệ vậy.

Thật ra, những câu hỏi mà bác sĩ đặt ra cho cậu khiến cậu cảm thấy rất khó hiểu. Mà hiện tại thì vị bác sĩ, người đã dùng nhiều loại phương pháp khác nhau để suy đoán cảm xúc của cậu, lại đang nói với Giang Duệ những thứ mà Lâm Thanh không hề hay biết.

Lâm Thanh hiểu rõ rằng bác sĩ là người tốt, nhưng trong vô thức cậu vẫn cảm thấy bối rối. Giống như có một bí mật sắp bị vạch trần.

Nhưng cậu là một đứa trẻ mà. Cậu có bí mật gì đâu chứ? Lâm Thanh cũng không biết bản thân cậu đang sợ điều gì nữa?

Cậu cảm thấy thật áp lực.

Cậu chỉ muốn chơi đùa với Giang Duệ, làm bạn tốt nhất của anh thôi. Nhưng Giang Duệ và bố mẹ đều dẫn cậu đến gặp bác sĩ, khẳng định rằng cậu có bệnh.

Thanh Thanh là một cậu bé ngoan, cho nên cậu luôn nghe lời Giang Duệ.

Thế nhưng bí mật mà Thanh Thanh cũng không biết là gì? Cậu cảm giác dường như tất cả mọi người đều muốn khui ra bí mật đó. Nhưng mà thật sự cậu có không biết cái gì hết!

Lâm Thanh nghĩ mãi cũng không ra, chán nản vô cùng. Cậu túm lấy sừng của con cừu, nhỏ giọng nói với nó: “Thanh Thanh không phải là một đứa trẻ thông minh sao?”

Có vẻ như cừu cũng không thông minh cho lắm, không thèm trả lời cậu.

Đột nhiên một tiếng nhạc vang lên, thanh âm có chút quen thuộc, Lâm Thanh không nhịn được đi đến bên cửa sổ để có thể nghe rõ hơn.

Dưới lầu hình như là trung tâm đào tạo nhạc cụ, âm thanh của đàn ghi-ta từ đó truyền đến.

Nghe nói tại đây, vào một buổi hoàng hôn mùa hè, các thực tập sinh đã chơi bài “Twilight” của Oshio.

Gió nóng hừng hực, mây bên ngoài được vẽ vội thành những bức tranh sơn dầu, màu sắc êm dịu lơ lửng ở phía chân trời, đèn đường trên cao nơi ngã tư đã được bật sáng.

Lâm Thanh dựa vào tường, cẩn thận lắng nghe.

Người chơi đàn chậm hơn một chút, thỉnh thoảng ngay cả nhịp điệu cũng ngưng đọng lại, thế nhưng giai điệu vẫn như cũ khiến Lâm Thanh chìm đắm trong đó.

Dường như rất rất lâu rồi cậu chưa được nghe ca khúc này. Cậu chống tay lên bệ cửa sổ, dựa đầu vào tường, động tác vô cùng trẻ con.

Cậu đắm chìm trong thứ âm nhạc này, lại bị đánh thức bởi nó một lần nữa.

Trên chuyến tàu màu xanh có những tiếng cãi nhau ồn ào, tiếng nhóm người ngồi xuống nói chuyện phiếm trên giường nằm, tiếng của những túi ăn vặt bằng nilon và thanh âm thức ăn giòn tan vang lên bên tai không dứt. Lâm Thanh lắng nghe cả đêm, dường như đã trở thành thói quen.

Chẳng qua điện thoại vẫn còn đổ chuông, tiếng đàn ghi-ta đặc biệt khác hẳn so với những bản nhạc chuông khác, ngay lập tức đánh thức Lâm Thanh đang buồn ngủ.

Đây là tiếng chuông cậu đặc biệt đặt cho Giang Duệ, là ca khúc mà chính tay Giang Duệ đàn. Mới vừa cầm điện thoại lên, rung động và tiếng chuông liền ngừng lại, Lâm Thanh ảo não phát hiện mình đã bỏ lỡ cuộc gọi.

Cậu đang định gọi lại thì một đoạn tin nhắn nhảy lên: “Gần chín giờ rồi phải không? Tớ đón cậu ở bến xe nhé.”

Lâm Thanh ngồi trên chiếc giường hẹp vò đầu bứt tóc, ngẩng đầu nhìn dãy núi xanh ngoài lớp cửa sổ thủy tinh, trong lòng khó chịu đến phát hoảng.

Đây mới là học kỳ đầu tiên của năm thứ nhất, thế nhưng Giang Duệ cũng đã bắt đầu bôn ba khắp nơi giống như một người trưởng thành bình thường vừa bước vào xã hội. Bà nội anh đột ngột ngã bệnh, mấy đêm liền anh phải vội vã trở về chăm sóc cho bà.

Bọn họ không học cùng khoa, Giang Duệ về được hai ba ngày thì Lâm Thanh mới biết chuyện. Đã bước vào tuần kiểm tra, Lâm Thanh phát hiện Giang Duệ đã bỏ thi liền vội vã gọi điện thoại cho anh, lại nghe thấy anh nói với mình: “Tớ đang định nghỉ học.”

Trời sắp tối rồi, ánh đèn xuyên qua thủy tinh chiếu trên mặt Lâm Thanh, cậu nhìn thấy tóc mình rối bù, đột nhiên nhổm dậy.

Đầu cậu mạnh mẽ va vào nóc xe, Lâm Thanh thảm thiết kêu lên một tiếng, vô cùng xấu hổ thu hút sự chú ý của những người cùng toa.

Lâm Thanh cố gắng tự nhủ với bản thân, cậu có thể đến giúp Giang Duệ, Giang Duệ không cần phải nghỉ học.

Có thể là do nhìn chằm chằm trong gương quá lâu, cậu cảm thấy hốc mắt hơi đau nhức. Hôm đó, giọng nói của Giang Duệ trong điện thoại rất buồn bã, Lâm Thanh vừa nhớ tới đã cảm thấy không đành lòng.

Cậu không rõ vì sao người gặp những chuyện này luôn luôn là Giang Duệ. Lúc chín tuổi, Giang Duệ đã không có bố mẹ, còn nhỏ như vậy cũng chỉ có mỗi bà nội ở cạnh anh.

Bà nội sinh bệnh, Giang Duệ nhất định là lo lắng muốn chết.

Nghĩ đến chuyện Giang Duệ khổ sở biết bao nhiêu, Lâm Thanh liền cảm thấy đau lòng, hoàn toàn không biết phải làm thế nào. Thật ra cậu đã mua vé xe, không quan tâm lời của Giang Duệ, cậu nhất định phải trở về cùng với anh.

Nhưng mà cậu chẳng có chút manh mối nào, đầu óc của cậu rất rối loạn, căn bản là không biết phải nói gì và làm gì khi gặp Giang Duệ.

Lâm Thanh sợ Giang Duệ một mình đối mặt với cô độc, nhưng cậu cũng sợ bản thân không thể khiến cho sự cô độc của Giang Duệ biến mất. Muốn nói rất nhiều lời an ủi Giang Duệ, lại sợ những lời an ủi này chỉ là nói suông không thể thành hiện thực.

Dù sao cậu vẫn vô cùng ngốc, chỉ biết để ý bằng trực giác. Cậu không muốn Giang Duệ nghỉ học, cậu biết Giang Duệ vẫn muốn tiếp tục được học tập.

Lâm Thanh lấy điện thoại ra xem giờ, đã gần sáu giờ rưỡi, cũng sắp đến nhà ga rồi. Mất khoảng bốn mươi phút để đi xe buýt từ thành phố đến thị trấn.

Cậu có thể đến thị trấn trước tám giờ. Lâm Thanh thầm nghĩ, may mà cậu nói với Giang Duệ rằng sẽ thông báo thời gian và địa điểm sau, cậu không muốn Giang Duệ đến đón mình.

Dự báo thời tiết cho biết năm nay nhiệt độ tại thị trấn thấp ở mức kỷ lục, người dân mà đứng đợi ở nhà ga sẽ lạnh cóng. Hơn nữa Lâm Thanh cảm thấy Giang Duệ đã rất mệt mỏi rồi.

Lâm Thanh chỉ mang theo một hai bộ quần áo và đồ vệ sinh cá nhân, những thứ còn lại đều là mua cho bà nội. Giang Duệ gấp gáp trở về nhất định sẽ không thể mua được nhiều thứ, ở thị trấn mua đồ cũng không tiện, cho nên Lâm Thanh mang cả một túi lớn.

Vóc dáng của cậu phát triển bình thường, tuy rằng không cao bằng Giang Duệ nhưng khí lực cũng không phải nhỏ, không cần Giang Duệ tới đón cậu.

Năm phút còn lại trước khi xuống xe, Lâm Thanh đã thu dọn xong mọi thứ, chuẩn bị kéo khóa lên lại không nhịn được mở ra, lén lút lấy một lọ nước hoa từ dưới đáy.

Đây là bạn cùng phòng đưa cho cậu, giống như một lọ nước lạnh gì đó? Bạn cùng phòng nói đây là loại cơ bản nhất, sẽ cho người ta một mùi hương rất sạch sẽ.

Lâm Thanh kê sát mũi vào bình để ngửi, không cảm nhận được cái gì đặc biệt. Thế nhưng bạn cùng phòng nói rất dễ ngửi, vậy nên Lâm Thanh quyết định tin cậu ta.

Cậu đưa mắt nhìn những người xung quanh, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị hành lý lớn nhỏ, nhìn chằm chằm về phía cửa để chút nữa nhanh chóng bước xuống, không có ai nhìn cậu.

Vì thế Lâm Thanh đưa lưng về phía cửa, cậu nhìn cửa sổ, lén lút giơ bình nước hoa lên xịt vào cổ tay cùng đằng sau lỗ tai hai phát.

Sau khi ngồi trong xe lâu thì mùi hơi khó chịu. Muốn đến gặp Giang Duệ, dù thế nào đi nữa, Lâm Thanh cũng muốn bản thân sạch sẽ một chút.

Xịt xong cậu lại đỏ mặt. Rốt cuộc thì đàn ông con trai lần đầu xịt nước hoa thì cũng hơi kỳ quặc.

Mặt cậu nóng rực, miên man suy nghĩ một hồi lâu đến khi xe lửa tới trạm, cậu theo phản xạ đi theo dòng người bước xuống.

Mùa đông năm nay thật sự rất lạnh, gió lạnh ùa vào cổ Lâm Thanh khiến cậu không nhịn được rùng mình mấy cái. Mùi hương lành lạnh dần thoảng ra, cậu vừa ngửi thấy thì lập tức hối hận.

Nơi này là thị trấn quen thuộc của cậu, sau khi chuyển đi, nhà của cậu cũng không xa đây lắm, hơi ấm dường như chỉ trong tầm tay. Phần lớn người trên xe là những người về quê trước ngày du xuân, mặt mày ai nấy đều rạng rỡ, vui mừng hoan hỉ đoàn tụ cùng gia đình.

Chỉ có Giang Duệ, lúc ấy anh một mình cô độc mà trở về. Những gì anh sẽ phải đối mặt là một mái ấm sắp sửa biến mất.

Sự hào hứng muốn gặp Giang Duệ của Lâm thanh vừa nãy đều đã tan thành mây khói. Làm sao Giang Duệ có tâm trạng mà quan tâm mùi hương của cậu thế nào được.

Cậu thật sự rất lo lắng hành động của mình quá phù phiếm lỗ mãng, sẽ càng khiến cho Giang Duệ cảm thấy tứ cố vô thân.

Lâm Thanh biết Giang Duệ rất dịu dàng, cậu biết anh sẽ không để tâm những chuyện vụn vặt như thế. Nhưng bản thân Lâm Thanh lại có chút muốn lùi bước.

So với Giang Duệ, cậu dường như được xuất thân từ một gia đình khá giả, có đầy đủ bố mẹ đều vô cùng cưng chiều mình, cậu quả thực không cần phải lo nghĩ.

Giang Duệ nhìn thấy cậu, trong lòng anh sẽ không có chút chua xót nào sao?

Ngay cả Lâm Thanh cũng không hiểu được. Tại sao người gặp bất hạnh nhiều đến thế lại là Giang Duệ? Rõ ràng là Giang Duệ tốt như vậy, lương thiện như vậy.

Ông chú đằng sau đụng phải cậu một chút, túi vải thô to trên lưng ông cọ vào mặt Lâm Thanh, đau đến mức khiến mặt cậu nhăn lại.

Ông chú quay đầu lại liếc cậu một cái, giọng nói sang sảng: “Đi nhanh chân lên cậu nhóc, mẹ cậu chắc đang chờ cậu về ăn cơm đó, cậu còn ở đây làm gì!”

Nói xong thì ông chú đã nhanh chóng đi xa, trên mặt Lâm Thanh bắt đầu nóng rát đau nhức, nhưng mà trong đám người đông đúc này, chút đau đớn ấy lại mang đến sự ấm áp khác.

Lâm Thanh nắm chặt nắm tay, cậu tự nhủ với bản thân đến tìm Giang Duệ không phải là để cho anh cảm thấy ngột ngạt. Cậu có thể hành động thật cẩn thận, sẽ không xúc phạm đến Giang Duệ đâu.