-Ý cô là...

-Mỗi lần Triết quan tâm đến tôi,thì tôi lại nhớ đến anh,mặc dù rõ ràng tôi không hề muốn vậy.Ai lại muốn nhớ về người khiến cho cho buồn đến nỗi khóc nức nở.nhưng lại không thể nào vui lên nếu không thể nhìn thấy họ được....Lạ nhỉ...Tôi là người như vậy đấy.Anh tin không.

Đào Anh cố nở nụ cười nhìn Quốc Bảo.

-Làm sao đây.....

Cô cúi xuống lấy hai tay bịt mặt lại.Khóc.

Quốc Bảo thấy vậy,đột nhiên kéo cô vào lòng lần nữa.

-Khóc đi...Có vai này.

...

Quốc Bảo nhìn Đào Anh chăm chú.

Cô quay sang,tay cầm khăn giấy lau nước mắt.

-Có...Gì buồn cười hả?

Quốc Bảo chỉ nhìn sau đó nở nụ cười hé hé trên môi.Hai người ngồi kế cửa sổ.Nhìn ra ngoài.

-Còn giữ không?

Quốc Bảo nói với giọng trầm.

-Hả?Giữ gì cơ?

-Giày ấy.

Đào Anh nhớ lại đôi giày cặp của cô với Quốc Bảo.Mỉm cười.

-Tất nhiên là còn...Chỉ mang một lần vào ngày hôm đó.

-Vậy..từ nay mang nhiều vào.

Đào Anh quay sang.

-Một mình tôi sao?

-K...không..tất nhiên là còn có tôi.

-Nhớ đấy.Trễ rồi,tôi về đây.

Pặp.

Quốc Bảo kéo Đào Anh lại.

-Gì vậy?

-Lâu lắm rồi mới ôm lại em được....Thế không thưởng gì sao?

-Hả?

Quốc Bảo kéo vạt áo Đào Anh xuống

-A..Đau..

Đào Anh đẩy mạnh Quốc Bảo ra.Cô chạm vào vùng cổ.

-Gì đây?Anh vừa làm hickey hả?

-Sao nào?

-Làm sao đây?!Chỗ này dễ thấy lắm luôn ấy!

-Thế em muốn tôi làm chỗ nào khác sao?

Đào Anh đỏ mặt.

-Anh chờ đấy!

....

Hôm sau,Đào Anh lên trường trễ thế là bị thầy la.

-Sao đi trễ thế?

-Ngủ quên...

Quốc Bảo nhìn Đào Anh.

-Thế mà lúc nãy bảo là có việc nhà nên lên trễ.

-Im đi.

Cạch.

-Hai người đang ăn trưa à?Chỗ này có ai ngồi không?

-Anh Triết?

-Chào em.Mấy bữa nay ít thấy em nhỉ.

-À...

Triết đặt khay cơm xuống ngồi đối diện Quốc Bảo.

-Ngồi với anh ta không thấy phiền sao?

-Hả?Anh Triết nói em?

-Ừ.Có rất nhiều cô gái đang nhìn đấy.

Đào Anh nhìn quanh,sau đó nhìn Quốc Bảo và Triết.

-Cả hai người đều phiền đấy.Họ cứ nhìn mãi thôi.Nếu như mà tôi cứ ngồi đây thì sẽ giống mấy năm trước mất.

Đào Anh đứng dậy,liền có một bàn tay nắm lại kéo xuống.

-Kệ họ đi.Em quan tâm à?

-Tất nhiên rồi.Tôi không muốn lịch sử lặp lại đâu.

Quốc Bảo thả lỏng tay ra một chút rồi đột nhiên lại kéo gần.Kê mặt sát tai Đào Anh.

-Nói chuyện với hắn ta bằng Anh-Em nói chuyện với anh bằng Anh-Tôi đấy à?

-Thì....

-Cậu Quốc Bảo!Cậu lại đây.

Giáo sư đột nhiên gọi Quốc Bảo lại.Khiến cho tất cả mọi người im lặng một cách hết sức.

Quốc Bảo thả tay Đào Anh ra rồi đứng dậy.Vóc dáng cao ráo,khuôn mặt điển trai với chiếc áo sơ mi màu trắng quần đen đã khiến cho bao cô gái bàn tán.

Nhưng chỉ với một giây,Đào Anh đã nghe thấy.

-Còn cô gái anh ấy ngồi kế là ai?

-Hình như con nhỏ đó tên Đào Anh.Học ở trường Ngôi Sao Vàng qua đấy.

-Hả?!Là trường cũ của Quốc Bảo mà?

-Chắc là có quan hệ gì rồi.

Đào Anh chau mày,nhìn sang khuôn mặt của Quốc Bảo,anh lấy tay bóp nhẹ vùng trán.Chắc là có việc gì rồi.

Được một hồi,anh quay lại,lấy cặp rồi nhìn Đào Anh.

-Lát anh sẽ đợi em ở cổng,ráng đợi anh nhé.

Đào Anh giật mình nhìn Quốc Bảo.Khi anh định đi thì Đào Anh kéo anh lại kê sát mặt vào tai.

-Em sẽ đợi.