Mảnh vỡ trên lưng được lấy ra, vết thương được khử trùng rồi khâu lại.

Y tá tiêm thuốc tê vào tĩnh mạch của Tiết Định, bôi cồn, cầm kẹp lên.

Cách một cánh cửa kính thủy tinh, Chúc Thanh Thần đứng ở hành lang nhìn vào trong.

Người đàn ông vốn đã hôn mê, bây giờ tiêm thuốc tê lại càng bất tỉnh nhân sự, mặc dù đã mất hết ý thức nhưng lông mày của anh vẫn nhíu chặt lại.

Mồ hôi từng giọt lớn như hạt đậu liên tục rơi từ trên trán của anh xuống.

Nhân viên y tế đi đến trước mặt Chúc Thanh Thần, thông báo rằng cô bé người Israel kia không bị thương ngoài da, bây giờ phải làm cộng hưởng từ hạt nhân (1), kiểm tra xem não có bị chấn động không.

(1) Cộng hưởng từ hạt nhân: Cộng hưởng từ hạt nhân (viết tắt NMR-Nuclear Magnetic Resonance) là hiện tượng một hạt nhân nguyên tử nằm trong từ trường hấp thu hoặc phát xạ một bức xạ điện từ. Cộng hưởng từ hạt nhân cũng được xem là một nhóm các phương pháp khoa học áp dụng cộng hưởng từ hạt nhân vào việc nghiên cứu các phân tử.

Chúc Thanh Thần trả lời: "Tôi không biết cô bé đó."

"Vậy vị tiên sinh kia..."

"Cũng không quen."

Y tá khó hiểu, "Chẳng lẽ không phải cô đưa bọn họ tới bệnh viện..."

"Tôi chỉ tiện đường thôi."

Cô là kiểu người sợ phiền toái, biết được một lớn một nhỏ đều không nguy hiểm đến tính mạng nên quyết định rời đi.

Chẳng lẽ vẫn còn muốn chờ người ta tỉnh lại để đưa cờ thưởng sao?

Cô quay người đi xuống dưới tầng, đi được một nửa, phát giác thấy có chỗ nào đó không đúng.

Sờ túi quần jean, ví tiền không thấy nữa.

Bước nhanh quay lại bãi đỗ xe, mở cửa xe tìm bốn phía cũng không thấy bóng dáng ví tiền đâu.

Cô trở về tầng ba của bệnh viện theo đường cũ tìm kiếm nhưng vẫn không có kết quả.

Chúc Thanh Thần đứng ở bên ngoài cửa sổ thủy tinh, cẩn thận hồi tưởng xem ví tiền rơi ở chỗ nào, sau đó mới chậm rãi nhớ ra... chắc là rơi tại hiện trường tai nạn máy bay rồi.

Lúc ấy biên độ động tác của cô quá lớn, chỉ lo kéo Tiết Định lên xe, túi tiền nhất định rơi ở chỗ đó.

Lửa lớn như vậy, đoán chừng là thiêu đốt tất cả rồi.

Đau đầu chết đi được.

Tiền là chuyện nhỏ nhưng CMND, hộ chiếu đều để ở trong đó, lần này phiền phức lớn rồi.

Ánh mắt dừng ở bên trong cửa sổ thủy tinh, người kia vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ. Cô cúi đầu một chút, đặt mông ngồi trên ghế dài, có cách rồi.

Bây giờ Tiết Định còn nằm trên giường bệnh chịu đủ tra tấn đương nhiên sẽ không biết, tại anh mất hết ý thức, cô trở thành cây cỏ cứu mạng của anh, và tự dưng bây giờ lại cũng trở thành sự vướng víu lớn nhất.

Đau nhức.

Dù người vẫn chưa tỉnh lại nhưng trong cơn mê anh cũng cảm thấy đau nhức.

Tiết Định nằm mơ, mơ thấy mình của thời niên thiếu.

Năm ấy, cây ngô đồng trong tứ hợp viện nhẹ nhàng đung đưa trong gió, đó là một hình ảnh lộn xộn pha lẫn chút dịu dàng.

Anh ghé sát vào trên song cửa sổ, cách một bức rèm mỏng trong viện, nhìn ra ngoài.

Hoàng hôn bắt đầu buông xuống, bố mang theo hai cái va li lớn, đưa mẹ lên một chiếc xe nhỏ.

Mẹ đứng trước xe đột nhiên quay đầu lại.

Anh không trốn tránh, đứng phía sau cái rèm cửa sổ không nhúc nhích, đối diện với ánh mắt của mẹ.

Lưu Học Anh đã mở cửa xe đột nhiên buông cánh tay, quay vào phòng.

Bà ngồi xổm xuống, ôm đứa con trai vào lòng.

"Định, gắng học thật tốt nhé."

Tiết Định chín tuổi đứng ở kia đột nhiên hỏi: "Về sau con sẽ không có mẹ nữa sao?"

"Tất nhiên không phải."

"Vậy tại sao mẹ lại phải đi?"

"Bởi vì mẹ và bố con ly hôn rồi."

"Nhưng mẹ và bố ly hôn rồi sẽ không ở cùng con nữa ạ? Tại sao lại muốn rời bỏ con?"

Tiết Chấn Phong đứng ở ngoài cửa, nhìn cảnh vừa rồi không nói gì.

Lưu Học Anh xoa đầu con trai, "Tuy mẹ và bố con không ở cùng một nhà, nhưng việc mẹ yêu con sẽ không bao giờ thay đổi."

Tiết Định giãy ra khỏi lòng mẹ, anh hỏi: "Tại sao bố và mẹ lại ly hôn? Cãi nhau ạ?"

"Không phải. Bố mẹ không cãi nhau, dù là bây giờ hay tương lai bố và mẹ đều sẽ coi nhau như bạn tốt. Chỉ là lâu nay công việc ngăn cách tình cảm, bố mẹ đều có thói quen sinh hoạt của riêng mình."

Bà xoa đầu anh, cũng không chờ anh hiểu đã nói, "Sau này con ở với bố một tuần, với mẹ một tuần, được không?"

Tiết Định lùi lại một bước, nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Không cần. Dù sao từ trước đến nay con luôn sống cùng ông nội, đến nay con đã chín tuổi rồi, không có bố mẹ con vẫn lớn được."

Lời nói của anh lúc này không có chút oán trách nào, chỉ nhìn mẹ mình với ánh mắt bình tĩnh mà xa cách.

Lưu Học Anh và Tiết Chấn Phong, một người đứng ở trước cửa, một người ngồi trước mặt con trai, không ai nói nên lời.

Năm 2005, bố mẹ của Tiết Định, Lưu Học Anh và Tiết Chấn Phong chính thức ly hôn.

Năm đó còn đang thịnh hành kiểu xe Santana (2) vuông vắn, có góc cạnh rõ ràng, khi ấy, bên ngoài căn nhà cấp bốn của bọn họ đỗ một chiếc màu da trời. Hai người chọn cách ly hôn trong hòa bình, không những không cãi nhau đến nỗi mặt đỏ tía tai, mà Tiết Chấn Phong còn xách va li giúp Lưu Học Anh, hơn nữa còn tự mình đưa bà lên xe.

(2) Santana: Một dòng xe hơi của Tây Ban Nha.

Lúc gần đi, còn có thể mỉm cười vẫy tay.

Tiết Định vẫn đứng phía sau rèm cửa sổ, yên lặng vẫy tay chào tạm biệt mẹ, sau đó ngồi viết chữ trước bàn học.

Viết một bài thơ Đường.

"Từ mẫu thủ trung tuyến.

Du tử thân thượng y.

Lâm hành mật mật phùng.

Ý khủng trì trì quy." (3)

(3) Bốn câu trích trong bài thơ Du Tử Ngâm (Khúc ngâm của đứa con đi xa) của Mạnh Giao

Dịch nghĩa: "Sợi chỉ trong tay mẹ hiền, nay đang ở trên áo người con ở phương xa.

Lúc con mới lên đường, mẹ khâu kỹ càng, lo sợ con đi lâu ngày áo sẽ bị rách."

Anh không phải người xa quê, từ trước đến nay anh đều là đứa trẻ bị bỏ lại. Bố mẹ anh không phải người lao động ở nước ngoài, mà là phần tử tri thức cao cấp ở Bắc Kinh, một người thường trú ở đại sứ quán nước ngoài, một người là phóng viên đi khắp thế giới. Chạy đi chạy lại, tình cảm cũng dần dần phai nhạt.

Lại nói, trong đại viện không có ai không hâm mộ nhà anh.

Nhưng thật ra, anh lại càng hâm mộ những con cái của các gia đình bình thường sát vách kia hơn.

Giấc mơ bình thản, nhưng Tiết Định ngủ không yên, dần thấy trên lưng dường như có một ngọn lửa đau rát.

Cả người anh đổ mồ hôi, dần dần tỉnh lại.

Trước mắt là trần nhà màu trắng, quanh quẩn nơi chóp mũi toàn mùi thuốc khử trùng.

Anh khẽ cử động thì cảm thấy đau đến mức phải hít một hơi thật sâu, trên lưng là một vết thương lớn, đương nhiên là không thể không đau.

Chỉ là một âm thanh khá nhỏ nhưng người ngủ gật trên ghế sofa cũng tỉnh lại ngay.

Chúc Thanh Thần ngẩng đầu lên, "Anh tỉnh rồi sao?"

Tiết Định sững sờ, quay đầu nhìn cô, "Tại sao lại là cô?"

"Tôi nói này..." Cô đi đến bên giường, từ trên liếc mắt xuống nhìn anh, "Vừa tỉnh dậy đã dùng loại thái độ này đối đãi với ân nhân cứu mạng của mình, anh có biết lễ phép không vậy?"

Sau đó Tiết Định nhớ ra, là tai nạn máy bay, anh cứu được cô bé, tiếp đó người phụ nữ dữ dằn này cứu anh.

"Tôi đã ngủ bao lâu rồi?"

Chúc Thanh Thần nhìn đồng hồ, "Từ bảy giờ chiều hôm qua cho đến sáu giờ rưỡi sáng hôm nay."

Mi tâm anh nhăn lại, nhanh chóng hỏi, "Vậy sao cô còn chưa đi?"

Chúc Thanh Thần hơi xấu hổ, "... Rơi mất ví tiền rồi."

Anh dừng lại, "Rơi ở đâu?"

"Ở hiện trường vụ tai nạn."

Tiết Định nhìn cô một lát, dần dần hiểu ra, "Vị tiểu thư này, không phải cô ở lại để lừa tôi đấy chứ?"

Anh không phải chưa từng gặp kẻ lừa đảo, những năm tháng phiêu bạt bên ngoài, có loại người nào mà anh chưa từng thấy?

Người phụ nữ này cứu anh, sau đó ở lại phòng bệnh không đi, còn luôn miệng nói ví tiền mình rơi mất...

Chúc Thanh Thần khựng lại, không thể tin, "Lừa anh? Tôi ăn no nên rảnh rỗi à?"

Người đàn ông nằm trên giường tóc hơi lộn xộn, râu dưới cằm như ẩn như hiện, nhưng ánh mắt giống như lưỡi dao, đen nhánh lại lạnh thấu xương.

Anh không nói chuyện, cứ nhìn cô như vậy.

Chúc Thanh Thần đứng đó một lúc lâu, chỉ đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Bất chấp nguy hiểm tính mạng chạy đến chỗ phát nổ cứu anh, không nghĩ bây giờ lại đổi được ánh mắt không tin tưởng như vậy.

Thật vô vị.

Cô cũng lười nhiều lời với anh, quay người định rời đi.

Tiết Định bỗng nhiên gọi cô: "Cô đi đâu đấy?"

"Cục cảnh sát, làm lại thủ tục." Cô quay đầu như cười như không nhìn anh, nói thêm một câu, "Yên tâm, không lừa anh đâu."

Nói xong, cô thu tầm mắt lại định đi, cánh tay bỗng nhiên bị người giữ chặt lại.

Cô giẫm chân xuống, nghe thấy Tiết Định hít một hơi thật sâu.

Tay anh buông lỏng, lại ngã về giường.

Chúc Thanh Thần nhanh chóng xoay người, thấy anh đã nằm trên giường bên cạnh, chỗ vai băng bó đã rướm máu.

Cô lập tức nhấn chuông gọi y tá tới.

Y tá Israel dùng ngôn ngữ Hebrew nói với Tiết Định, vừa nói vừa kiểm tra viết thương trên người của anh.

Chúc Thanh Thần đứng một bên, không nói chuyện.

Tiết Định không để ý đến y tá, chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô cách cái chai truyền dịch.

"Cảm ơn." Anh nhẹ giọng nói.

Chúc Thanh Thần chần chừ một lát.

Trên mặt của anh còn có vết thương, trên trán, giữa lông mày đều là những vết thương nhỏ. Trong nháy mắt, y tá tháo băng vải rướm máu ra, cô chỉ nhìn cũng đã cảm thấy đau, vậy mà anh lại chỉ nhíu chặt lông mày, không kêu một tiếng.

Chúc Thanh Thần yên tĩnh, ánh sáng xuyên thấu từ cửa sổ chiếu vào trong phòng.

Cô nhớ tới cảnh anh cứu người hôm qua, có phần không hiểu, biển người chạy đi tứ phía, chỉ duy nhất một mình anh dũng cảm quên mình lao về phía cô bé kia, dứt khoát, dũng cảm mà cũng vô cùng cô độc.

Y tá dặn dò hai câu rồi cầm khay đi ra khỏi phòng bệnh.

Chúc Thanh Thần nhìn bệnh nhân nằm trên giường, hơi ngập ngừng, "...Chúc Thanh Thần."

Tiết Định sững sờ.

Cô đến gần thêm một chút, trong mắt ẩn chứa sự dịu dàng không tập trung, "Tên của tôi."

Tiết Định: "Bảy tám phần cái tên Thanh Thần có nghĩa là sáng sớm."

Khóe môi cô cong lên, "Thanh Thần có nghĩa là ánh bình minh vừa ló rạng, hào quang xa vạn trượng."

Vừa nói, cô vừa vươn tay ra, làm đủ tư thế.

Người đàn ông bỗng nhiên cười.

Đưa tay lên giữa không trung bắt tay với cô.

"Rất hân hạnh được biết cô, Chúc Thanh Thần."

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười, dù hai gò má vì mất máu quá nhiều nên hơi tái, sắc môi mỏng cực kì nhạt, cả đêm qua đều nói mê, vành mắt cũng có quầng thâm nhạt.

Nhưng cũng không làm lu mờ đi đôi mắt đẹp của anh.

Cô đột nhiên hỏi anh: "Những người khác đều chạy thoát thân, vì sao anh lại muốn xông lên cứu đứa bé?"

Tiết Định hơi ngẩn người, cong môi, "Tôi cũng không biết vì sao. Thời gian quá gấp gáp, không kịp nghĩ nhiều như vậy."

"Anh không sợ chết sao?"

"Bây giờ suy nghĩ lại thì vẫn rất sợ."

Chúc Thanh Thần cười thành tiếng.

Người đàn ông này khá thú vị.

*

Bản thân ở nước ngoài không có bảo hiểm y tế nên Tiết Định quyết định về nhà tĩnh dưỡng.

Nằm trên giường bệnh, gọi điện thoại cho bạn thân, Kiều Khải nói to đến mức Chúc Thanh Thần ngồi ở ghế sofa cũng có thể nghe hết không sót một chữ.

"Cái gì? Máy bay của cậu đi bị rơi á?!"

Tiết Định đổi tay cầm điện thoại, "Tôi không ở trên máy bay. Chỉ là vừa lúc ở hiện trường xảy ra vụ việc nên bị thương nhẹ."

"Thật trâu bò, máy bay lớn như vậy, Israel cũng lớn, thế mà lại tùy tiện rơi xuống đầu cậu, vận may này của cậu có thể trở về nước mua xổ số được đấy..." Kiều Khải vẫn cứ lải nhải mãi.

"Dừng lại." Tiết Định cắt ngang lời anh ta, "Tôi coi như cậu đang ngỏ lời hỏi thăm."

Gọi một cuộc điện thoại xong, anh cất di động đi.

Trên ghế sofa, Chúc Thanh Thần vẫn ngồi đó không đi.

Tiết Định do dự một lát mới nói: "Lát nữa bạn của tôi sẽ lái xe tới đón tôi. Cô đi cùng luôn đi."

Chúc Thanh Thần: "Cũng được. Tôi muốn đi làm lại thủ tục, anh để bạn của anh đưa tôi đến cục cảnh sát là được."

"Làm thủ tục bổ sung rất phiền phức, có khi hai, ba tuần vẫn chưa giải quyết được. Không có CMND, cô định ở đâu?"

Cô hỏi lại: "Vậy anh ở đâu?"

"Ở nhà của tôi. Tôi thuê nhà trọ một người ở Jerusalem."

"Vậy thì tốt quá." Chúc Thanh Thần cười tủm tỉm nháy mắt, "Tôi ở cùng nhà với anh."

"..."

Tốt chỗ nào?

Tiết Định nhìn cô cười thản nhiên cũng bật cười theo, "Tôi nhớ là ở nước mình, nữ giới không chủ động như thế, mở miệng ngậm miệng đã vào ở nhà một người đàn ông xa lạ. Cô không sợ tôi là người xấu sao?"

"Có thể bất chấp máy bay rơi xuống mà chạy đến cứu người, có thể xấu ở chỗ nào?"

Cô rất thẳng thắn, nói trúng tim đen.

Tiết Định không nhịn được bật cười, vốn muốn hỏi nhà trọ một người thì một đôi nam nữ ở thế nào? Nhưng sau đó lại cảm thấy bản thân mình đã lo lắng quá nhiều.

"Ở nhờ cũng được nhưng có một yêu cầu."

"Yêu cầu gì?"

"Có thể nói lung tung nhưng không được cởi quần áo." Ánh mắt anh như cố tình mà cũng như vô ý đặt trên ngực cô, trong lời nói đầy hàm ý.

Chúc Thanh Thần che ngực, "Sao suy nghĩ của anh lại không đứng đắn như vậy chứ?"

"Tôi không đứng đắn." Tiết Định như cười như không, chậm rãi ung dung nói ra ba chữ, "Vết xe đổ."

"..."

Cuối cùng Chúc Thanh Thần cũng bắt đầu hối hận về việc mình mặc nội y hùng dũng đi trong mưa hôm trước.

Khi đó cô cũng không biết sẽ dính líu đến người đàn ông này như vậy.

Cho nên, phải đối mặt với người đàn ông nhìn thấy ngực cô như thế nào đây? Cô nhìn đôi mắt biết cười kia, đen nhánh trong suốt, dường như đang tỏa sáng, trong lòng hơi ngứa ngáy.

Cười, lại cười! Thật sự muốn móc đôi mắt đang cười của anh ra luôn.