Quý Thanh Lâm dám nói thẳng không?

Không! Hắn không dám nói!

Nhất là khi đằng sau còn có Mặc Tùng vểnh tai trắng trợn nghe lén, hắn dám nói mình bị đồ đệ mần thịt trong ảo cảnh à?

Hắn không chịu nổi chuyện mất mặt nhường này!

Hắn đưa tay lên miệng ho hai tiếng, vì không thể trả lời được nên đành đổi chủ đề, nghiêm túc nói:

"Con muốn về với vi sư hay là vẫn muốn ở lại đây?"

Tất nhiên hắn biết Tư Nhược Trần sẽ không rời đi, và hắn cũng sẽ không rời đi.

Tư Nhược Trần cúi đầu im lặng hồi lâu mới nói:

"Đồ nhi còn có chuyện quan trọng cần làm, không thể về cùng Sư Phụ ngay được, mong người thứ tội."

Quý Thanh Lâm bày ra bộ dáng chỉ hận rèn sắt không thành thép, tức giận vung tay áo:

"Được, được lắm. Nếu ngươi muốn chết như vậy, ta cho ngươi hoàn thành tâm nguyện. Đồ ngươi lấy của ta ta đã lấy lại, từ nay về sau ngươi muốn làm gì thì làm, ta cũng không quan tâm nữa!"

Nói xong hắn xoay người bỏ đi, không thèm ngoảnh đầu lại.

Chỉ còn lại Tư Nhược Trần đứng sững sờ một mình.

Bàn tay đang định nắm lấy vạt quần áo Quý Thanh Lâm cứng đờ trong không trung, cuối cùng tuyệt vọng rụt lại trong.

Không phải y không biết làm như vậy sẽ khiến Quý Thanh Lâm tức giận, mà là trong tương lai một ngày nào đó y sẽ đánh mất sự tự chủ, hoàn toàn mất đi lý trí, hoàn toàn phát điên.

Nếu y có thể làm điều gì đó cho hắn khi y còn tỉnh táo, rửa sạch sự oan khuất mà hắn đã phải gánh chịu suốt bao năm qua, ngay cả khi lúc y điên đến mức không nhớ hắn là ai, cũng sẽ có người thay thế vị trí của y, yêu hắn thật lòng.

Còn những thứ khác, không thích thì không thích vậy, dù sao cuộc đời này cũng không dài.

Y sờ vào ngực tìm kiếm, đồ vật trong đó thật sự đã không còn.

Quý Thanh Lâm lấy đi lệnh bài trên hông lẫn Ngọc Tủy.

Sau khi rời khỏi tầm mắt của Tư Nhược Trần, Quý Thanh Lâm lại uống Huyễn Nhan Đan, thay lại bộ quần áo màu trắng, trở lại hình dáng thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, y cầm trái cây mới hái trong tay về, nhìn quanh rồi hỏi:

"Vị ca ca lúc nãy đâu rồi? Huynh ấy bảo đệ hái trái cây cho huynh ấy mà, sao lại đi rồi?"

Mặc Tùng há to miệng nhìn hắn, sợ đến ngây người.

Tên này diễn trò thành tinh luôn rồi!

Tư Nhược Trần nhìn trái cây màu đỏ trong tay hắn, cầm lấy một quả cắn một miếng, chua chát không chịu nổi, đủ loại hương vị kỳ lạ lan tỏa trên đầu lưỡi.

Đang lúc y nhíu mày chuẩn bị muốn nhổ ra, Quý Thanh Lâm đã nhanh mắt bịt miệng y lại.

"Cầm máu đó, không được nhổ ra."

Hắn suy nghĩ lại nói thêm một câu:

"Người lúc nãy bắt đệ đi tìm, tìm nửa ngày mới tìm được, huynh mà nhổ ra đệ sẽ khóc cho huynh xem."

Hầu kết Tư Nhược Trần trượt trượt, nuốt xuống.

Quý Thanh Lâm trầm ngâm nhìn vết thương của y, không phải người ta nói rằng Mộng Mô có khả năng chữa lành cực kỳ mạnh sao? Mặc dù khả năng tự lành của Tư Nhược Trần quả thực mạnh hơn người thường một chút, nhưng cũng không đáng sợ bằng Mộng Mô. Năng lực này cũng có vẻ không mạnh đến vậy.

Y gặp phải vết thương từng này, tại sao lại không thể hồi phục như thế?

Ba người chia trái cây ra ăn, đủ lấp đầy cơn đói và hồi sức, bắt đầu suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.

Làn sương mù màu xanh kỳ lạ trước khi họ bước vào ảo cảnh rõ ràng có độc, nên mới khiến mọi người mất hết sức lực dẫn đến chuyện đang bay giữa không trung lại bất ngờ rơi xuống, rồi bị hút vào một cây cổ thụ.

Hơn nữa, cây cối trong khu rừng này cũng rất kỳ lạ, không biết cây nào là vào lối ảo cảnh.

Mộ Tùng ngã gục trên mặt đất: "Cái này thì hay rồi, nếu lát nữa lại bắt đầu hỗn chiến, đám sương xanh lại nổi lên, mọi người mất hết võ công thì đánh cái rắm chứ đánh gì nữa! Chúng ta đổi thành vật lộn thôi, xem ai lì hơn ai?"

Hắn ta nhìn lại đội ngũ của mình, một người là "tiểu công tử yếu đuối mỏng manh", một đứa là gầy còm yếu ớt là mình, duy nhất Tư Nhược Trần có chút đáng tin lại cũng chỉ còn có một tay, nháy mắt cả người đều thấy không ổn.

Nhưng điều tồi tệ nhất vẫn chưa đến, vì ngay khi đó một tiếng hét chói tai đột nhiên vang lên từ bìa rừng.

Bọn họ lập tức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bầu trời đang dần bị một màn sương mù đen bao phủ, đi qua bất cứ nơi nào, cây cối lập tức khô héo, còn động vật sống trong nháy mắt biến thành một vũng máu.

"Đây là cái thứ quái quỷ gì nữa đây?" Mặc Tùng hốt hoảng kêu to:

"Đây là sương đen! Có độc! Đám người trước đây tới chỗ này một khi bị nó cuốn vào thì cả mảnh xương cũng không còn! Chúng ta mau tránh xa chúng ra, mau mau đi vào trung tâm thôi."

Màn sương đen ép bọn họ về cùng một hướng, như thể không muốn họ yên ổn sống sót vượt qua, mà muốn họ phải chiến đấu ngươi chết ta sống.

Quý Thanh Lâm liếc nhìn sương đen, lạnh lùng nói:

"Không phải sương mù hay khí độc, mà là một loại cổ trùng từ Thục Cương."

"Cổ trùng? Có loại trùng nhỏ như vậy sao?"

Quý Thanh Lâm: "Đúng vậy, mắt thường gần như không nhìn thấy được. Hiện tại ngươi nhìn thấy sương đen là hàng ngàn con cổ trùng tụ tập lại với nhau. Những người vừa rồi không phải bị trúng độc chết, mà là bị ăn sống."

"Ăn, ăn sống á?!" Toàn thân Mặc Tùng tê dại, "Những thứ thoát ra lãnh địa tà môn như Thục Cương quả thực rất tà ác, nhưng sao chúng có thể tới đây?"

Quý Thanh Lâm nhìn thoáng qua khu rừng khổng lồ, đánh giá: "Có thể không chỉ thứ này là từ Thục Cương đâu, tốt nhất nên cẩn thận, hẳn là còn có những loại độc còn dữ tợn hơn."

Mặc Tùng vô cùng tin tưởng lời nói của hắn, gật gật đầu.

Ngược lại, Tư Nhược Trần vừa rồi không lên tiếng mà cứ nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt thiêu đốt đến mức cuối cùng hắn cũng nhận ra.

Vốn dĩ sau khi thoát ra khỏi ảo cảnh, hắn không còn muốn cố ý làm y khó chịu nữa, thậm chí còn cảm thấy mình nên đối xử tốt với y hơn, nên không cố ý bày trò khiến y chán ghét tránh xa mình như trước. Nhưng hắn làm như vậy, càng khiến cho người trước kia với người bây giờ không giống nhau.

Không thể trách Tư Nhược Trần sinh nghi.

Trong lòng hắn thở dài, được rồi, là hắn tự đào hố chôn mình.

Chưa đợi hắn nói gì thì Tư Nhược Trần đứng sau đã gọi hắn một tiếng:

"Sư Phụ."

Quý Thanh Lâm sợ đến dựng cả tóc gáy.

Hắn quay lại giả vờ bình tĩnh nhìn y mỉm cười.

"Ca ca, huynh cho rằng gọi đệ là Sư Phụ sẽ khiến đệ buông tha huynh sao? Ra ngoài chúng ta vẫn sẽ kết hôn, huynh cưới đệ hay đệ cưới huynh đều được."

Quý Thanh Lâm tiến lên muốn ôm cổ y, y lại lùi về sau, cau mày nhìn chằm chằm hắn, trên mặt hiện lên vẻ không vui.

Sau đó xoay người sang chỗ khác, tự trách mình hồ đồ.

Người này sao lại là Sư Phụ được chứ? Chỉ tính đến việc cậu ta luôn bám dính mình thì đã không có khả năng là Sư Phụ.

Quý Thanh lâm thành công thoát được một kiếp nạn, vỗ ngực thở phào.

Ba người chạy một mạch đến trung tâm khu rừng, trong khoảng thời gian này, họ liên tục gặp phải đám người tấn công, may mà chúng nhanh chóng bị Tư Nhược Trần chặn lại.

"Hy vọng đám sương màu xanh kia sẽ không xuất hiện đột ngột vào lúc này."

Mặc Tùng vừa nói xong, một làn sương mù xanh đột nhiên tràn ngập khu rừng chuẩn bị thổi về phía họ.

Quý Thanh Lâm, Tư Nhược Trần: "..."

Mặc Tùng: "..."

Mặc Tùng: "Ta chỉ mới nói thôi mà!"

Tư Nhược Trần: "Chạy mau!"

Bây giờ đám người khác trong rừng đã cố ý hoặc vô ý thành lập nhóm, chúng cũng hiểu được sức mạnh đáng sợ của Tư Nhược Trần, cũng biết rằng nếu không giết y trước, tất cả bọn họ sẽ chết trong tay y.

Chỉ khi đám sương xanh này xuất hiện, Tư Nhược Trần mất hết sức mạnh, chúng mới có thể hợp tác để tiêu diệt y.

Tư Nhược Trần túm cổ áo Quý Thanh Lâm như túm gà con, Mặc Tùng phải cố hết sức đuổi theo.

Hắn ta cực kỳ muốn hét lên với Tư Nhược Trần.

Ngươi quản hắn làm chi, ngươi nhìn ta đây nè!

Ba người chạy vòng quanh một hồi, cuối cùng cũng bị ba bên bao vây.

Chúng nhìn nhau thấu hiểu, sau đó đồng loạt nhìn về ba người họ.

Mặc Tùng nuốt nước bọt:

"Các người muốn làm gì? Còn muốn lấy nhiều ức hiếp ít à?"

Người từ ba hướng bắt đầu tiến lên, chứng minh bọn chúng thật sự là muốn lấy nhiều hiếp ít.

Tư Nhược Trần buông Quý Thanh Lâm ra rồi che hắn phía sau.

Mặc Tùng nhân cơ hội lui về phía sau che miệng lại, nhỏ giọng hỏi Quý Thanh Lâm:

"Vương Gia, nhiều người thế này chúng ta đánh lại không?"

Quý Thanh Lâm chớp chớp đôi mắt nai, nghiêm túc nhìn hắn ta:

"Ta mong manh yếu đuối như thế này, ngươi nghĩ sao?"

Mặc Tùng: "..."

"Chờ chết đi!"

*

Ở hoàng cung Tây Ung.

Long sàng khổng lồ được đặt trong cung điện lộng lẫy, nam tử mặc đồ trắng nằm trên đó có khuôn mặt thanh tú, giống với Tư Nhược Trần đến bảy tám phần, mái tóc đen trải dài trên giường, nhưng khuôn mặt tái nhợt đã nhuốm màu tử khí.

Nếu không phải lồng ngực hắn còn đang phậm phồng lên xuống rất nhẹ, thậm chí có thể khiến người ta cho rằng hắn là một người đã chết.

Hoàng đế Tây Ung Lục Dương Sóc lo lắng ngồi ở mép giường, trên đầu vì sầu khổ mà có vài sợi tóc bạc, lập tức khiến lão trông già đi mấy phần.

Lão trầm giọng hỏi tên thái giám đang quỳ dưới đất:

"Ngọc Tủy đâu? Không tìm được sao?"

Thái giám cúi đầu, giọng run run nói:

"Hồi bẩm bệ hạ, trước đó Nhị hoàng tử bị thất bại ở Đại Ngụy, còn... còn bị mất một cánh tay... sau đó Huyết Tích Tử đi vào Thiên Cơ Các đến nay vẫn chưa có tin tức."

"Phế vật, toàn là một lũ phế vật."

Lục Dương Sóc lật bàn, mặt đỏ bừng vì tức giận, đôi mắt sắc bén đầy lửa hận.

"Quý Thanh Lâm! Hắn dám đụng vào Nguyên Nhi của trẫm, trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn! Trẫm tuyệt đối sẽ không buông tha hắn!"

Thái giám phía dưới dù sợ hãi đến run rẩy nhưng vẫn nói:

"Bệ hạ, Sở công tử dù sao cũng là hoàng tử Đại Ngụy, cho dù ngài có nể trọng cậu ta, cũng không cần phải tốn nhiều công sức như vậy. Nhị hoàng tử vừa bị mất một cánh tay, ngài không đi thăm ngài ấy sao?"

Lục Dương Sóc cười lạnh:

"Hoàng tử Đại Ngụy? Nó là con trai của ta, hoàng tử của Tây Ung! Sau này ta sẽ phong nó làm thái tử! Lục Tinh Minh là tên ngu ngốc, thành công thì ít mà thất bại thì nhiều! Nếu nó không kiên quyết làm theo ý mình thì sao Ngọc Tủy lại bị người ta cướp mất được?"

Thái giám nghe những lời này liền nhớ tới một câu chuyện bí mật trong quá khứ, khi đó Bệ hạ vẫn còn là hoàng tử, đem lòng yêu một người phụ nữ có vẻ ngoài rất xuất chúng. Nhưng không hiểu vì lý do gì mà người phụ nữ đó lại bị đưa đến Đại Ngụy, sau đó không bao giờ quay trở lại nữa.

Thái giám nhìn nam tử dung mạo bất phàm như thế trên giường, trong lòng càng ngày càng có một ý nghĩ chắc chắn...

Đột nhiên, cửa cung điện bị đẩy ra, một nam nhân vội vàng xông vào, vẻ mặt hưng phấn quỳ xuống trước mặt Lục Dương Sóc, tay dâng lên một chiếc hộp gỗ tinh xảo.

"Bệ hạ, thuộc hạ không làm nhục sứ mệnh, cuối cùng đã lấy được Ngọc Tủy!"

Lục Dương Sóc bật người đứng dậy, cầm chiếc hộp nhỏ run rẩy mở ra.

Toàn bộ cánh hoa giống như ngọc, tinh xảo trong suốt, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, từ lúc mở ra liền có một mùi thơm kỳ lạ lan tỏa.

Hắn cầm Ngọc Tủy cười ha ha:

"Được cứu rồi! Con ta được cứu rồi!"

Trong cung bận rộn vô cùng, mọi người đều căng thẳng hơn bao giờ hết, từ lúc bắt đầu thả Ngọc Tủy vào nồi ninh thuốc, mỗi bước đều vô cùng cẩn thận.

Tới bước cuối cùng thuốc được đưa đến miệng Sở Uyên.

Đám người lại rơi vào một loại kinh hoảng khác, liệu hắn ta có tỉnh lại không?

Mãi cho đến khi Sở Uyên mới chậm rãi mở mắt ra.

Nhớ tới mọi chuyện xảy ra ở Hoàng Sơn, sau khi nghe cận vệ Huyết Tích Tử kể lại mọi chuyện, hắn đoán rằng hai người đó là Quý Thanh Lâm và Tư Nhược Trần.

Hắn ta chậm rãi cong môi:

"Muốn tìm giải dược giải độc của Tư Nhược Trần ư? Ha, vậy trước tiên ta sẽ khiến cho y bộc phát độc."

*

Bên này, Tư Nhược Trần đang chiến đấu ác liệt ở phía trước, còn Quý Thanh Lâm ở sau rảnh rỗi vẫn đang nghĩ cách trêu chọc Mặc Tùng, khiến người sau sầu khổ gần chết, đến tận lúc hắn ta nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc từ phía trên truyền đến.

Quý Thanh Lâm sợ tới mức nụ cười cương cứng trên mặt.

"Tư Nhược Trần, làn sương xanh đó là một loại khói gây ảo giác. Nó không thể khiến người ta mất đi võ công đâu. Ngươi nín thở ngưng thần đi, cảm nhận sức mạnh bên trong cơ thể ngươi."

Tư Nhược Trần nhìn người vừa đến, tin tưởng làm theo chỉ dẫn.

Đồng thời, y cũng không quên nói thêm:

"Liễu tướng quân, đệ đệ ngươi đang ở phía sau, ngươi tự chăm sóc cậu ta đi."

Liễu Dật Hàm: "Đệ đệ ta?"

Quý Thanh Lâm: "..."