(Đội nồi là cái dân mạng bên TQ nói về sự hàm oan của một ai đó.)

Nửa ngày sau, phủ Nhiếp Chính Vương.

Bầu trời sắc đỏ lui xuống, Quý Thanh Lâm đã thay lại một chiếc áo choàng đen. Những hoa văn đám mây tinh xảo được thêu bằng chỉ bạc, khí phách nghiêm nghị.

Hắn nghiêng người ngồi trên ghế chính trong đại sảnh, dù bận rộn nhưng vẫn thong thả nhìn Sở Kỳ đang bị mấy người hầu lôi kéo, hắn nâng ly, nhẹ giọng nói:

"Ngũ hoàng tử uống trà không, ta mới pha."

Sở Kỳ và thất hoàng tử Sở Uyên huynh đệ ruột, nhưng hắn ta đã tòng quân từ nhỏ, còn được cha nuôi của Quý Thanh Lâm nuôi nấng, từ khi còn bé hắn ta lớn lên cùng hắn.

Hắn ta rất nóng tính và là người duy nhất dám nói năng lỗ mãng với Quý Thanh Lâm.

Trời sinh hắn ta có đôi lông mày rậm, mắt to, thân hình cao lớn, lúc này khí tức dữ tợn, lời nói cũng nồng nặc mùi thuốc súng:

"Quý Thanh Lâm, ngươi nói cho ông biết, đệ đệ của ông đâu? Nhà ngươi bắt đệ ấy đi đâu rồi?"

Hắn biết chắc chắn người này sẽ tới hỏi, chuyện đào hôn này đã gây ra không ít tai tiếng trong thành, ai cũng biết Nhiếp Chính Vương hắn là ma quỷ, vậy nên người này sao mà không lo lắng an nguy của thất hoàng tử cho được?

"Chết rồi." Quý Thanh không thèm ngẩng đầu mà tiếp tục uống trà, giống như đang nói thời tiết hôm nay thật đẹp.

"Ai làm? Quý Thanh Lâm, ngươi đừng nói với ta là do ngươi làm?" Mặt Sở Kỳ đỏ bừng, không dám tin hỏi lại.

"Trừ ta ra, còn có thể là ai?" Quý Thanh Lâm thẳng thắn thừa nhận.

Mặc Trúc, ám vệ của Thanh Thanh Lâm, cau mày muốn lên tiếng phản bác.

Người đã giết Sở Uyên rõ ràng là Tư Nhược Trần, chuyện này không liên quan gì đến chủ nhân của y hết!

Nhưng y bị Quý Thanh Lâm hung tợn trừng mắt, cảnh cáo y không nên nhiều lời.

Quý Thanh Lâm nhìn Sở Kỳ với ánh mắt cực kỳ phấn khích.

Một cái nồi tốt như vậy, đây là nền tảng cho thân phận phản diện của hắn đó!

Dù sao hiện tại Tư Nhược Trần vẫn đang trên đường tới, hắn dám chắc chắn sẽ không về kịp.

Không ai biết Sở Uyên chết như thế nào cả.

Bất chấp ánh mắt muốn giết mình của Sở Kỳ, Quý Thanh Lâm khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói:

"Trước tiên hắn đào hôn, sau đó dụ dỗ đồ đệ yêu quý của ta. Ngươi cho rằng ta có thể để hắn sống trên đời sao? Ta đã giết hắn rồi, xương cốt của hắn bị ném xuống vực Hoàng Sơn sâu vạn trượng, ngay cả cơ hội để tìm được xác hắn cũng e là không thể."

Nhiếp Chính Vương của triều Đại Ngụy độc ác vô tình, những năm đầu đã có vô số người chết trong tay hắn.

Sở Kỳ đá vào người đang kéo hắn ta, xông tới nắm cổ áo Quý Thanh Lâm gầm lên:.

"QUÝ THANH LÂM!!! Ta luôn nghĩ đến tình cảm chúng ta lớn lên cùng nhau. Những năm này, bất kể ngươi làm điều gì khác người ta cũng giả vờ như không biết, nhưng... Sở Uyên là đệ đệ của ta! Là đệ đệ ruột của ta!"

Nước mắt nước mũi Sở Kỳ chảy ròng ròng:

"Quý Thanh Lâm trên đời này không có người nào không dám giết sao? Chẳng lẽ ngoại trừ ngươi ra, sinh tử của người khác đối với ngươi đều không đáng đồng nào sao!"

Quý Thanh Lâm để mặc hắn nắm cổ áo, giương đôi mắt rét lạnh nhìn thẳng vào ánh mắt tức giận của Sở Kỳ, lạnh lùng nói:

"Hôm nay đâu phải là ngày đầu tiên ngươi quen ta, đúng không?"

"Ta cũng nói cho người biết, ngay cả mạng của ngươi cũng chẳng đáng xu nào trong mắt ta."

Tình cảm bên cạnh nhau từ tấm bé đến trưởng thành của Sở Kỳ dành cho hắn cuối cùng biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại sự tức giận vô tận.

Sở Kỳ lui chân lắc đầu như không dám tin nhìn Quý Thanh Lâm, đột nhiên rút ra trường đao ở bên hông, hoàn toàn mất đi lý trí chĩa đao lao về phía hắn.

"Quý Thanh Lâm! Vậy chi bằng hôm nay ta giết chết ngươi, chúng ta đi xuống cửu tuyền đền tội với nghĩa phụ!"

Quý Thanh Lâm cũng không khiếp sợ: "Vậy thì thử xem!"

Đối với người huynh đệ xem như cùng cha chỉ cần động đến là tức giận này, Quý Thanh Lâm cuối cùng cũng hiểu tại sao sau khi nguyên chủ chết thì hắn ta là người đầu tiên bỏ mạng.

Hữu dũng vô mưu, nhưng lại trọng tình trọng nghĩa.

Lúc nguyên chủ còn sống tiếng xấu đồn xa, Sở Kỳ hận hắn đến nghiến răng, hai người cắt đứt quan hệ không gặp mặt cho đến khi chết.

Sau khi ngyên chủ bỏ mạng thì người theo tòng quân từ nhỏ là Sở Kỳ cũng chết trên chiến trường.

Thấy hai bên bắt đầu muốn đánh nhau, Mặc Trúc lại càng bất mãn với Tư Nhược Trần.

Chủ nhân chỉ vì muốn bao che cho tên đồ đệ vô lương tâm kia, ngay cả người huynh đệ thân thiết từ nhỏ cũng trở mặt.

Nhưng nói không chừng sau khi bị chủ nhân đánh như thế tên Tư Nhược Trần kia cũng sẽ không quay về.

Đúng lúc này, một âm thanh yếu ớt từ cổng lớn vọng đến.

"Buông người ra!"