Lúc Ninh Bắc từ phòng vệ sinh đi ra, Nam Hạ vẫn đang ngồi đợi cậu gọi món.

“Em gọi thêm hai món nữa đi. Chị sợ em ăn không đủ no.”

Lần này, Ninh Bắc ngồi đối diện với Nam Hạ. Cậu nhìn thấy Nam Hạ gọi hai phần súp thịt bò Tây Hồ và một phần bánh crepe xoài.

Gương mặt cậu đã ổn định hơn đôi chút, nhưng nhịp tim vẫn còn đập thình thịch rất to.

Nhờ vài phút đọc thực đơn, cuối cùng nó cũng bình thường trở lại.

Ninh Bắc gọi thêm một phần phở cuốn rồi trả thực đơn cho người phục vụ.

Nhìn dáng vẻ này của cậu, Nam Hạ lại không nhịn được mà bật cười.

Từ hôm nọ đến hôm nay, Ninh Bắc vẫn giữ nguyên bộ dạng xa lạ cùng hờ hững. Thế nhưng lúc trò chuyện, Nam Hạ vẫn cảm nhận được tình cảm thân thiết thuở ấu thơ bao nhiêu năm qua giữa bọn họ dường như vẫn chưa từng phôi phai.

Có lẽ là tuýp con trai như Ninh Bắc vốn ít nói bẩm sinh, cũng không thích bộc lộ xúc cảm ra ngoài. Hôm trước vội vội vàng vàng đón cậu về trường, cô không dư dả thời gian để mà cẩn thận ngắm nghía cậu. Rốt cuộc, hôm nay cũng đã có cơ hội được nhìn kỹ càng chàng trai trước mặt từ đầu tới chân rồi.  

Nam Hạ ngồi chống tay lên cằm, híp mắt cười với Ninh Bắc.

Trông cậu cũng đã ra dáng người lớn, nhưng nhìn chung vẫn có nét gì đó rất trẻ trung. Chiếc áo phông trắng mặc trên người vẫn không đủ che đi đường nét vạm vỡ của bờ vai thiếu niên đang ẩn hiện.

Ngũ quan của cậu đã phát triển hoàn toàn so với lúc còn nhỏ. Mỗi khi không thể hiện cảm xúc, cậu lại có mấy phần trầm tĩnh của tuổi trẻ. Vẻ non nớt cùng thành thục giao hòa với nhau, tạo nên một khí chất quyến rũ không thể phân tách, khiến cho người ta khó lòng dời mắt được.

Đây chính là sức hấp dẫn độc nhất vô nhị của cậu ở độ tuổi này.

Nam Hạ cất tiếng hỏi:

“Tiểu Bắc này, em đã có người yêu chưa?”

Ninh Bắc lập tức phủ nhận:

“Em chưa.”

“Lúc học cấp ba chắc có nhiều bạn nữ theo đuổi em lắm nhỉ?”

“Không có.”

“Ở trên lớp đại học có thấy vừa mắt bạn nào chưa?”

“Em không.”

Ba câu hỏi liên tiếp cậu đều trả lời không. Ý cười trên gương mặt Nam Hạ càng nhiều hơn, đôi mắt cô cong cong như vầng trăng lưỡi liềm.

Cảm giác thú vị khi chọc ghẹo em trai nhỏ khiến cô không muốn dừng lại.

Vì vậy, cô bèn giả vờ nghiêm túc hỏi:

“Ồ. Vậy thì em thích mẫu con gái như thế nào nè? Nói cho chị biết, mốt có gì chị làm quân sư quạt mo cho em.”

Ninh Bắc phiền muộn liếc nhìn Nam Hạ một cái, giây tiếp theo cậu liền ngó sang chỗ khác.

“Không có.”

Nam Hạ: “……”

“Tiểu Bắc.”

“Vâng.” Ninh Bắc lại nhìn về phía cô

“…Đừng bảo chị, em là gay nhé?”

Ninh Bắc: “……”

“Chị Nam Hạ!” Ninh Bắc hiếm khi gọi thẳng tên của Nam Hạ ra như vậy, ngụ ý cảnh cáo rất rõ ràng.

Nam Hạ chớp mắt tỏ vẻ vô tội, rồi chồm người về phía trước, vươn tay ra sờ tóc Ninh Bắc từ bên kia chiếc bàn.

“Rồi rồi, chị sai rồi. Xin lỗi cưng nha.”

Khuôn mặt Ninh Bắc lại bất giác nóng lên. Cậu vờ như đang bực bội, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ninh Bắc đã sớm nghe danh món trà buổi sáng nổi tiếng ở Lâm Thành. Nhà hàng mà Nam Hạ hẹn cậu đến có thương hiệu khá lâu đời. Buổi sáng ăn đồ nóng vào thì tâm tình cũng sẽ dễ chịu hơn.

Sau khi ăn xong, Nam Hạ hỏi cậu trưa nay muốn về ký túc xá luôn hay sang nhà cô ngồi chơi một lát.

“Lần trước mẹ chị mang rất nhiều đặc sản tới, có một số món phải ăn liền, không để lâu được. Nếu như em thích thì có thể mang một ít về ăn.”

Ninh Bắc gật đầu:

“Em thích.”

“Ok. Vậy thì giờ tụi mình đi siêu thị mua đồ, trưa nay em ăn cơm ở nhà chị nhé, sẵn tiện mang đặc sản về ký túc xá ăn luôn.”

Ninh Bắc cố hết sức để kìm nén lại một số xúc cảm bắt đầu rục rịch trong lòng. Cậu gật lia gật lịa mấy cái thật mạnh.

Kế tiếp, hai người cùng nhau đi siêu thị.

Ninh Bắc đẩy xe ở đằng sau còn Nam Hạ thì đi ở đằng trước. Thi thoảng cô quay đầu lại hỏi cậu trưa nay muốn ăn gì, có thích ăn đồ ăn vặt gì hay không.

Mỗi lần Ninh Bắc trả lời đều chỉ có đúng một câu “Được ạ”, như thể chỉ cầu mong Nam Hạ mau mau quay lưng lại với mình.

Có như thế, cậu mới có thể được ngắm nghía Nam Hạ thật lâu, thật trắng trợn mà không biết chán. Nhìn Nam Hạ vừa đi vừa đặt một tay lên xe đẩy, cậu có cảm giác như hai người bọn họ là một cặp vợ chồng cực kỳ thân mật đang đi mua sắm cùng với nhau.

Cái suy nghĩ này thực không khác gì thuốc độc.

Thế nhưng, cậu lại không thể khống chế chính mình, nhoẻn miệng cười tủm tỉm.

Nam Hạ vừa quay đầu lại, Ninh Bắc liền thu hồi toàn bộ biểu cảm đặc sắc của bản thân.

Cô kiểm tra lại những món đồ đã bỏ vào trong giỏ xe.

“Không biết mua nhiều vậy xách có nổi không nữa?”

“Không nhiều đâu, em xách nổi mà.”

“Ước chừng chắc phải lấy ba bốn cái túi để đựng quá.”

“Chị không cần xách túi nào đâu.”

Nam Hạ ngạc nhiên:

“Em xách được hết à?”

Ninh Bắc:

“Được ạ.”

Sau khi tính tiền, đồ đạc đã chất đầy ba túi ni-lông. Ninh Bắc không nói lời nào, tự giác cầm ba cái túi cồng kềnh kia lên.

“Đưa cho chị cái túi nào nặng nặng đi, chứ nếu không em xách mệt lắm đó.”

Ninh Bắc tránh sang một bên:

“Không nặng đâu.”

Mặc dù Nam Hạ biết con trai tương đối khỏe, thế nhưng cô cũng ái ngại để Ninh Bắc xách ba cái túi một mình.

Nam Hạ kéo Ninh Bắc lại, giơ tay định với lấy cái túi.

Song, đột nhiên Ninh Bắc chuyển hết tất cả các túi sang tay trái, làm cho Nam Hạ ngơ ngác như con nai vàng.

Giây tiếp theo, cô liền nhận ra Ninh Bắc đã nhấc bổng cả người cô bằng tay phải.

Cơ thể Nam Hạ bỗng chốc vọt lên giữa không trung, kéo theo cảm giác vô trọng lực bất ngờ.

Theo bản năng, cô cứ thế ôm chầm lấy Ninh Bắc.

Trong vòng tay rắn chắc, lần đầu tiên Nam Hạ ý thức được sự khác biệt về hình thể giữa nam và nữ. Ninh Bắc tựa hồ tòa tháp Eiffel sừng sững và kiên cố, không gì có thể lay chuyển được.

Cánh tay cậu vững vàng như sắt, giữ chặt cô an toàn trên người mình. Nhịp tim của Nam Hạ chợt đập nhanh một cách khó lý giải.

“Xách thêm chị luôn cũng được nữa.” Ninh Bắc buồn bực nói.

Nam Hạ nắm chặt lòng bàn tay, vỗ nhẹ lưng cậu:

“…Mau thả chị xuống.”

Ninh Bắc cẩn thận đặt Nam Hạ xuống đất rồi xoay người đi về phía trước cùng với ba cái túi đựng đồ.

Một cơn gió thoảng qua, bổ khuyết vào khoảng trống giữa hai người bọn họ…

…Xua tan đi nhiệt độ nóng bỏng không tên trên người Nam Hạ.

…Đồng thời nhẹ thổi ngang bóng lưng thẳng tắp và phóng khoáng của cậu thiếu niên ở cách đó không xa. Lúc này đây, Nam Hạ chợt nhận ra, Ninh Bắc không những là một cậu em trai để mặc cô tùy ý trêu ghẹo, mà còn là một người đàn ông trưởng thành thực thụ.

Ý nghĩ này khiến cho cô có phần bối rối, cơ hồ bước vào một vùng đất chuyển giao đầy hỗn loạn.

Sau đó, cả hai người bắt xe buýt đi về khu nhà mà Nam Hạ ở. Nam Hạ sống trong một tiểu khu tầm trung gần nơi làm việc, bên trong hầu hết là người dân địa phương. Cư dân ở đây tương đối đơn giản và chất phác.

Hai người vừa đi vào cổng lớn của khu nhà, Ninh Bắc liền nghe thấy một giọng nam gọi tên Nam Hạ từ đằng xa.

Cậu định vị phương hướng phát ra âm thanh còn nhanh hơn cả cô. Ninh Bắc lập tức quay đầu nhìn người đàn ông mặc áo trắng đang tiến về phía bọn họ.

Cùng lúc ấy, cậu nghe thấy tiếng Nam Hạ lẩm bẩm:

“Chết dở! Sao anh ta lại đến đây?”

Mặc dù Nam Hạ vẫn chưa nói gì, nhưng bằng trực giác nhạy bén, Ninh Bắc tự có tính toán trong lòng.

Cậu nhanh trí giấu Nam Hạ ra sau lưng.

Người đàn ông đi đến, định vòng qua người Ninh Bắc để nói chuyện với Nam Hạ, nhưng lại bị cậu chắn đường.

“Anh tìm ai vậy?”

Thái độ của Ninh Bắc cực kỳ lạnh lùng, thậm chí còn giống như sắp sửa cãi lộn đến nơi.

Chừng như người đàn ông đã bị khiêu khích, bèn nhếch mép cười khẩy:

“Tôi là bạn của Nam Hạ, cậu là ai?”

Nhận thấy bầu không khí không được ổn cho lắm, Nam Hạ muốn bảo Ninh Bắc đừng có vì cô mà xung đột với người ta. Cô vừa định kéo cậu ra phía sau thì bỗng nghe được giọng nói lạnh băng của Ninh Bắc:

“Tôi là bạn trai của Nam Hạ.”

Nam Hạ: “???”

Hiển nhiên là người đàn ông không hề tin vào điều này, hắn ta nhìn Nam Hạ:

“Anh không nhớ là em từng nói em có bạn trai?”

Ánh mắt của Ninh Bắc cũng dừng lại trên người Nam Hạ.

Đột nhiên, Nam Hạ nảy ra chút ác ý. Cái tên Trần Chí Hòa này là một người đồng nghiệp sống cùng khu với cô. Trong công ty hay trong khu nhà, hắn vẫn thường tìm cô trò chuyện.

Mặc dù không có bất kỳ hành vi “quấy rối” nào cụ thể, nhưng trên thực tế, việc này đã ảnh hưởng khá lớn đến cuộc sống của Nam Hạ.

Hôm nay vừa hay có Ninh Bắc ở đây ra mặt, cô bèn “thuận nước đẩy thuyền”, không chừng có thể chặt đứt được tơ tưởng của Trần Chí Hòa.

Nam Hạ chủ động khoác tay Ninh Bắc, rồi nói với Trần Chí Hòa:

“Tôi có quen bạn trai thì chắc cũng không cần phải báo cáo lại với anh đâu nhỉ?”

Cơ thể Ninh Bắc có chút cứng đờ. Tiếp theo đó, cậu xòe bàn tay ra nắm lấy bàn tay Nam Hạ.

“Giờ cút xéo được chưa?” Cậu hỏi.

Nam Hạ hơi sợ hãi giọng điệu hung hăng của Ninh Bắc. Trần Chí Hòa lùi lại hai bước như thể giẫm phải một cái đinh nhọn. Hắn “hừ” một tiếng rồi quay người đi về hướng khác.

“Tụi mình đi thôi.”

Một tay xách ba cái túi, tay còn lại vẫn nắm chặt tay Nam Hạ, cậu kéo cô tiếp tục đi vào sâu trong tiểu khu.

Thật ra, Ninh Bắc không biết Nam Hạ sống ở tòa nhà nào, thế nhưng giờ phút này, cậu chỉ muốn đưa Nam Hạ tránh người đàn ông kia càng xa càng tốt.

Sau khi đi vòng quanh tiểu khu hai vòng, Ninh Bắc bèn dừng lại.

Vừa quay đầu, cậu liền nhìn thấy gương mặt tràn ngập ý cười của Nam Hạ. Thanh âm cậu rầu rĩ:

“Nhà chị ở đâu vậy?”

Nam Hạ ra hiệu cho cậu buông cô ra. Hai vành tai Ninh Bắc bất giác đỏ ửng, cậu lập tức thả tay Nam Hạ.

“Chị còn đang thắc mắc, không biết em định đi mấy vòng mới chịu mở miệng hỏi chị đây?”

Ninh Bắc quay mặt đi chỗ khác:

“Em quên.”

Nhìn dáng vẻ dữ dằn vừa nãy biến thành ngượng nghịu như bây giờ, Nam Hạ cảm thấy rất buồn cười, bèn nhỏ giọng bảo:

“Tới rồi. Là tòa nhà trước mặt em đấy.”

Hai người đi lên lầu và tiến vào căn hộ Nam Hạ đang thuê.

Ninh Bắc giúp cô mang đồ đạc vào bếp rồi ra phòng khách ngồi xuống ghế sô pha, lúng túng không biết làm gì.

Đúng lúc này có tiếng Nam Hạ gọi tên cậu vọng ra từ trong bếp.

“Tiểu Bắc ơi.”

Ninh Bắc tức tốc bật dậy đi vào.

Phòng bếp hết sức sáng sủa, ánh nắng chiếu vào dệt nên một lớp màn mỏng bao phủ bóng hình Nam Hạ. Lưng cô tựa vào bệ bếp, còn tay thì giơ ra trước mặt cậu.

Một lần nữa, Ninh Bắc như bị yểm bùa.

Tại sao Nam Hạ lại vươn tay về phía cậu nhỉ?

Thế nhưng, cậu không còn kiểm soát nổi bản thân nữa. Cậu không thể quên được sự đụng chạm ban nãy khi nắm tay Nam Hạ.

Đó là một bàn tay vừa mềm mại lại ấm áp, tựa hồ chỉ cần cầm mạnh một chút là có thể làm nó gãy lìa.

Lưng cậu dần toát mồ hôi, thế nhưng tay cậu lại nhanh hơn não. Nó tự đưa ra quyết định trước khi đầu óc kịp suy nghĩ gì.

Trong vô thức, cậu nắm lấy bàn tay cô.

Mà ngay tại khoảnh khắc này, cậu liền phát hiện có một vật thể lạ trong lòng bàn tay của Nam Hạ.

Sắc mặt cậu tái mét. Giờ cậu mới nhận ra Nam Hạ đang đưa một thứ gì đó cho cậu.

……

Quê tới mức không nói nổi thành lời! Ninh Bắc thực muốn chúc đầu ngay xuống đất.

Song, Nam Hạ lại thản nhiên đặt thứ kia vào trong tay Ninh Bắc.

Sau đó, cô sờ sờ tóc cậu.

“Cám ơn Tiểu Bắc hôm nay đã bảo vệ chị nhé.”

Dường như Ninh Bắc vẫn còn đang chìm đắm trong mớ ngổn ngang.

Bởi vì cậu không biết rốt cuộc Nam Hạ có nhận ra được sự ngốc nghếch của cậu hay không, cũng không biết Nam Hạ có xa lánh cậu bởi hành động khó giải thích này hay không, càng không biết Nam Hạ có đang cười trộm cậu ở trong lòng hay không.

Tại thời điểm mà suy nghĩ vớ vẩn loạn thành một mớ bòng bong khiến cậu muốn òa vỡ, Nam Hạ lại dịu dàng xoa đầu cậu.

Cảm giác tê dại lập tức bùng lên từ da đầu rồi lan ra khắp người Ninh Bắc như điện giật.

Giống hệt như cái gif hôm ấy cô gửi cho cậu.

Bàn tay dịu dàng kia chậm rãi vuốt ve đầu cún nhỏ.

Hóa ra lại là cảm giác như thế này, hèn gì bé cún lại cười hạnh phúc đến vậy.

Tâm hồn Ninh Bắc đang trôi dạt ngoài vũ trụ. Cậu chăm chú nhìn nụ cười Nam Hạ dành cho mình đến mức xuất thần. Đồng thời, cậu thầm thì như người mộng du:

“Bảo vệ chị là nghĩa vụ của cún con.”

Nam Hạ: “???”

Đầu óc như chợt nổ tung, Ninh Bắc tỉnh táo lại ngay lập tức.

“À không không không!”

Cậu cuống cuồng sửa lại lời khi nãy:

“Bảo vệ cún con là nghĩa vụ của cún con!”

Nam Hạ: “???”

“Bảo vệ cún con là nghĩa vụ của chị!”

Nam Hạ: “???”

Ninh Bắc: “Bảo vệ chị là nghĩa vụ của chị!”

Nam Hạ: “???”

Ninh Bắc: “……”

Một sự tĩnh lặng đáng sợ bao trùm cả phòng bếp. Ninh Bắc giờ đây đã ngậm chặt miệng lại.

Cậu tuyệt vọng khép hờ mi mắt, không còn mặt mũi nào để đối mặt với cục diện rối ren do chính mình gây ra.

Thình lình, cậu để ý thấy Nam Hạ lấy lại thứ cô vừa đặt vào trong tay cậu.

Trái tim như rơi khỏi lồng ngực.

Có âm thanh “sột soạt” vang lên.

Cùng lúc ấy, một ngón tay mát lạnh khẽ khàng chạm vào môi cậu.

Ninh Bắc mở mắt ra, nhìn thấy viên kẹo mà Nam Hạ vừa mở giấy gói.

“Thưởng một cục kẹo cho cún nhỏ của chị.”

Máu nóng trong người Ninh Bắc rần rần chảy ngược, lý trí cậu gần như bay biến hoàn toàn.

Cậu ngoan ngoãn hé môi.

Vị ngọt nhất thời tràn vào và lấp đầy khoang miệng. Trong vô hình, có một chiếc đuôi mọc ra từ sau mông Ninh Bắc và vẫy vẫy như chân vịt tàu thủy.

Bầu không khí trở nên dễ chịu, hương thơm dìu dịu thoang thoảng khắp không gian.

Khóe miệng Nam Hạ chợt cong cong, cô nhỏ giọng thì thào:

“Há miệng ra nào, cún con.”

“Nhả ngón tay của chị ra đi chứ.”