Cái người đang yêu kia đã năm ngày không nói chuyện, việc này không tầm thường!

Vì vậy Ngưng Ngọc báo cho những anh chị em khác đặc biệt chạy tới quan tâm, bởi vì chuyện này rất nghiêm trọng, kỳ hạn mà ba cho Thiên Tứ chỉ còn ba ngày.

Ngoại trừ Thiên Tứ, bốn người nhà họ Quan toàn bộ tụ tập đến chỗ Ngưng Ngọc khẩn cấp thương thảo, gồm sự kiện nữ nhân vật chính Xảo Quyên tìm đến, hiểu chuyện gì đã xảy ra.

"Hai người không phải đang quen nhau rất vui vẻ sao, tại sao đột nhiên trở mặt thành thù?" Thiên Kình nói chuyện từ trước đến nay thẳng thắn, bắt đầu liền đánh vào trọng điểm.

"Không phải trở mặt thành thù, là Thiên Tứ không để ý tới cô ấy." Ngưng Ngọc sửa lại.

"Chuyện này không giống cá tính của Thiên Tứ" Anh cả trầm giọng nói. Thiên Tứ từ trước đến giờ luôn cẩn thận, sẽ không ngay lúc mấu chốt làm sai chuyện gì, chỉ còn ba ngày, nó không có khả năng không hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này."

Ngưng Yên dịu dàng đề nghị: "Nhường cho Xảo Quyên nói cho chúng ta nghe chuyện như thế nào đi."

Mọi người tạm dừng thảo luận, ánh mắt toàn bộ dừng trên người Xảo Quyên, chỉ thấy cô có chút đăm chiêu, im lặng không nói lời nào.

"Xảo Quyên, vốn chuyện tình cảm nam nữ chúng tôi không nên hỏi đến, bất quá bởi vì tình huống đặc thù, cô cũng biết, chuyện liên quan đến vận mệnh của Thiên Tứ, cho nên mọi người mới nóng nảy, tìm cô tới là muốn biết rõ ràng sao lại thế này, có lẽ mọi người có thể giúp được."

Xảo Quyên xoay đầu nhìn về phía Ngưng Yên, gật đầu nói: "Tôi hiểu, tôi cũng rất muốn biết nguyên nhân anh ấy tức giận, chỉ là anh ấy không chịu gặp tôi."

Ngưng Ngọc thiếu kiên nhẫn xen mồm."Nguyên nhân chính là anh ấy mất hứng trong lòng cô có người khác, Thiên Tứ là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, yêu cầu đối với bản thân rất cao, đuổi không kịp cô, cho nên anh ấy mới nổi giận." Việc này hỏi cô là được rồi, tiền căn hậu quả bọn tôi biết rất rõ, nghẹn đến bây giờ mới nói, đã muốn nội thương từ lâu.

Sài Xảo Quyên nghe bắt được những từ trọng điểm lại không hiểu được."Trong lòng tôi có người khác? Ai?"

"Chính là cậu chủ lớn chủ tịch công ty OO, chuyện của cô và người đó Thiên Tứ đều biết." Biết Xảo Quyên và người đàn ông kia từng yêu đến kinh thiên địa quỷ thần khiếp, bởi vì có sự tham dự của người ba mà không thể thiên trường địa cửu, cho tới bây giờ vẫn dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, thậm chí có thể sẽ hợp lại. . . . . . Những câu này đều là câu cô rất muốn nói lại chưa nói, bởi vì ông xã thường nhắc cô phải vững vàng, không thể xúc động, cho nên đành phải nhịn đau cho đến khi không nhịn nổi mới thôi.

Xảo Quyên ngây người."Thì ra mọi người đều biết."

Ngưng Yên ra hiệu mọi người bình tâm một chút đừng nóng nảy, cảm thấy việc này vẫn là phụ nữ nói với phụ nữ thích hợp hơn. Cô mở miệng nói thành khẩn: "Thiên Tứ trước khi được ba nhận nuôi, từng sống trong cảnh bạo lực gia đình, cô có biết không?"

Xảo Quyên gật đầu, việc này Ngưng Ngọc từng nói qua với cô.

"Cho nên Thiên Tứ thuở nhỏ cũng rất tự bế, đối những người cùng chung sống cực kì mẫn cảm, cũng không dễ dàng tín nhiệm người khác. Kỳ thật tình cảm của Thiên Tứ rất tinh tế, một khi đã xác định thì ngay cả chúng ta đều theo không kịp, khi hắn phát giác mình không thể nắm trong tay, sẽ gặp thất bại mà đem cánh cửa trái tim đóng chặt, ngay cả chúng ta cũng không thể đi vào, cô hiểu chưa?"

Điểm này sau khi Sài Xảo Quyên hẹn hò với hắn không bao lâu liền hiểu được, từ lời nói và cử chỉ của Thiên Tứ có thể hiểu "Tính bướng bỉnh" của hắn cố chấp bao nhiêu. Chính bởi vì sợ anh nghĩ quá nhiều cho nên mới không muốn giải thích! Xem đi, người này rúc sừng trâu không biết chui vào chỗ nào trong sơn động, đụng phải đá hoa cương rồi phải không?

Hay tay cô chống gò má suy nghĩ, trong chốc lát lại nhìn chằm chằm trần nhà, trong chốc lát nhìn sàn nhà, khi thì nhíu mày, khi thì đảo tròng mắt, mọi người cứ nhìn chằm vào biểu tình của cô mà sững sờ.

Sài Xảo Quyên đột nhiên vỗ tay."Được, quyết định vậy đi!"

Động tác của cô làm mọi người hoàn hồn, nghi hoặc hỏi: "Quyết định cái gì?"

"Tôi đi tìm anh ấy nói rõ."

"Anh ấy sẽ không gặp cô." Ngưng Ngọc thở dài, nhắc nhở cô, có thể gặp đã sớm gặp rồi, nếu không mọi người làm sao phải hao tổn tâm trí ngồi ở đây?

Sài Xảo Quyên không chút hoang mang, định liệu trước quay về cho mọi người một nụ cười tự tin."Anh ấy sẽ."

"Tại sao cô nắm chắc như vậy?" Thiên Kình hỏi.

"Bởi vì anh ấy là đồ ngớ ngẩn."

"Hả?" Vẻ mặt mọi người ngạc nhiên.

Cô nhíu mày suy nghĩ, lại sửa miệng: "Không đúng, anh ấy là đồ ngu ngốc." Nói xong, căm giận như vậy mà rời đi, quyết định đi tìm cái người ngu ngốc đó, gõ cho tỉnh đầu hắn.

Muốn gặp Quan Thiên Tứ kỳ thật cũng không khó, chỉ cần sử dụng thuần thục một chút kĩ xảo nhỏ là được.

Sài Xảo Quyên đi vào văn phòng thiết kế kiến trúc của Quan Thiên Tứ, nhân viên của hắn đều là nam, phòng làm việc rất có phong vị Hy Lạp, lấy màu trắng và xanh da trời làm chủ đạo, mới vừa vào cửa, liền cảm giác có người đặt mình vào trong khu đền thờ nữ thần Atermit nổi tiếng thế giới ở vùng biển Aegean xinh đẹp.

"Xin chào tiên sinh, tôi là nhân viên do công ty vệ sinh XX cử tới dọn dẹp." Sài Xảo Quyên nói với chàng trai đứng gần cửa, cô đã trải qua thời gian làm nhiều nhiều rất dài, cũng từng làm qua dọn vệ sinh, cho nên việc tìm trang phục và dụng cụ, đối với cô mà nói rất đơn giản.

Cách ăn mặc và cử chỉ của một nhân viên vệ sinh này, dễ dàng làm cho đối phương tin cô là người công ty vệ sinh cử tới quét dọn, bất quá anh chàng vẫn có chút buồn bực.

"Nhưng mà chúng tôi không yêu cầu cử người ——"

"Là ông chủ của quý công ty Quan tiên sinh yêu cầu."

"Hả? Vậy xin đợi một chút, tôi xác nhận với ông chủ xong rồi lại ——"

"Tôi khuyên anh tốt nhất không cần, hôm nay tâm tình của anh ấy không tốt, thời điểm tâm tình không tốt sẽ thực hành chính sách ba không —— không nói chuyện, không tiếp điện thoại, không để ý tới người ta, nếu có người đi tìm anh ấy lúc này, anh ấy nhất định sẽ dùng ánh mắt đằng đằng sát khí trừng anh, rồi mới đột nhiên lộ ra nụ cười lạnh lẽo, tiếp theo dùng những lời nói độc địa giết chết tự tôn và tâm linh của anh, tôi nói đúng hay không?"

Anh chàng gật đầu mãnh liệt, dùng ánh mắt bội phục nhìn cô, nói thật chuẩn!

"Nhưng mà. . . . . . Tại sao cô biết?"

"Anh mới tới có phải không?"

"Đúng vậy đúng vậy, sao cô lại biết vậy?"

Đương nhiên biết, nhìn thái độ và ngữ khí nói chuyện của anh là hiểu rồi. Thiên phú hơn người, hơn nữa cô đã từng làm rất nhiều công việc nên tôi luyện nên giác quan sáu, chỉ cần nói chuyện mấy câu, dùng mấy câu dò hỏi thôi cũng có thể phán đoán phân tích đối phương.

Cô dùng khẩu khí tiền bối nói với hậu bối."Sở dĩ anh ấy kêu tôi đến quét tước, là vì tâm tình anh ấy rất kém cỏi, kém đến trong mắt không chứa nổi một hạt cát, cho nên không nên đi hỏi người không muốn có cái đinh trong mắt, nếu không muốn trở thành cái đinh trong mắt anh ấy, anh tốt nhất đừng làm phiền anh ấy, để tôi yên lặng đi quét dọn là được rồi. Người mới, tôi hảo tâm mới nhắc nhở anh, nếu anh còn muốn đi hỏi ông chủ. . . . . ."

"Không cần không cần, cô vào quét dọn đi!" Anh chàng vội nói.

Sài Xảo Quyên gật đầu, khẽ cười, sau khi dễ dàng hù dọa người ta, quang minh chính đại xách xô nước và giẻ lau đi vào.

Kỳ thật văn phòng này và con người Quan Thiên Tứ giống nhau, là nơi yêu cầu hoàn mỹ lại phong cách độc đáo, phải ở bên trong nơi sạch sẽ sang sủa này tìm ra một chút tro bụi thật đúng là không dễ dàng, nhưng bộ dáng cực kì giống nhân viên vệ sinh của cô làm cho người ta không nghi ngờ. Nhắm chuẩn mục tiêu, thừa dịp người khác không chú ý, thân ảnh nhỏ xinh nhoáng lên một cái, đi vào phòng làm việc của Quan Thiên Tứ.

Cô mới vừa vào cửa, lập tức bị một đám mô hình kiến trúc trưng bày ở trước mặt hấp dẫn ánh mắt. Giống như đi vào một vương quốc nhỏ, cô chăm chú nhìn kiến trúc mê người ở trên bàn, có cổ điển lãng mạn, cũng không kém phần hiện đại, hình dạng cấu trúc chắc chắn lại chân thật, làm cô nhìn không chuyển mắt, ngay cả hàng cây bên đường cũng rất thật, quả thực chính là mô hình thu nhỏ của thành phố.

Sài Xảo Quyên xem thế là đủ rồi, cũng chỉ có nhân tài tâm tư đủ tinh tế mới có thể làm ra kiến trúc nghệ thuật cao thâm như vậy đi? Xuyên thấu qua mô hình mê người này, cô giống như có thể hiểu được sở thích trong lòng Thiên Tứ đang theo đuổi, không chỉ là hoàn mỹ, còn có một loại. . . . . . Yêu?

"Ai đó?"

Cô hơi chấn động, nhìn đến mê mẩn, vậy mà đã quên mình đang trà trộn vào.

"Chưa cho phép đã vào, lá gan thật lớn nhỉ!" Quan Thiên Tứ phẫn nộ đi về phía trước, tóm gọn người xâm nhập đáng ghét này. Không thể tưởng được xoay người cô lại, hắn lại kinh ngạc hơn cả cô.

"Em. . . . . ."

Toàn thân cô tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, chờ hắn tức giận có người xâm nhập mà chửi mắng.

"Lại lén anh nhận việc làm thêm có phải không? Lại còn giả làm oba- san dọn vệ sinh, em muốn anh tức chết phải không?!"

*Oba-san (nguyên gốc: 欧巴桑/Âu Ba Tang): tiếng Nhật (おばさん) nghĩa là bác gái (họ hàng), hoặc chỉ những người phụ nữ ở tầm tuổi trung niên. ( xin mượn chú thích của nhà http://wanei.wordpress.com/)

Hả?

Ánh mắt long lanh rực sáng tò mò ngước lên liếc về phía hắn. Căn cứ lời hắn nói, phán định hắn phần nhớ mong cô so với phần tức giận cô còn nhiều hơn, nói cách khác cô có cơ hội giải thích, mà sẽ không ngay cả một chữ chưa nói đã bị đuổi ra!

Có phần chắc chắn này, lòng cô cũng an tâm bảy, tám phần, thân mình khiếp lui ban đầu cũng ưỡn thẳng lưng đứng thẳng.

"Em không làm oba- san dọn vệ sinh, cũng không làm thêm nữa."

"Không có? Bằng không em ăn mặc như vậy làm gì? Làm trò tiêu khiển sao!"

"Ừm. . . . . . Nếu có thể lấy được nụ cười của quân vương cũng không sai, kỳ thật là vì muốn gặp anh, bất đắc dĩ mới ra hạ sách này."

Cô cẩn thận quan sát phản ứng của hắn, nhìn vẻ mặt của hắn từ giật mình chuyển sang vui sướng, tiếp theo trở nên nghiêm túc, nhìn ra được mâu thuẫn cùng giãy dụa không nhỏ trong lòng, cuối cùng hóa thành một loại im lặng khó dò.

"Đi vào đây!" Hắn không khỏi phân trần, vẫn bá đạo như mọi ngày, xách cô vào phòng bên trong. Ngoại thính là nơi đặt mô hình, nội sảnh mới là phòng làm việc riêng của hắn, để cho lên ghê sô pha, rồi không hề để ý cô.

"Em tới đây làm gì?"

Tốc độ đổi mặt nạ của người này thật nhanh, vừa rồi trong mắt hiện lên một tia vui sướng, rõ ràng là thật cao hứng nhìn thấy cô, hiện tại lại bày ra khuôn mặt lạnh lùng, không thấy phiền phức sao?

"Tới tìm anh nói chuyện." Cô nói nhỏ.

Quan Thiên Tứ cười lạnh."Chúng ta bây giờ còn chuyện gì có thể nói, một trò chơi mà thôi, chơi xong rồi còn muốn nhắc đến? Em nghĩ rằng tôi và em có loại thời gian rảnh rỗi này?"

Ý đồ đả thương người để bảo vệ chính mình, lại thường thường trong lúc đả thương người cũng làm bị thương chính mình, nếu là đổi thành cô gái khác, chỉ sợ một lòng sớm vỡ vụn, nhưng Sài Xảo Quyên không phải cô gái khác, mà là một cô gái hiểu hắn, loại lời nói hiểu này nên là tai phải vào tai trái ra, phải phân biệt rõ cái nào là lời nói dối, cái nào là thật tâm nói.

Chỉ có điều, cô quyết định chiều theo đùa hắn một phen.

"Được rồi, vốn là muốn nói với anh chuyện xưa tại sao em cự tuyệt anh ta, anh đã không muốn nghe, em sẽ không quấy rầy, còn tưởng rằng anh có hứng thú, thật đáng tiếc." Hướng hắn lễ phép gật đầu tạ lỗi xong, cô liền đứng lên lấy giẻ lau và xô nước đi về hướng cửa.

"Em đi đi! Tôi cũng chẳng muốn biết, miễn cho em nói tôi bức em, nói tôi là người đàn ông hẹp hòi! Trong lòng em nhất định nghĩ như vậy, có thể thoát khỏi tôi em cầu còn không được! Đúng hay không? Đúng hay không? Đúng hay không?"

Sài Xảo Quyên thật không hiểu nên khóc hay nên cười. Người đàn ông này, ngoài mặt đuổi cô đi, rồi lại theo sát phía sau cô niệm không dứt, rõ ràng không hy vọng cô đi, nhưng lại tìm không được bậc thang đi xuống. Một khi đã như vậy, cô giúp hắn trải bậc thang đi!

Cô xoay người, dùng ngữ khí đáng thương cùng với biểu tình cầu xin nói: "Cũng không thể cho em một cái cơ hội giải thích sao? Bằng không em sẽ rất khổ sở, rất khổ sở đó."

"Đừng tưởng rằng giả bộ đáng thương tôi sẽ mềm lòng!"

"Nhưng mà. . . . . . Nghe một chút xem cũng không tổn thất gì."

"Hừ! Nghĩ cho tình cảm lúc trước, tôi cô gắng nghe em nói vậy, nhưng tôi nói trước, việc này không có nghĩa là tôi sẽ tha cho em."

"Không sao, anh có thể nghe em nói, em cũng rất cao hứng ." Cô nở nụ cười sáng chói, làm hắn tâm thần nhộn nhạo.

Kế tiếp, cô bắt đầu kể chuyện xưa, đem kia một đoạn quá khứ nhàm chán lại không lắm sáng rọi êm tai nói ra.

Nói thật ra, nàng thật sự cảm thấy chuyện này không có gì phải giải thích, bởi vì nội dung nhàm chán lại thật rỗng tuếch, chuyện phát sinh trên người cô cũng có có thể phát sinh trên người cô gái khác. Chuyện xưa là cô vào công ty liền có biểu hiện xuất sắc, tiền đồ khả quan, không đến một năm liền thăng ba cấp, trở thành nữ tổng giám đốc đầu tiên, mà lúc ấy vừa vặn con trai chủ tịch có ý với cô, làm cho người khác nghĩ mình dựa vào quan hệ mới có cơ hội được đề bạt, cậu chủ lại xoay quanh không rời cô, trêu chọc chế giễu bên tai cô cả ngày ong ong lỗ tai, cuối cùng từ chức tìm thanh tĩnh, xong hết mọi chuyện.

Chuyện xưa đã kể xong, không hiểu sao hắn nghe đến sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc, cả người không cử động, giống như bị sét đánh.

"Như thế nào, phấn khích sao?" Hắn không nói lời nào, cô đành phải mở miệng, miễn cho tẻ ngắt.

"Em không phải vì tình cảm gặp trở ngại mà rời khỏi công ty?"

Vẻ mặt Xảo Quyên kỳ quái phản bác."Nào có? Em vì ngại công tác không thú vị mới từ chức thôi."

"Rời khỏi hắn, em không khổ sở chút nào sao?"

"Đương nhiên, em có thích anh ta đâu."

Quan Thiên Tứ cực kì nhẹ nhàng thở ra, sau khi biết rõ, thần kinh buộc chặt lâu lắm, giờ phút này hắn cảm giác giống như tiêu tán mất, như quả bóng cao su xì hơi, cả người nghiêng về phía cô, đầu cũng tựa trên vai cô.

"Anh. . . . . ."

"Để cho anh dựa vào một chút." Hắn khàn khàn nói.

Cô thuận theo, lẳng lặng không nói lời nào, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy hắn, biết hắn hy vọng mình làm gì, không cần ngôn ngữ, lại có thể cảm nhận được tâm ý tương thông.

"Khi anh nghe trong lòng em có thể còn người đàn ông đó, còn tưởng rằng ——"

"Đã cho em sẽ đi tìm hắn? Làm sao có thể, em và hắn chính là bởi vì quan hệ công việc mới có tiếp xúc, hơn nữa lại không quen, mới nhận c không bao lâu đã nói muốn cưới em, em đương nhiên sẽ không đồng ý."

Hắn nâng mặt lên, vẫn có cảm giác bất an bất ổn định."Em không thấy đáng tiếc?"

"Em còn ngại ở lại rất phiền toái! Vì chuyện này rất nhiều đồng nghiệp không thông cảm em, cho rằng em lợi dụng tình cảm ái mộ của anh chàng đó mà thăng chức làm tổng giám đốc. Cũng khó trách, người mới vào công ty không đến một năm, nhưng lại có thể trèo lên được ví trí khiến người ta đỏ mắt chờ mong, bị hiểu lầm là khó tránh khỏi, cho nên em quyết định từ chức. Nhưng đột nhiên thất nghiệp, lại phải chuyển khỏi ký túc xá công ty, đành phải chuẩn bị quay về cố hương giúp mẹ yêu nuôi heo, sau khi được giáo sư Vu chủ nhiệm lúc trước hỗ trợ, mới có thể tìm được việc dạy thay ở trường học."

"Em ngày đêm kiêm nhiều chức, không phải bởi vì muốn quên đối phương?"

Cô tức giận nói: "Rất nhanh em sẽ chết đói, có rảnh đi lo những chuyện khác sao? Nói ra thật xấu hổ, thật ra em kiếm tiền không phải vì xuất ngoại du học, mà vì trước khi lâm vào tình trạng thất nghiệp ba tháng, tiền bên người đều cầm đem trả tiền thuê nhà và tiền thế chấp, biến thành cuối cùng vay nợ sống qua ngày mất mặt không nói, lại không dám làm cho cha mẹ lo lắng, đành phải làm công kiếm chút khoản thu nhập thêm. Ai ngờ công việc kiêm chức rất vui vẻ, so với làm thành phần trí c dạy học còn thú vị hơn, một khi đã làm rồi thì không nỡ bỏ ngang."

Quan Thiên Tứ giật mình thật lâu, không thể nói gì. Có bao nhiêu đêm, hắn vì việc này lo lắng khó thể ngủ ngon, kết quả toàn bộ lo lắng vô ích.

"Em dụng công cố gắng lâu như vậy, cũng chỉ cam chịu làm giáo viên dạy thay trường quốc trung?"

"Dụng công là vì lấy học bổng trả sinh hoạt phí được không, bằng không em làm gì phải mệt như vậy? Anh không biết, học sinh sinh viên dựa vào việc vay mượn, làm thêm sống qua ngày vất vả bao nhiêu? Còn nữa —— nói đến chuyện này lại càng tức, vị trí đầu đều bị anh đoạt đi rồi, hại em tổn thất trầm trọng, thật không hiểu, anh lại không thiếu tiền, liều mình như vậy làm cái gì?"

Ở trường trung học La Dương, ai chẳng biết nói anh là kẻ có gia thế hùng hậu? Còn nhẫn tâm tranh với người nghèo là cô, mỗi lần đến ngày trao giải của trường học, chính là ngày lòng cô đau! Không biết Đài Loan bần phú chênh lệch sở dĩ càng lúc càng lớn, có phải là do anh làm hại không?

Quan Thiên Tứ rốt cuộc cũng hiểu, khó trách chưa từng thấy cô cười khi trường học trao giải, thắc mắc nhiều năm chưa giải quyết nhờ giải quyết mâu thuẫn gần đây nay đã rõ ràng chân tướng, mà hắn lại giống như người mắc bệnh ung thư khó chữa.

Hắn có một cỗ xúc động như muốn bị trở ngại, ba nói đúng, hắn quả nhiên. . . . . Ngu ngốc.

"Hiện tại anh hiểu rõ chưa? Đừng miên man suy nghĩ nữa, em còn phải chạy về trường học!" Cô nhìn đồng hồ, thời gian cân nhắc vừa đúng, cô chỉ xin nghĩ nửa ngày, buổi chiều còn phải lên lớp.

Quan Thiên Tứ giữ chặt cô, truy vấn: "Em thật sự không thích hắn?"

"Em đã nói, em không quen biết anh ta, cho dù toàn thân anh ta nạm vàng độc thân hoàng kim. Được rồi chứ, em phải đi làm."

Mới vừa đi, lại bị hắn kéo trở về, hơn nữa lần này dùng lực đạo vừa phải, làm cô ngã vào lồng ngực rộng của ai kia mà không một tia thương tổn.

Cô bị kiềm trong khuỷu tay hắn, tức giận ngẩng đầu kháng nghị."Làm gì vậy? Cái gì cũng giải thích cho anh hết rồi, còn vấn đề gì nữa?"

"Chúng ta lúc trước cũng không quen thân, vì sao anh bắt em làm bạn gái, em lại đáp ứng?"

Cô nhất thời ngây người: Trái tim như bị ai đó nổi trống từng hồi, mỗi khi anh lộ ra ánh mắt này, cô liền cảm giác cực kì không ổn.

"Nào có? Em rõ ràng có cự tuyệt anh." Cô trả lời có chút chột dạ.

"Nhưng cuối cùng em vẫn đáp ứng đó thôi."

"Anh bá đạo như vậy, ai dám không nghe anh. . . . . ." Bùm bùm… Trái tim lại vang lên từng hồi trống lớn.

"Dựa theo logic này, hình như chỉ cần bá đạo với em, ai cũng có thể nhận, nhưng chuyện xưa em vừa kể lúc nãy cũng không phải nói như vậy."

Nội tâm cô cả kinh, trong khoảng thời gian ngắn trả lời không được.

Quan Thiên Tứ cẩn thận quan sát cô, không buông tha bất cứ phản ứng nhỏ nào của cô. Khi đôi mắt ra đa của hắn đã bắt đầu hoạt động, đừng nghĩ may mắn tránh được pháp nhãn của hắn.

"Tại sao em không nói lời nào?"

"Có gì phải nói chứ?" Cô cố ý làm mặt lạnh, lại bị hắn đánh trả về như cũ.

"Nói, không cho phép lẩn tránh."

"Này. . . . . . Có cái gì phải nói chứ. . . . . . Không phải phải . . . . . Chính là. . . . . ."

"Là cái gì?"

Cô đúng lý hợp tình trả lời: "Tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn học cùng quốc trung, với anh thì quen thuộc hơn thôi, cho nên. . . . . ."

"Em hỏi một đằng trả lời một nẻo."

Cô trả lời mập mờ như vậy, chính là trong lòng có quỷ, mà hắn không thể không đánh vỡ mập mờ này.

Cho tới bây giờ, hắn buộc được người của cô, lại không nắm chắc buộc được lòng của cô, bởi vì hắn nhìn không thấu cô, chỉ có khi hôn cô hoặc tứ chi tiếp xúc mới có thể cảm nhận được hoảng loạn nhỏ bé của cô, khi đó hắn mới cảm thấy mình có lực ảnh hưởng đến cô.

Nhưng bây giờ không giống, hắn có thể tin tưởng mình không phải chỉ độc diễn một mình. Cô nhóc đáng giận này, gây sức ép hắn bao lâu nay!

"Thật ra em cũng thích anh, làm cho anh mê hoặc dính vào em, thì ra đã sớm thầm mến anh, đúng hay không? Đúng không? Có đúng không?" Hắn lại bắt đầu thi triển bí quyết đeo bám “bức người”.