Ngồi trong trù phòng, nghe Dương Quá kể chuyện trên Toàn Chân Giáo, Vô Song bất giác cười cười, sau đó nói chen vào.
"Ngươi thực sự rất ghét Triệu Chi Kính cùng Lộc Thanh Đốc sao? ".
Dương Quá nghe vậy đương nhiên không ngại ngần gì mà gật đầu.
"Đệ thực sự rất ghét hai kẻ đó, Lộc Thanh Đốc không những ăn cắp đồ của đệ còn thường xuyên bắt nạt đệ, cậy có võ công liền bắt đệ làm công việc nặng nhọc trong trù phòng, ngay cả ngủ cũng phải ngủ trong trù phòng, về phần Triệu Chi Kính càng quá đáng, hắn có lần đánh đệ thừa sống thiếu chết, mặt ngoại dạy khẩu quyết cho đệ rồi nói với Mã đạo trưởng là đã dạy công phu tu luyện đạo gia cho đệ, đến lúc Mã đạo trưởng kiểm tra, đệ đương nhiên đọc thuộc lòng khẩu quyết nhưng mà nào hiểu chút gì, càng chưa từng tu luyện, sau đó hắn bắt đệ làm việc trong trù phòng, cũng không dạy đệ một chiêu nửa thức ".
Dương Quá chịu không ít khổ cực, ăn rất nhiều ấm ức.
Ở bên cạnh tiểu Dương Quá, Vô Song khẽ cười.
"Vậy ngươi có biết 7 ngày nữa là ngày gì không? ".
Dương Quá thì làm sao biết được 7 ngày nữa là ngày gì, cũng không hiểu sao Vô Song đột nhiên đổi chủ đề, Dương Quá nghi hoặc mà trả lời.
"Cơ tỷ tỷ, 7 ngày sau là ngày gì?... chẳng nhẽ là sinh nhật tỷ tỷ? ".
Sinh nhật Vô Song?, đây quả thật là lý do duy nhất mà Dương Quá nghĩ ra được, tất nhiên lý do này không đúng.
Vô Song nhè nhẹ lắc đầu mà nói.
"7 ngày nữa là ngày Trùng Dương, tức là tháng chạp ".
"Trước đây Trùng Dương tổ sư của các ngươi quy định lấy 3 ngày cuối tháng chạp tổ chức sự kiện luận võ cho toàn bộ đệ tử Toàn Chân Giáo, để xem sau một năm các ngươi tiến bộ ra sao, tuy nhiên Vương Trùng Dương mất lại đúng vào ngày mùng 1 tháng chạp, từ đó quy định của Toàn Chân Giáo cũng có chút thay đổi, thay vì lấy 3 ngày cuối năm cử hành luận võ thì lại chuyển thành mùng 1 tháng chạp ".
Nói đến đây, Vô Song nhìn Dương Quá còn không hiểu gì mà khẽ cười.
"Nếu ta đoán không lầm, ngày Trùng Dương bản thân Triệu Chi Kính nhất định gọi ngươi lên đài tỷ võ, sau đó cho đệ tử đời thứ 4 danh chính ngôn thuận nhục nhã ngươi trước mặt toàn bộ mọi người, sau đó lại trách phạt ngươi vì không chịu tập luyện võ công, lười biếng không chịu nổi, du thủ du thực ".
"Với tính cách của ngươi đương nhiên không phục mà nói lại Triệu Chi Kính, khi đó với cách làm người của đám đạo sĩ kia, vốn lấy tôn sư trọng đạo làm đầu, lấy nho giáo làm chuẩn mực kết hợp với đạo gia thì ngươi không thoát tội phỉ báng sư môn, khinh nhờn trưởng bối, lúc đó lại càng thảm ".
Nghe Vô Song nói rất thản nhiên nhưng Dương Quá không khỏi run sợ, Dương Quá không biết ngày Trùng Dương là ngày gì nhưng nếu như lời Vô Song nói thì Dương Quá tất không thể tránh khỏi nhục nhã, tránh khỏi ăn đòn.
Vô Song nói rất thản nhiên nhưng Dương Quá biết chỉ cần Triệu Chi Kính thật sự làm như vậy... sự việc tiếp theo cũng không khác gì.
Dương Quá sợ hãi nhìn Vô Song, trong ánh mắt mang theo vẻ mờ mịt, sau đó bất giác nói.
"Cơ tỷ tỷ... Dương Quá thực sự không biết làm sao, hay... hay tỷ tỷ mang Dương Quá rời khỏi Toàn Chân Giáo được không?, Dương Quá không thích nơi này... Dương Quá rất sợ sống ở nơi này ".
"Dương Quá hứa sẽ không làm phiền Cơ tỷ tỷ... người dẫn Dương Quá đi tìm nghĩa phụ được không? ".
Dương Quá thật sự sợ hãi, khi sợ hãi Dương Quá liền nghĩ về nghĩa phụ.
Nghĩa phụ trong mắt người khác khùng khùng điên điên, đáng sợ vô cùng nhưng Dương Quá không sợ hơn nữa còn rất thương nghĩa phụ, trên đời này cũng chỉ có nghĩa phụ có thể ở bên Dương Quá, chăm sóc Dương Quá, đối tốt với Dương Quá.
Nghĩ đến nghĩa phụ, nghĩ đến những năm tháng không có nghĩa phụ bên cạnh, Dương Quá bất giác chảy nước mắt, nhìn Dương Quá khóc thương tâm vô cùng.
Dương Quá khóc nhưng cũng không khóc thành tiếng, có lẽ đứa trẻ này cũng quen gặm nhấm nỗi đau một mình, cũng quen cô độc mà khóc.
Nhìn Dương Quá, Vô Song bất giác thở dài bởi kiếp trước Vô Song cũng từng như thế.
Khóc thành tiếng để làm gì?, đơn giản chỉ là cần sự quan tâm của người khác nhưng im lặng mà khóc chính là nuốt nỗi đau vào trong lòng, bản thân chỉ có một mình, biết khóc cho ai nghe?, khóc cho ai thương cảm?.
Vô Song rốt cuộc đưa tay ra, trong ánh mắt ngỡ ngàng của Dương Quá, nàng nhẹ dùng tay gạt giọt nước mắt trên khuôn mặt hắn, vẫn vẻ lạnh lùng kia nhưng như sưởi ấm trái tim tràn đầy vết thương của Dương Quá, nàng nói.
"Khóc gì chứ, Triệu Chi Kính mà thôi, đừng nói là Triệu Chi Kính cho dù là Khưu Xử Cơ thì ta cũng có thể giúp ngươi ".
"Lúc nãy coi thường võ công Toàn Chân đúng không?, cái này không sao cả vì... vì tỷ tỷ ta cũng coi thường, học võ công Toàn Chân cũng không có ích gì, nể tình ngươi một câu tỷ tỷ, hai câu tỷ tỷ, tỷ tỷ liền dạy cho ngươi bản lĩnh thật sự của Trùng Dương Chân Nhân – Vương Trùng Dương ".
"Tuy nhiên ngươi nhớ kỹ, thời gian gấp gáp nhất định phải dụng tâm mà học, tùy vào tư chất của ngươi xem học được bao nhiêu, dĩ nhiên kẻ cả ngươi không học được bản thân tỷ tỷ vẫn có cách giúp ngươi đánh bại tất cả đệ tử đời thứ 4 của Toàn Chân Giáo".
Câu này Vô Song nói không giả, đừng nói đệ tử đời 4 của Toàn Chân Giáo mà cỡ Triệu Chi Kính hay Doãn Chí Bình cũng được.
Kiếm pháp Cổ Mộ khắc kiếm pháp Toàn Chân đến chết, cái này cũng không khác gì khi Lệnh Hồ Xung học kiếm pháp ghi trên thạch động Tư Quá Nhai cả, có thể khắc kiếm pháp của Hoa Sơn đến chết.
Vô Song mặc định tin tưởng tư chất của Dương Quá không nghi ngờ, để Dương Quá đi học kiếm pháp Cổ Mộ rồi phá kiếm pháp Toàn Chân có gì khó?, cùng lắm Vô Song đi bỏ mông hãn dược vào giếng nước Toàn Chân Giáo, đảm bảo trên dưới Toàn Chân Giáo ngày Trùng Dương nguyên một đám nhấc tay nhấc chân còn không nổi, chẳng nhẽ Dương Quá không thắng?.
_ _ _ __ _ _ _
Vô Song bắt đầu dạy Dương Quá, nhưng mà không dạy Dương Quá cách thổ nạp của Toàn Chân Giáo bởi vì Vô Song thấy không cần, Vô Song dạy Dương Quá chính là Cửu Dương Chân Kinh.
Thời gian 7 ngày, đợi Dương Quá học Toàn Chân Tâm Pháp rồi luyện Toàn Chân Tâm Pháp thì đến bao giờ mới xong?, lên đài tỷ võ chỉ có thể bị ngược, Toàn Chân Tâm Pháp hoàn toàn bị Vô Song loại đi.
Vô Song hiểu thích hợp nhất với Dương Quá có lẽ là Cửu Âm Chân Kinh bởi môn tuyệt học này có tính tích hợp cao vô cùng với võ công Cổ Mộ nhưng mà Vô Song cũng không dám bỏ qua Hoàng Thường vì vậy chuyển sang dạy Dương Quá một tuyệt học khác – Cửu Dương Thần Công.
Trương Vô Kỵ học Cửu Dương Thần Công cơ hồ mất 7 năm, Vô Song cũng không cầu Dương Quá có thể lập tức đại thành Cửu Dương, thứ Vô Song yêu cầu chỉ cần Dương Quá trong 7 ngày đạt tới tầng thứ nhất của Cửu Dương Thần Công là được.
Đêm đầu tiên tại Toàn Chân Giáo, Vô Song bắt đầu dạy Dương Quá khẩu quyết cùng pháp môn tu hành của Cửu Dương Chân Kinh, sau đó giảng giải ngữ nghĩa trong đó, lại đợi Dương Quá hỏi các vấn đề chưa hiểu mà giải thích tường tận, phải đến gần rạng sáng Vô Song mới rời đi, trước khi rời đi cũng không quên mở miệng căn dặn Dương Quá.
"Dương Quá, tư chất của ngươi rất tốt nhưng học cái gì cũng không thể gấp, cần thời gian lắng động, dụ tốc thì bất đạt, ngươi chỉ cần tin tưởng tỷ tỷ thì trong 7 ngày trở thành đệ nhất nhân thế hệ thứ tư của Toàn Chân Giáo cũng chẳng có gì là khó, cũng không phải quá ép bản thân mình làm gì".
"Mỗi đêm, tỷ tỷ sẽ lại tới dạy ngươi võ công, trước hết cứ thấm nhuần pháp môn tu luyện mà tỷ tỷ vừa dạy, đêm nay tỷ tỷ sẽ kiểm tra thành tựu của ngươi, ngoài ra cũng không nên mang việc này ra ngoài nói với người khác, ngươi hiểu chứ? ".
Dương Quá nghe vậy gật đầu thật mạnh, lưu luyến nhìn Vô Song.
"Tỷ tỷ yên tâm, Dương Quá nhất định không mang việc này nói với ai ".
Vô Song cười cười, lại rút ra một cây ngân châm.
"Đây là châm độc, dùng độc ong mà điều chế thành, chỉ cần thi châm cơ thể ngươi liền phù lên, đau nhức vô cùng, tỷ tỷ hiện tại vì ngươi thi châm, cả cơ thể ngươi sẽ phù lên, bản thân Triệu Chi Kính cùng Lộc Thanh Đốc vừa thấy sẽ ái ngại ngươi, ngươi cứ nói bản thân bị dị ứng là được, bọn họ tất chuyển ngươi ra khỏi trù phòng, sau đó mấy ngày tiếp theo cũng không dám động tới ngươi... bất quá tỷ tỷ muốn hỏi Dương Quá ngươi có chịu được không? ".
Dương Quá có khổ nào mà không chịu?, nay nghe Vô Song nói thế, từ tận chân tâm biết Vô Song đang đối tốt với mình, kiên định mà gật đầu.
"Cơ tỷ tỷ, người làm đi, Dương Quá từ nhỏ chịu khổ đã quen, đòn đau ăn như cơm bữa, Dương Quá chịu được ".
Vô Song cười, nàng nhẹ đưa tay ra vỗ vào đầu Dương Quá, sau đó rốt cuộc vì Dương Quá thi châm.
Châm vừa đâm xuống, cả người Dương Quá run lên, sau đó trên da thịt nổi phù, đặc biệt là khuôn mặt bất quá quả thật không rên một tiếng, hai hàm răng cắn chặt lại, ánh mắt kiên định vô cùng.
Nhìn Dương Quá, Vô Song gật đầu, nàng cũng không nói với Dương Quá mình vừa dạy Dương Quá là Cửu Dương Thần Công, lúc này Vô Song chỉ nói tiếp.
"Dựa theo pháp môn tỷ tỷ dạy mà vận công, theo ngươi vận công thì nội lực có thể áp chế đau đớn, mặt ngoài vẫn vô cùng ghê người nhưng cơ thể sẽ dệ chịu hơn nhiều ".
Dương Quá nghe Vô Song nói cũng không đáp mà chỉ gật đầu, Dương Quá rất sợ nếu đáp lời sẽ không nhịn được mà kêu đau... như vậy chỉ sợ sẽ làm "Cơ tỷ tỷ" thất vọng, Dương Quá nhất định phải nhịn xuống, mãi đến khi Vô Song rời đi, mãi đến khi bóng lưng của Vô Song hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Dương Quá cả người mới ngã phịch về phía sau, miệng hác ra thở dốc từng đợt nhưng mà... đứa bé này thật sự vẫn cứ không kêu một tiếng.