Cực Võ

Quyển 5 - Chương 198: Gặp gỡ

Nam tử trẻ tuổi tiến vào trong Bồng Lai tìm nước, người này cũng không biết ở ngoài kia xảy ra việc gì mà có biết đại khái cũng sẽ không quan tâm.

Người trẻ tuổi gọi người lớn tuổi là sư phụ, trong mắt người trẻ tuổi cùng toàn bộ Nam Lĩnh thì lão nhân kia là một huyền thoại sống, là một nhân vật khắp cõi Nam Lĩnh nể sợ, địa vị ở Nam Lĩnh tuyệt không thua kém Trương Tam Phong ở Trung Nguyên, đương nhiên đây là so sánh về lực ảnh hưởng.

Người Nam Lĩnh gọi mình là dân tộc Bách Việt, có rất nhiều dân tộc Việt ở Nam Lĩnh hơn nữa Nam Lĩnh chiến loạn liên miên, ở Nam Lĩnh rất khó có một nhận thức chung nhưng mà lão nhân kia là trưởng hợp đặc biệt, ông có thể kết nối toàn bộ Nam Lĩnh, ít nhất mỗi khi các đại tộc của Nam Lĩnh tập hợp lại vào dịp cuối năm thì đều do lão nhân một tay đứng ra tổ chức, một tay đứng ra đảm bảo.

Thực lực của sư phụ mình đến mức nào dĩ nhiên nam tử trẻ tuổi rõ ràng nhất, người này sẽ không nghĩ có bất cứ ai uy hiếp được sư phụ mình.

Nam nhân đi vào trong Bồng Lai sau đó ánh mắt liền hiện ra vẻ khó hiểu.

Người này sống và lớn lên ở Nam Lĩnh, rừng núi không khác gì là nhà của hắn, thiên nhiên hoang dã gần như là bạn bè thân thiết vậy bất quá đứng trước cảnh sắc Bồng Lai người này vẫn cảm thấy giật mình.

Cảnh sắc Bồng Lai rất lạ, lạ đến mức mà nam nhân này không có cách nào liên tưởng tới núi rừng bình thường ở Nam Lĩnh.

Nam nhân một đường đi thẳng vào vùng ngoại khu Bồng Lai, sau đó dựa theo những hiểu biết của bản thân mình mà đi tìm nguồn nước.

Có một điều nữa phải nói là hiện tại ngoại khu Bồng Lai không khác gì một cánh rừng chết cả, bất kể là Oni hay Baku đều bị giết sạch hoặc ít nhất đã rất khó nhìn thấy.

Nguyên một chặng đường mấy ngày ở Bồng Lai, không chỉ có đám người Vô Song mà đáng nói nhất là hai đạo quân chủ lực từ phía Phù Tang, một của Thiên Hoàng, một của Đại Tướng Quân thực sự đã giết chết không biết bao nhiêu sinh mạng ở khu vực rìa ngoài Bồng Lai.

Dĩ nhiên những sinh vật này được tạo ra cũng chỉ có mục đích là vậy, cũng chỉ để làm vật tế thần đón tiếp người ta mà thôi, bọn chúng chết đi không ai tiếc.

Toàn bộ rìa ngoài của Bồng Lai gần như đã không có sinh vât, chí ít nam nhân trẻ tuổi chẳng thể tìm thấy sinh vật nào trên đường đi cả vì vậy ánh mắt của hắn càng ngày càng ngưng trọng.

Nhìn thấy một cánh rừng chẳng có sinh linh nào thì với một người lớn lên ở Nam Lĩnh có thể không ngưng trọng sao?.

Nam nhân thực sự cảm thấy bất an trong lòng, cảm thấy hòn đảo này đầy những quái sự tuy nhiên mục tiêu lớn nhất của hắn vẫn là tìm nguồn nước, vẫn là tìm nước về cho sư phụ, với sự quen thuộc của người này về tự nhiên thì cũng chẳng mất bao lâu hắn tìm được nguồn nước, tìm được hồ nước lớn nơi hạ nguồn.

Nam nhân này nhìn thấy nguồn nước từ phương xa, tốc độ lập tức tăng lên nhưng không bao lâu người này liền dừng lại, ánh mắt lộ ra vẻ ngưng trọng.

Đây là lần đầu tiên nam nhân phát hiện ra một sinh mạng khác, một sinh mạng khác nơi Bồng Lai này.

"Ai? ".

Nam nhân mở miệng thì một thân ảnh chậm rãi đi ra, người này chính là Vô Song.

Kể cũng thú vị, Vô Song hiện tại đang làm nhiệm vụ canh gác, đây cũng là lần đầu tiên hắn thực thi một nhiệm vụ như vậy.

Quỳnh Hương... nữ nhân này vậy mà muốn đi tắm.

Cũng không có cách nào, dù sao cũng là nữ nhân, ở Bồng Lai này tuyệt đối chẳng an toàn gì cho dù với thực lực của Quỳnh Hương cũng là như vậy, cho dù ngàn cái không muốn, vạn cái không muốn thì nàng vẫn phải dẫn theo Vô Song đi ra ngoài, tới hồ nước lớn nơi hạ nguồn.

Quỳnh Hương không muốn dẫn theo Vô Song cũng phải dẫn, Vô Song không muốn bảo hộ nàng cũng phải bảo hộ dù sao đây cũng là yêu cầu của Thiên Thánh, đã là lão nhân tự mình ra mặt hai người trẻ không thể không theo.

Bản thân Vô Song thực sự cũng rất tò mò muốn biết rốt cuộc ẩn dưới lớp mặt nạ của Quỳnh Hương là dung mạo ra sao bất quá hắn thủy chung vẫn có thể nén được tò mò, quan hệ của Vô Song với Quỳnh Hương mới có thể coi là tạm tốt lên, vì việc này mà làm xấu mối quan hệ của cả hai không đáng.

Vô Song cũng không biết cảm giác của hắn với nữ nhân này là gì nữa, thích có lẽ không, yêu càng không phải, hai người luôn có loại cảm giác xa cách nhau, có cái gì ngăn cản hai người bất quá việc này không quan hệ, từ khi thấy đôi mắt kia... thậm chí là trước cả đó nữa Vô Song luôn cảm giác mình nên bảo vệ nữ nhân này, mình sẽ thủ hộ nữ nhân này, một cảm giác rất lạ, rất lạ.

Vô Song không phải dạng người thương hương tiếc ngọc, càng sẽ không phải dạng người nguyện chết nguyện sống vì một nữ nhân mới quen ấy vậy mà lần đầu gặp mặt hắn đã cùng nàng định sinh tử, bất kể là Long Đế hay Tu La Vương đều là sinh tử chiến, Vô Song chiến đến đỏ cả mắt thậm chí lúc cuối cùng nếu hắn không ngộ ra Kiếm Vực thì không biết việc gì xảy ra nữa.

Khi canh gác cho Quỳnh Hương trong đầu Vô Song mới bắt đầu nghĩ lan man, hắn nghĩ rất nhiều về chuyện của hai người, càng nghĩ càng lạ.

Vì mang theo cái suy nghĩ này mà đầu óc của Vô Song liền chậm đi, hắn vậy mà bị phát hiện trước người khác.

Tuy khoảnh khắc rất ngắn cơ hồ không đáng kể nhưng mà nam tử xa lạ kia thật sự phát hiện ra sự tồn tại của Vô Song trước khi Vô Song kịp phát hiện ra hắn.

Vô Song thời khắc này nhìn chằm chằm vào nam tử khôi ngô cường tráng trước mắt, trong lòng không khỏi ngưng trọng.

Vô Song vậy mà không nhìn ra đối phương mạnh hay yếu, hắn chỉ biết đối phương phát hiện ra hắn trước, bất kể lý do gì thì trước vẫn cứ là trước tức là đối phương đủ mạnh hoặc có bản lĩnh hơn người.

"Ngươi là ai? ".

Vô Song mở miệng hỏi nam tử trong mắt lóe lên sát khí.

Ở cái nơi này chỉ có ba thế lực, hoặc là đồng minh của Vô Song, hoặc là người của bên Đại Quốc Chủ, cuối cùng là cao thủ Phù Tang.

Đồng minh thì chắc chắn không phải rồi vậy chỉ còn hai trường hợp còn lại mà trường hợp nào đương nhiên cũng chỉ có thể làm địch nhân.

Nam nhân nhìn chằm chằm vào Vô Song, sau đó mở miệng.

Hắn mở miệng nói xong thì đến lượt Vô Song đứng sững lại.

Đây không phải là tiếng Hán, không phải tiếng Phù Tang cũng không phải tiếng của người Cổ Tần – Ám Tộc.

Vô Song tuy chẳng thể hiểu cổ ngữ của Cổ Tần – Ám Tộc nhưng mà ít ra hắn còn có tai nghe, trí nhớ hắn rất tốt, bất kể là giọng nói, ngữ điệu hay cách phát âm của nam nhân kia đều không giống người Ám Tộc.

Cái này thật ra cũng không có gì là lạ, tiền kiếp Vô Song không biết tiếng Pháp càng không rõ tiếng Đức nhưng mà người Pháp cùng người Đức chỉ cần mở miệng nói hắn liền có thể phân biệt được, ngôn ngữ quá mức khác biệt.

Vô Song không hiểu nam nhân nói gì, nam nhân thì cũng không hiểu Vô Song nói gì, hai người nói qua nói lại đại khái thêm vài câu nữa đều triệt để hiểu rằng không thể giao tiếp được với nhau.

Nam nhân này cũng thông minh, hắn liền chỉ vào nguồn nước sau lưng Vô Song rồi chỉ vào miệng mình, bờ môi của hắn đã sớm khô khốc.

Vô Song cũng hiểu ý nghĩ của nam nhân này nhưng mà Quỳnh Hương đang tắm.

Quỳnh Hương... hắn còn chưa nhìn thì ai được phép nhìn?.

Với thực lực cỡ đám người Vô Song thì chỉ cần thấy thân ảnh của Quỳnh Hương trên mặt nước đại khái có thể thấy được toàn bộ, thử hỏi Vô Song sao có thể để nam tử này đi lấy nước?.

Vô Song nghĩ nghĩ một chút, hắn cảm thấy người này không có địch ý liền quyết định ra tay giúp đỡ, đầu tiên Vô Song đưa bàn tay của hắn ra, tay trái ngùn ngụt hàn khí bốc lên, hàn khí thậm chí bắt dầu kết tinh lại, theo tạo hình của Vô Song thành một cái hũ băng, dĩ nhiên thô sơ vô cùng chẳng đẹp đẽ gì.

Tay phải Vô Song lại tiếp tục tạo ra hàn khí, tuy nhiên không phải là hàn khí kết tinh mà là hàn khí ngưng lại thành từng giọt từng giọt nước, không bao lâu liền khiến cái hũ băng kia đầy một nửa.

Vô Song sau đó đưa hũ băng cho nam nhân kia trong ánh mắt kinh ngạc của hắn.

Đón lấy hũ băng trong tay Vô Song, cảm nhận hàn khí, ánh mắt của nam tử này giật giật sau đó lại nhìn nguồn nước mà chỉ.

Người này rõ ràng... không cảm thấy tin tưởng Vô Song cho lắm.

Vô Song đương nhiên không đồng ý, hắn lập tức lắc đầu tuy nhiên Vô Song cũng chẳng biết ám chỉ thế nào cho nam nhân kia hiểu lý do của Vô Song cả.

Nam tử lại nhìn Vô Song một hồi rốt cuộc mới nâng hũ băng lên miệng uống, uống xong hai mắt lập tức sáng lên.

Nước lạnh chảy vào cổ họng làm cho hắn rùng mình, một cảm giác khoan khoái khôn tả.

Nam nhân cầm lấy hũ băng, hắn không biết mở miệng thế nào lại đẩy hũ băng về phía Vô Song, điệu bộ hoa chân múa tay.

Vô Song nhíu mày một chút rồi cười cười.

Hắn đoán được ý nam nhân này, người này muốn xin thêm một hũ băng tương tự.

Vô Song chẳng ngần ngại gì mà tiếp tục thực hiện thủ đoạn nhưng mà ngay lúc này cả Vô Song cùng nam tử kia đều giật mình quay đầu về phía ngoài đảo Bồng Lai.

Ở nơi đó có một nguồn ma khí kinh thiên bốc lên.

Ma khí này không mạnh bằng ma khí của Đại Quốc Chủ nhưng mà... mạnh còn hơn cả Đại Hắc Thiên.

Nam tử trẻ tuổi vừa thấy ma khí, tuy hắn không hiểu ma khí là gì nhưng mà vừa nhìn đã thấy bất an, thấy tà ác, quan trọng hơn là sư phụ còn ở bên ngoài.

Cũng chẳng kịp nhìn Vô Song thêm một lần, nam tử này lập tức hướng về ngoài đảo mà đi, tốc độ nhanh đến mức làm Vô Song níu lưỡi.

Nam tử này dĩ nhiên cũng giống Cơ Vô Song, không dùng khinh công, không dùng nội lực mà là thuần cơ chân, thuần sức mạnh cơ thể.

Vô Song rốt cuộc hiểu vì cái gì cảm thấy kẻ này không có nội lực, cảm thấy kẻ này kỳ dị, nam tử kia tuyệt đối là đại cao thủ luyện thể, quái vật luyện thể.

Vô Song nhìn theo hình ảnh của nam tử kia... hắn cắn răng một cái cũng lập tức chạy theo.