Cực Võ

Quyển 5 - Chương 130: Lỗ hổng trong kịch bản (2)

P/s: Tháng 6 có nguyệt phiếu, cầu mọi người đầu tháng buff truyện giúp mình với ạ.

_ _ _ _ _ __ _

Có một sự thật là Nobunaga trong trận chiến với Vô Song đã tự khắc chế mình rất nhiều, cố gắng không cho lý trí cùng thân thể tạo thành sự đồng nhất, cứ như một thân xác có hai linh hồn cùng tranh đoạt quyền điều hành vậy, chính vì điều này cơ thể Nobunaga mới khiến cho Vô Song cảm thấy kỳ lạ đến vậy.

Nobunaga trong trạng thái Sinh Khôi yếu hơn Nobunaga khi còn sống bởi vì ở dạng Sinh Khôi thì Nobunaga sẽ chuyển sang dùng ma khí tức là Jofuku sẽ để cho Nobunaga sử dụng ma võ mà thứ này bản thân Nobunaga đâu quen dùng?, dĩ nhiên quen hay không quen thì Nobunaga vẫn cứ là "đại boss" mạnh nhất Bồng Lai nếu không có sự xuất hiện của Tiêu Dao Tử.

Trong truyền thuyết dân gian Phù Tang, Nobunaga là hóa thân của Bát Kỳ Đại Xà, hóa thân của Quỷ Vương, chỉ có Nobunaga mới có tư cách khép lại màn kịch này.

Dĩ nhiên tất cả mọi thứ đã đi lệch đường khi mà Tiêu Dao Tử tới Bồng Lai.

Trận chiến của Tiêu Dao Tử cùng với Nobunaga đã mở ra cho Nobunaga cơ hội này tuy nhiên về bản chất thì Nobunaga vẫn thắng không nổi ma khí, vẫn phải chịu ma khí khống chế toàn bộ hành động tuy nhiên ít nhất Nobunaga đã có thể làm ra phản kháng, đã có thể tác động tới ma khí.

Khi Tiêu Dao Tử cùng Nobunaga gặp nhau thì Tiêu Dao Tử cũng làm ra quyết định của mình, sau khi đại chiến với Nobunaga một hồi ông lập tức rời khỏi thạch thất như chưa từng tiến đến sau đó rời khỏi thác nước, quay ngược về Ám Tộc.

Đến Ám Tộc, không ai biết ông làm gì ở nơi này, Vô Song cũng không đoán được nhưng mà rất nhanh Tiêu Dao Tử tìm tới Thạch Thành, bắt đầu quyết đấu với Thất Phúc Thần rồi rời đi khỏi Bồng Lai.

Trở về Trung Nguyên, Tiêu Dao Tử rất nhiều lần muốn tìm lại Bồng Lai nhưng mà không được, ông muốn trở lại Bồng Lai không phải chỉ là trả thù Thất Phúc Thần mà là muốn thực hiện lời hứa với Nobunaga.

Giờ phút này, Vô Song đứng trước mặt Nobunaga, Vô Song hiểu ra rất nhiều điều.

Jofuku có thể tính toán đủ đường nhưng hắn tính toán như thế nào cũng có biến số.

Đế Thích Thiên tính toán ở rất nhiều mặt trận, đầu tiên là Phù Tang, hắn gần như là người tham gia toàn bộ lịch sử Phù Tang trong đoạn thời gian Chiến Quốc, đấy là Vô Song còn không rõ trước Chiến Quốc thì Đế Thích Thiên ở đâu và làm gì, hắn có bao nhiêu quan bài ở Phù Tang.

Mặt trận thứ hai của Đế Thích Thiên là Bắc Cương, nơi này hiện nay tuyệt đối là chủ lực của Đế Thích Thiên, Bắc Cương mạnh đến mức Trương Tam Phong cấm tiệt Nhân Thánh đặt chân tới vậy thì đủ biết Đế Thích Thiên kinh doanh Bắc Cương tới mức nào.

Mặt trận cuối cùng là Hắc Địa, Hắc Địa xuất hiện rất sớm trong mắt Vô Song nhưng nếu Vô Song nghĩ kỹ lại thì hắn hiểu biết bao nhiêu về Hắc Địa?, hắn hiểu biết rất ít.

Hắc Địa là nơi Đế Thích Thiên dùng để khóa giới, để cường giả Âm Giới không thể tiến tới thế giới này, hoàn toàn ngăn cản sự xuất hiện của một Độc Cô Cầu Bại thứ hai.

Một mình hắn lo cho ba mặt trận, Đế Thích Thiên dù sao cũng là con người, cho dù hắn có thời gian hàng trăm năm thì cũng chẳng thể tính toán vạn vô nhất nhất, nên biết mỗi dòng thời gian qua đi thế giới lại xuất hiện rất nhiều nhân vật, rất nhiều nhân vật không thích nằm trong tay kẻ nhác.

Sự bá đạo cùng cao ngạo của Nobunaga là một ví dụ.

Sự tự tin cùng cảm giác không bị trói buộc giữa toàn bộ thiên địa của Tiêu Dao Tử là một ví dụ.

Sự tồn tại nằm ngoài mọi toan tính của Vô Song cũng là một ví dụ.

Thời điểm này ở Thạch Thất, khi mà ba tồn tại không thích bị kẻ khác tính kế, nằm ngoài bàn tay của Đế Thích Thiên "cách thế" mà gặp nhau thì lại càng trở nên thú vị hơn.

Trong Thạch Thất, Vô Song hiểu Tiêu Dao Tử muốn gửi gắm cái gì, Tiêu Dao Tử từng tới khiêu chiến Bồng Lai rốt cuộc ông là người thất bại, bất kể ra sao thì đây vẫn là thất bại lớn nhất đời Tiêu Dao Tử.

Tiêu Dao Tử là người mở đường, quyển sách được coi là bút ký của Tiêu Dao Tử như một lời gửi tới truyền nhân của mình, như một lời gửi đến hậu thế.

Đây không phải là bản bút ký trao đổi thông tin của Tiêu Dao Tử cho hậu nhân mà là nơi Tiêu Dao Tử gửi gắm phần việc còn lại cho hậu nhân.

Lời hứa của Tiêu Dao Tử với Quỷ Vương – Nobunaga... lời hứa này Tiêu Dao Tử không làm được thì nay đến lượt Vô Song đến nhận.

Nhân quả là một thứ rất đặc biệt, rất khó nói.

Tại thế giới này người thân thiết nhất với Vô Song là lão đầu, cường giả Tiêu Dao Phái.

Tại thế giới này, người đầu tiên Vô Song gặp là Tiên Âm Cô Cô, Tiên Âm Cô Cô là người Tiên Âm Động nhưng ai dám nói Tiên Âm Động không liên quan gì tới Tiêu Dao Phái?.

Thời điểm Vô Song đến thế giới này, bắt đầu có nhận thức với thế giới này thì thật ra nhân quả của Vô Song với phụ thân hắn còn không nhiều bằng mối liên hệ với Tiêu Dao Phái.

Khi hắn xuyên không một lần nữa, đến với một thế giới Kim Dung khác, lại một lần nữa Tiêu Dao Phái xuất hiện, Tiêu Dao Phái là nơi thành toàn Tiên Thiên Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể cho Vô Song.

Thời điểm Vô Song trở về thế giới này thì sao?, Vô Song đương nhiên cũng không thể rời khỏi Tiêu Dao Phái, giữa Vô Song cùng môn phái này như có một mối liên kết vô hình, một thứ nhân quả.

Nhân của Tiêu Dao Phái bản thân Vô Song đã nhận đủ, lúc này là lúc hắn trả quả.

Vô Song trong thạch thất nói chuyện rất lâu với Nobunaga, một cuộc nói chuyện chỉ có hai người biết, sau đó Vô Song giống với năm đó, hắn mang xác Nobunaga đặt lại trong quan tài đá rồi mang cái đầu ông đặt về vị trí cũ.

Như năm đó, Nobunaga lại nhắm mắt, thứ ma khí trên người Nobunaga lại chuyển động, bắt đầu một lần nữa tái tạo thân thể của Nobunaga, biến Nobunaga trở lại dạng Sinh Khôi ban đầu.

Nhìn vào Nobunaga đang chậm rãi hồi phục, lúc này Nobunaga cũng mở mắt ra nhìn Vô Song, dưới tác động của ma khí bản thân vị Quỷ Vương hùng mạnh này cũng không nói được nữa nhưng mà ánh mắt của ông lại có thể truyền tải rất nhiều thông điệp.

Quỷ Vương không mở miệng nói chuyện, Vô Song cũng không mở miệng.

Vô Song chỉ hướng về Quỷ Vương nhẹ gật đầu mỉm cười sau đó chậm rãi đậy nắp quan tài đá lại, giờ phút này toàn bộ thạch thất lại trở về vẻ im ắng như chưa có gì xảy ra.

Không nói gì.

Bước ra ngoài.

Nhẹ đóng cánh cửa đại môn lại.

Cũng không có ý định quay đầu, Vô Song lững thững bước ra ngoài, đi qua hành lang đầy những viên dạ minh châu.

Năm đó, cũng có một người như Vô Song, chỉ khác là năm đó người này không nhẹ nhõm như Vô Song.

Tại Thạch Thất, Vô Song biết một điều, một điều mà hắn sẽ không nói với Vô Nhai Tử, càng không nói với cô cô Lý Thương Hải, Vô Song biết rằng Tiêu Dao Tử vì sao mà chết.

Tiêu Dao Tử chết không phải vì Thất Phúc Thần mà là vì Quỷ Vương – Nobunaga.

Một trận chiến giữa Sinh Khôi mạnh nhất thiên hạ cùng một trong những cường giả vô địch Trung Nguyên thì có kết cục ra sao?, bất kể kết cục của nó thế nào thì cả hai người chỉ biết tự hao tổn bản thân, bất kể thắng thua.

Tiêu Dao Tử vì không muốn ai nhận ra ông đã tới đây, không muốn Thất Phúc Thần hay thậm chí là Jofuku biết được thân thể Sinh Khôi có dị biến vì vậy Tiêu Dao Tử tới Ám Tộc.

Tiêu Dao Tử ngày hôm trước vừa quyết đấu với Nobunaga, ông ở Ám Tộc một đêm để rồi sáng hôm sau tới Thạch Thành.

Tại Thạch Thành, Tiêu Dao Tử quyết đấu với Thất Phúc Thần, trực tiếp giết một người, sau đó rời đi.

Cái chết của Tiêu Dao Tử không phải do Thất Phúc Thần mà là vì Tiêu Dao Tử chỉ trong vòng 2 ngày tham gia 2 trận đại chiến.

Vô Song không rõ tại sao Tiêu Dao Tử làm được, Vô Song chỉ biết Tiêu Dao Tử đánh đổi rất nhiều rất nhiều, thân thể của Tiêu Dao Tử bị đẩy tới một cái giới hạn mà ông không có cách nào hồi phục, đây mới là nguyên nhân chết trẻ của Tiêu Dao Tử.

Vô Song chưa gặp vị cường nhân này lần nào, cũng không hiểu tại sao Tiêu Dao Tử không mang sự thực này nói với bất cứ ai, càng không rõ vì sao ông chẳng hé miệng một lời về Quỷ Vương với ai, Vô Song chỉ biết Tiêu Dao Tử chấp nhất với lời hứa của mình, nếu ông không làm được thì hậu nhân phái Tiêu Dao liền tới làm, Tiêu Dao Tử tuyệt không nhờ người khác, phái Tiêu Dao tuyệt đối không cần sự giúp đỡ của thế nhân.

Sự chấp niệm cùng điên cuồng của Tiêu Dao Tử... khiến Vô Song không phục không được.

.........

Comment càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.