Cực Võ

Quyển 5 - Chương 126: Ngày xửa ngày xưa (2)

P/s: Tháng 6 có nguyệt phiếu, cầu mọi người đầu tháng buff truyện giúp mình với ạ.

_ _ _ _ _ __ _

Câu chuyện ngày xửa ngày xưa này kết thúc khi Từ Phúc – Jofuku chết đi và lại có một bắt đầu mới khi một Từ Phúc khác tức Đế Thích Thiên xuất hiện.

Về cơ bản thì hai người thuộc về hai thế giới nhưng mà cũng giống như Hoàng Dung cùng Quách phu nhân, có những việc chắc chắn mang theo sự trùng lặp, có những việc mà Đế Thích Thiên biết một bản thể khác của mình chắc chắn cũng làm.

Đế Thích Thiên khi lần đầu đến thế giới này, việc đầu tiên mà hắn làm là cố gắng tìm sự tồn tạt của Từ Phúc, cố gắng kiểm tra xem liệu có một mình khác đã tồn tại từ trước đó không.

Địa điểm mà Đế Thích Thiên hạ xuống là Bắc Cương, thời điểm đó thú thật là Đế Thích Thiên không mạnh, trình độ của hắn còn yếu hơn nhiều so với Trương Tam Phong.

Đế Thích Thiên không chỉ xuyên không mà còn như một dạng trọng sinh vậy, nên biết thân thể của hắn hiện nay gần như đoạt xá mà tới, thân thể của hắn hiện tại vốn là của Hán Vũ Đế.

Đế Thích Thiên tới Bắc Cương, hắn cũng không lưu luyến gì Bắc Cương cả, hắn sau khi thu thập thông tin về thế giới này thì liền rời đi, mang buồm ra khơi mà tới Phù Tang.

Đế Thích Thiên cũng không tới Phù Tang, hắn theo trí nhớ của mình cố gắng tìm ra một hòn đảo, một hòn đảo trực thuộc khu vực Tam Giác Quỷ.

Đế Thích Thiên đi đến hòn đảo này, hòn đảo mà khi hắn chưa tiến xuống địa ngục đã dùng để tìm hiểu về sự bất tử bởi theo Đế Thích Thiên nghĩ thì Từ Phúc tại thế giới này chắc hẳn cũng giống hắn.

Đáng tiếc là ở đảo thì tìm được nhưng hòn đảo này chẳng có gì cả, chẳng có bất cứ trận pháp, động thiên, tài liệu hay bất cứ thứ gì tương tự.

Đế Thích Thiên cũng không cảm thấy có gì bất ngờ cho lắm, thuyền của hắn lại quay đầu, lúc này Đế Thích Thiên mới tới Phù Tang.

Phù Tang là một quốc gia trên biển và đương nhiên cũng có thể gọi nó là một quốc đảo bởi Phù Tang có rất nhiều đảo lớn nhỏ, ngoài 4 quần đảo chính Hokkaido – Honshu – Shikoku – Kyushu ra thì còn hàng ngàn hòn đảo khác.

Địa điểm đầu tiên mà Đế Thích Thiên đặt chân là đảo Honshu, tại đây hắn sống như một người bình thường, nghề nghiệp của Đế Thích Thiên tại đảo Honshi chính là nghề y.

Thời điểm Đế Thích Thiên tới Honshu là vào khoảng 300 năm trước khi cốt truyện chính bắt đầu, tức là khoảng 300 năm sau thì Vô Song mới sinh ra đời.

Thân thể của Hán Vũ Đế cũng chẳng phải kỳ tài luyện võ gì, đương nhiên Đế Thích Thiên thì không quản những cái này, hắn không luyện võ mà tu đạo, tu trường sinh đạo của chính mình.

Đế Thích Thiên ở lại đảo Honshu 20 năm, đương nhiên với tài năng của mình, Đế Thích Thiên được gọi là thần y thậm chí y thuật của Đế Thích Thiên dùng từ vô địch toàn bộ thiên hạ cũng chẳng phải là vấn đề quá khó hiểu.

Đế Thích Thiên không giống Trương Tam Phong, khi Trương Tam Phong xuyên không thì chỉ như thiếu niên 18-20 tuổi còn Đế Thích Thiên đã ngoài 30 tuy nhiên ròng rã 20 năm, Đế Thích Thiên không già đi mà càng thêm trẻ ra, năm hắn 50 tuổi thậm chí không khác gì thanh niên ngoài 20 cả.

Sự thần kỳ của Đế Thích Thiên cùng tài năng Đế Thích Thiên dễ dàng vượt qua phạm vi đảo Honshu, tài năng của hắn lan đến phạm trù toàn bộ Phù Tang và đương nhiên cũng đến tai Thiên Hoàng.

Tại thời điểm đó, vị Thiên Hoàng cai trị Phù Tang gọi là Thiên Hoàng Go-Hanazono.

Thiên Hoàng cho triệu Đế Thích Thiên vào trong cung, đây cũng là lần đầu tiên Đế Thích Thiên thực sự tiếp xúc với vị trí Thiên Hoàng, vị trí nắm quyền lực cao nhất của xứ Phù Tang về mặt lý thuyết.

Cũng không quá khó để Đế Thích Thiên chiếm được lòng tin tuyệt đố của Thiên Hoàng thậm chí phải dùng từ là dễ vô cùng, gần như chỉ sau nửa năm, hắn trở thành cố vấn của Thiên Hoàng.

Thời điểm đó, Thiên Hoàng Go – Hanazono căn bản không phong bất cứ chức quan nào cả, vì vậy việc được gọi là cố vấn của Thiên Hoàng thì không khác gì chức vị tể tướng là bao cả.

Trong thời gian này Đế Thích Thiên cũng không làm gì, hắn tuyệt đối trở thành một người tốt, một vị đại thần cúc cung tận tụy với Thiên Hoàng đồng thời ở vị trí này Đế Thích Thiên có thể chạm đến tri thức, thứ mà ở thời phong kiến rất khó có thể chạm đến.

Chạm tay vào tri thức, Đế Thích Thiên rốt cuộc tìm ra sự tồn tại của Từ Phúc, tìm ra dấu tích cùng vết chân của Từ Phúc trên cõi đời này, thời điểm đó Đế Thích Thiên mỉm cười.

Hắn và Từ Phúc có thể coi là hai người nhưng cũng có thể coi là một người, bằng những gì Đế Thích Thiên tìm hiểu được trên sách và những gì Đế Thích Thiên hiểu về chính bản thân hắn, hắn biết nơi Từ Phúc an nghỉ ở đâu, hắn cũng biết nơi mà... Từ Phúc đặt chân để tham ngộ thuật trường sinh.

Từ Phúc chưa bao giờ là kẻ nói dối, chưa bao giờ là kẻ hèn nhát, cho dù là Từ Phúc nào thì cũng thế, hắn vẫn luôn tin thuật trường sinh tồn tại chỉ là thời điểm đó Từ Phúc không thể đáp ứng được yêu cầu của Tần Thủy Hoàng mà thôi.

Bất kể thế nào, cho dù đến chết thì Từ Phúc cũng phải nghiên cứu, phải nghiên cứu thuật trường sinh, ít nhấ dưới suối vàng gặp lại chủ thượng còn có thể ngẩng cao đầu mà nói hắn làm hết sức.

Tìm được nơ muốn tìm, Đế Thích Thiên cũng không vội rời đi, Đế Thích Thiên tiếp tục ở lại giúp đỡ Thiên Hoàng Go-Hanazono.

Đế Thích Thiên ở lại trong cung 10 năm, 10 năm này quốc lực của Phù Tang tăng mạnh, không chỉ quân sự, nghệ thuật rèn vũ khí mà đặc biệt là nông nghiệp cùng y tế có sự phát triển nghiêng trời lệch đất.

Về xuất phát điểm có lẽ thực lực Đế Thích Thiên không bằng Trương Tam Phong nhưng mà kiến thức của Đế Thích Thiên là thứ Trương Tam Phong không có cách nào so được.

Đế Thích Thiên ở lại 10 năm, khi hắn đến hắn như một thanh niên ngoài 20 tuổi nhưng mà 10 năm sau thì Đế Thíc Thiên bắt đầu giống với một thiếu niên 15-16 tuổi.

Vào cái thời điểm này, hoàng cung của Thiên Hoàng Go-Hanazono bất ngờ bị tấn công, có một đám thích khách muốn hành thích Thiên Hoàng.

Dưới mưu kế cùng trí tuệ của Đế Thích Thiên, Thiên Hoàng Go-Hanazono được an toàn nhưng đám thích khách kia lại phóng hỏa hoàng cung đồng thời cướp đi ba bảo vật của Phù Tang khi đó, bọn chúng lấy đi một thanh kiếm, một viên ngọc cùng một tấm gương, đâ gọi là Tam Chủng Thần Khí của Phù Tang.

Kiếm là Thảo Thế Kiếm, Gương là Bát Chỉ Kính, Ngọc là Bát Xích Quỳnh Khúc Ngọc.

Hoàng cung bị đốt, ngoại trừ Tam Chủng Thần Khí ra thì còn có... sách, bao gồm những thông tin về cả Từ Phúc.

Thiên Hoàng Go-hanazono tuy không chết nhưng không biết vì sao ngã bệnh, bản thân Thiên Hoàng Go-Hanazono tuy còn sống nhưng gần như ở trong trạng thái sống thực vật.

Dĩ nhiên Đế Thích Thiên lại đứng ra, hắn là người cứu Thiên Hoàng Go-Hanazono nhưng mà đáng nói nhất... trước mặt vô số thân tín của Thiên Hoàng cùng con trai trưởng của người tức Thiên Hoàng Go-Tsuchimikado tương lai thì Đế Thích Thiên móc tim của mình ra, dùng tim của mình cứu sống Thiên Hoàng Go-Hanazono.

Bằng thứ uy vọng Đế Thích Thiên xây dựng trong 10 năm thì khi đó tà thuật mà hắn dùng được coi là thứ phép thuật của thần linh, cũng ngay trong lúc này khi mà Thiên Hoàng Go-Hanazono tỉnh lại cũng là lúc Đế Thích Thiên phi thăng.

Nói là phi thăng nhưng mà chỉ là đạp không mà đứng, rời khỏi đại điện trong ánh mắt không thể tin được cùng sự sùng bái của mọi người.

Đế Thích Thiên rời đi, nhưng mà khi hắn rời đi hắn cũng thành công huyễn hoặc hóa sự tồn tại của mình, hắn trở thành hóa thân của Đại Quốc Chủ tức vị thần Okuninushi trong Thần Đạo.

Sẽ không một ai nhớ đến Đế Thích Thiên dùng tên gì vào thời điểm đó, cũng không ai nhớ tới hắn làm gì, thế nhân biến hắn thành truyền thuyết, biến hắn thành hóa thân của Đại Quốc Chủ giúp đỡ Phù Tang.

Đế Thích Thiên ở Phù Tang tổng cộng 30 năm, sau 30 năm thực lực của hắn vẫn vậy, cũng chỉ có thể ngang ngửa Đông Tà vào Hoa Sơn Luận Kiếm lần 2 bất quá hắn lại tự biến mình thành truyền thuyết, bằng đạo thuật của mình Đế Thích Thiên trở thành hóa thân của thần linh nhưng mà cũng vì thế, sự xuất hiện của hắn hoàn toàn bị xóa đi, không còn lại bất cứ thứ gì cả, cho dù có người cố tình muốn tìm dấu chân của hắn nơi Phù Tang... cũng tìm không thấy.

.........

Comment càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.