P/s: Tháng 6 có nguyệt phiếu, cầu mọi người đầu tháng buff truyện giúp mình với ạ.
_ _ _ _ _ __ _
Lý Thương Hải ở địa vị rất cao, từ lâu nay đã không có mấy người dám chen ngang lời nàng.
Càng đáng nói hơn hai từ "lão đầu" rõ ràng không mang theo kính ý hay thậm chí còn được hiểu theo nghĩa hỗn xược, việc có người dám gọi sư thúc của nàng là lão đầu quả thực khiến Lý Thương Hải nổi lên sát tâm, sư thúc của nàng sao có thê để kẻ khác phạm?.
Vấn đề là hai tiếng lão đầu kia rất đặc biệt, âm thanh của nó khẽ run lên, là sự run rẩy từ sâu trong cuống họng, là sự rung động từ linh hồn mang theo một loại cảm xúc khó diễn tả.
Lý Thương Hải chậm rãi quay đầu lại nhìn Vô Song, trong ánh mắt của nàng tràn đầy khó hiểu, sau đó nàng nhìn thấy Vô Song cũng đang sững sờ nhìn về phía trước, dĩ nhiên không phải đang nhìn nàng mà nhìn Vô Hà Tử.
Lý Thương Hải nhìn vào mắt Vô Song, có thể thấy trong mắt Vô Song có rất nhiều cảm xúc khác nhau thậm chí... ánh mắt Vô Song còn đang nhòa đi.
Đến thời điểm này mà nói Vô Song rất ít khi thất thố, càng ít khi bộc lộ cảm xúc một cách không thể kiềm chế được nhưng mà khi vừa thấy Vô Hà Tử bản thân Vô Song liền không kiềm được mà nói ra hai chữ "lão đầu", điều này đủ để thấy Vô Hà Tử quan trọng thế nào trong lòng Vô Song.
Một đời này Vô Song có cha có mẹ nhưng khác gì không cha không mẹ?.
Một đời này Vô Song có thân nhân nhưng mà thân nhân có thể thân đến mức nào?.
Dược Vương rất thương yêu Vô Song, đây là điều chắc chắn, bản thân Dược Vương cũng là người có quan hệ huyết thống đầu tiên của Vô Song trong hai kiếp làm người, là người mà Vô Song gọi là ông ngoại... tuy nhiên bản thân ông ngoại liệu có quan trọng trong lòng Vô Song đến mức đó không?, thật ra đáp án là không.
Vô Song làm người hai kiếp, hắn như một tờ giấy với vô số nét vẽ bên trên, hắn không phải một đứa nhóc 6 tuổi còn chưa trải đời, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, để Vô Song chấp nhận một người lần đầu tiên gặp mặt như ruột thịt, như chân tình... cái này Vô Song làm không nổi.
Vô Song dĩ nhiên biết ông ngoại yêu thương mình lắm chứ nhưng mà hắn không thể đáp lại được thứ tình cảm của ông ngoại, trái tim của hắn thực sự không mở ra được, hắn tiếp nhận ông ngoại gần như là nghĩa vụ, nghĩa vụ của một kiếp làm người.
Nếu Dược Vương có thể ở bên Vô Song càng lâu có lẽ thứ tình cảm này dần dần sẽ xuất hiện, qua thời gian vun đắp có lẽ Dược Vương thực sự sẽ trở thành thân nhân của Vô Song nhưng mà Dược Vương không có thời gian, ông cho dù yêu quý đứa cháu này ra sao, yêu quý đứa cháu này thế nào thì ông cũng vẫn phải rời đi.
Khác với Dược Vương, lão đầu không có chung huyết thống với Vô Song nhưng mà càng giống thân nhân của Vô Song.
Năm 4 tuổi, Vô Song lên Tiêu Dao Cốc.
Năm 4 tuổi, Vô Song gặp lão đầu.
Lão đầu già mà không kính suốt ngày làm hắn bực bội, suốt ngày bắt nạt hắn, suốt ngày bắt hắn làm việc này việc nọ nhưng mà... hắn không ghét lão đầu nổi, chưa một lần ghét nổi.
Lão đầu thật ra tinh minh lắm, lão đầu biết Vô Song không cha không mẹ, lão đầu biết khi Vô Song mới sinh ra đời tất cả chỉ có Tiên Âm Cô Cô.
Tiên Âm Cô Cô cũng thương yêu Vô Song lắm chứ nhưng mà Tiên Âm Cô Cô chưa bao giờ giỏi trong việc nuôi nấng một đứa trẻ hơn nữa tình cảm Tiên Âm Cô Cô dành cho Vô Song năm đó rất khác lạ, khác lạ đủ để Vô Song nhận ra.
Cái nhìn của Tiên Âm với Vô Song ngày đó là tình yêu nhưng... là một loại tình yêu nam nữ, không phải Tiên Âm yêu Vô Song mà là nàng như bị mê huyễn bởi dung mạo của hắn, nhìn vào hắn mà nàng nhớ tới Thiên Vương, thời điểm Tiên Âm nuôi nấng Vô Song... nàng gặp vấn đề tâm lý rất nặng, nặng đến mức nó thành một loại bệnh, thành tâm ma của chính nàng để rồi nàng phải mang Vô Song tới Tiêu Dao Cốc.
Một đứa trẻ bình thường có lẽ không cảm thấy gì nhưng Vô Song thì không giống bình thường, từ đó Vô Song cùng cô cô vẫn luôn có một tấm màn ngăn.
Chỉ có lão đầu, chỉ có ở bên cạnh lão đầu Vô Song mới không cần lo lắng, không cần suy nghĩ gì cả, lão đầu vừa là trưởng bối, vừa là sư phụ... vừa là bằng hữu của Vô Song.
Chính vì hai chữ bằng hữu này mới khiến Vô Song mở lòng, mới khiến những tháng ngày ở Tử Ngọc Sơn là những tháng ngày đẹp nhất của Vô Song ở cái thế giới này.
Không lo nghĩ, không chiến đấu, không tính toán người này kẻ nọ, cuộc sống bình bình đạm đạm, thanh thanh mà nhẹ dịu.
Nhìn vào lão đầu, Vô Song luôn nhớ tới cha nuôi, người duy nhất Vô Song coi là cha, người chủ trì nuôi dạy hắn ở kiếp trước, cho hắn ăn, cho hắn học, cho hắn cơ hội sống, dạy hắn làm người.
Vô Song của những năm 30 tuổi thay đổi rất nhiều, hắn vĩnh viễn không thể trở về là chú tiểu năm xưa nhưng mà hắn cũng vĩnh viễn không quên cha nuôi, vĩnh viễn khắc sâu ơn này.
Đến Tiêu Dao Cốc, Vô Song là linh hồn của một nam nhân 30 tuổi, một kẻ vốn không dễ mở lòng nhưng mà có lão đầu, lão đầu giúp Vô Song mở lòng thậm chí sống với lão đầu... giúp Vô Song như trở về những năm tháng xưa, những năm tháng làm chú tiểu trong chùa, những năm tháng cha nuôi còn mạnh khỏe, còn dạy hắn làm việc, còn dạy hắn làm người.
Lão đầu đã sống rất lâu rất lâu, cho dù Vô Song mang theo linh hồn tiền kiếp thì sao?, trong mắt lão đầu Vô Song chỉ là đứa trẻ, chỉ là một đứa trẻ bị định mệnh lựa chọn, là một đứa trẻ từ khi sinh ra đã xác định số phận không yên bình... vì vậy lão đầu liền cho Vô Song hai chữ "yên bình", thứ quý giá nhất mà đã lâu lắm rồi Vô Song không có.
Vô Song bước chân ra giang hồ, có ngày nào yên bình?.
Vô Song bước chân ra giang hồ, có ngày nào hắn thật sự cảm thấy an toàn?.
Đáp án đơn giản lắm, chẳng có ngày nào cả, từ khi rời khỏi Tử Ngọc Sơn bước chân vào giang hồ, Vô Song chưa một ngày cảm nhận yên bình.
Thiên Ý Thành?, Hắc Địa?, Dị Thế Giới?, Nhạc Sơn Đại Phật?, Miêu Cương Ngữ Độc Giáo?, Hành Dương Thành?, Phù Tang?, Bồng Lai Tiên Đảo?.
Tất cả những nơi kia Vô Song chưa một lần thấy bình yên, chỉ có Tử Ngọc Sơn là nhà, tại ngôi nhà đó có những anh chị em của Vô Song, tại ngôi nhà đó có phụ thân, với Vô Song bản thân lão đầu như cha vậy, là người cha thứ hai mà Vô Song chấp nhận tự bao giờ ... chính hắn cũng không biết.
Lão đầu không thích kể cố sự, không thích dạy hắn đạo lý lại chuyên bóc lột sức lao động của hắn nhưng mà mỗi khi nấu cho lão đầu thật ra Vô Song vui lắm.
Đời Vô Song ghét nhất là tự nấu rồi tự ăn, một mình ngồi ăn bữa cơm, cho dù nó ngon miệng thế nào thì cũng chỉ là sự quạnh quẽ, cô tịch.
Đồ ăn ngon phải có người thưởng thức, hơn nữa còn gì vui hơn khi nấu ăn cho thân nhân của mình?, cho người mình yêu thích?.
Kiếp trước Vô Song đã quá nhiều lần trải nghiệm cái cảm giác cô tịch kia vì vậy kiếp này Vô Song thực sự cảm thấy những lúc được nấu ăn cho lão đầu vui vẻ đến lạ.
Lão đầu thường xuyên cốc đầu hắn, thường xuyên bắt nạt hắn nhưng mà trừ lão đầu ra ai dám đụng hắn?, lão đầu nhất định vì hắn che gió che mưa, bất cứ ai dám đụng đến tiểu Vô Song, bản thân lão đầu chắc chắn là người đầu tiên không tha cho hắn.
Vô Song từng ở ngay tại Quách phủ mà hành hung Quách Phù bất quá ai dám làm gì Vô Song?, có lão đầu ở đó thì ai dám?.
Vận khí thể dọa lui Quách Tĩnh, một ánh mắt sợ run cả Toàn Chân, đây là bá khí của lão đầu, tuy ngày đó Vô Song không nói ra nhưng mà hình ảnh của lão đầu một giây một phút đó liền trở nên cao lớn khó tả, cao tựa núi thái sơn vậy.
Đời người có rất nhiều việc mất đi rồi thì mới thấy tiếc nuối, những năm tháng ở Tử Ngọc Sơn, bản thân Vô Song chưa cảm tháy gì nhưng khi rời đi, khi bước chân vào giang hồ, Vô Song mới biết những năm tháng đó đáng quý nhường nào.
Vô Song ở cùng lão đầu chưa một ngày yên bình, một già một trẻ lúc nào cũng đấu khẩu với nhau nhưng mà chỉ có rời đi khỏi lão đầu thì Vô Song mới biết lão đầu chiếm địa vị quan trọng với hắn như thế nào.
Vô Song trở về thế giới này, hắn tính toán rất nhiều, muốn đi rất nhiều nơi chỉ chung quy là không dám về Tử Ngọc Sơn.
Hắn sợ đối mặt với lão đầu, hắn không biết giải thích với lão đầu thế nào, dung mạo này là sao, thực lực này là như thế nào?, càng quan trọng hơn bản thân Vô Song thay đổi.
So với ngày ở Tử Ngọc Sơn, hiện tại ai dám nói Vô Song không thay đổi?.
Con người lớn lên ai không thay đổi bất quá Vô Song có một bóng ma trong lòng, một bóng ma vẫn cứ đang bám theo hắn.
Tiền kiếp, Vô Song thay đổi, hắn mãi mãi không thể là chú tiểu năm xưa, những bài học về cách làm người của cha nuôi, hắn có thể làm được bao nhiêu?, nghe được bao nhiêu?.
Khi Vô Song trở về, hắn có tiền, hắn có thế, hắn đang bắt đầu đạt đến đỉnh phong nhân sinh nhưng mà cha nuôi đã yếu lắm rồi, hắn đương nhiên mong cha nuôi khỏe lại, mong cha nuôi tỉnh lại nhưng mà bản thân hắn cũng sợ, sợ khi cha nuôi tỉnh lại nhìn thấy hắn hiện nay, khi đó cha nuôi sẽ nói gì?.
Thứ cảm xúc này bám theo Vô Song tới tận hiện tại, để rồi giờ phút này tan đi.
Vô Song nhìn thấy lão đầu, hắn không quan tâm gì nữa.
Không quản sau này giải thích với lão đầu ra sao, hắn vẫn không kìm được mà gọi một câu lão đầu, một câu thân thương đến kỳ lạ.
Có rất nhiều việc vốn chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, cái thứ cảnh giới gọi là ngộ nghe như cao siêu nhưng nhiều khi gần trong gang tấc.
Tâm kết đã giải, lòng người như rộng hơn.
Suy nghĩ nhiều để làm gì trong khi thực tại mới là quan trọng nhất.
Lỗi lầm có thể sửa, đi sai đường có thể trở về, chỉ là có dám chấp nhận, có dám nhìn vào nó hay không.
Hai tiếng "lão đầu" phát ra từ miệng Vô Song, tuyệt không bình thường.
Hai tiếng lão đầu mà Vô Song thốt lên rơi vào tai Vô Hà Tử.
Ông sững người nhìn Vô Song, dung mạo của Vô Song hiện tại ông không nhận ra, ông cảm thấy có chút quen thuộc nhưng chắc chắn chưa gặp bao giờ nhưng mà ánh mắt của Vô Song... ánh mắt của Vô Song lại khiến ông không biết nói gì, ông có thể nhìn thấy ánh mắt chứa chan tình cảm, ánh mắt như của một đứa con nơi phương xa về thăm nhà, nhìn thấy người cha kính yêu vậy.
Vô Song gọi một tiếng "lão đầu", Vô Hà Tử sững người lại.
Vô Song nhìn ông, miệng hắn lại khẽ run lên, hắn lần thứ hai lên tiếng.
"Lão đầu, con về rồi ".
Lần này ánh mắt Vô Hà Tử dại ra, ông cứ như vậy nhìn Vô Song, tiếng đầu tiên có thể là trùng hợp nhưng mà âm thanh thứ hai thân thương đến lạ, quen thuộc đến lạ.
Khắp thiên hạ này, tiểu bối nào dám gọi Vô Hà Tử là "lão đầu"?, khắp thiên hạ chỉ có duy nhất một tiểu tử Vô Song mà thôi.
Lúc này miệng Vô Hà Tử cũng run lên, gần như không thể tin được mà nói.
"Vô Song? ".
Vô Song ít phút trước còn cười, hắn có chút cảm thấy Thiên Vũ Huân "lố", nàng quá mức ủy mị, quá mức làm người ta cảm thấy không ra sao nhưng mà hiện tại hắn không dám cười Thiên Vũ Huân, thực sự không dám.
Vô Song cũng mặc kệ Lý Thương Hải, mặc kệ tất cả những ai ở đây, mặc kệ hết mọi suy tính trong đầu, trước mắt hắn chỉ có lão đầu.
Lão đầu gọi hai tiếng Vô Song, lão đầu chẳng cần Vô Song giải thích, chẳng cần hắn phải chứng minh gì cả, đơn giản Vô Song là Vô Song chỉ thế mà thôi, vẻ ngoài thay đổi nhưng mà có nhiều thứ không thể thay đổi, có những thứ không lẫn vào đâu được.
Thân ảnh Vô Song rất nhanh nhào vào lòng lão đầu, trong giây phút này, hắn như hóa thành một đứa trẻ.
Chẳng có chém giết, chẳng toan tính nghĩ suy, chẳng màng hơn thua, chẳng quản thiên hạ phong vân, chẳng cần ngạo thị thế gian, giờ phút này tâm Vô Song bình yên đến lạ.
Vô Song ôm chặt lấy lão đầu, hắn không còn là tiểu tử năm xưa, hắn đã cao lớn hơn nhiều, lão đầu đã chẳng thể ôm vừa hắn vào lòng nhưng mà có hề gì?.
Vô Song quỳ xuống, hai đầu gối chạm đất, hai tay hắn đưa ra, ôm thật chặt lão đầu.
Một đời này cũng chỉ có lão đầu xứng với cái quỳ này, ngoài lão đầu ra, thiên hạ còn ai có thể nhận một quỳ của Vô Song?.
Giờ phút này, Thiên Thánh cùng Lý Thương Hải đều sững người sau đó rất nhanh cả hai đều lộ ra vẻ không thể tin được.
Giờ phút này, tâm kết đã mở, lòng lại trở về bình yên, lòng hắn thênh thang đến lạ,cứ như thế một đế vị sinh ra.
.........
Comment càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.