Cực Võ

Quyển 3 - Chương 59: Nguy Cơ

Vô Song cùng Mạc Ly rời đi để lại Âu Dương Tuệ ở lại cùng Ca Lâu La.

Ca Lâu La thương thế rất nặng nhưng cũng chưa đến mức không thể đứng lên, Ca Lâu La nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, một tay ôm ngực đồng thời lại nôn ra một búng máu, thoạt nhìn có chút thảm hại.

Đến khi Mạc Ly cùng Vô Song biến mất khỏi tầm mắt hắn, Ca Lâu La mới quay lại nhìn Âu Dương Tuệ, Âu Dương Tuệ lúc này cũng đang thản nhiên nhìn Ca Lâu La, một tay phe phẩy quạt, Âu Dương Tuệ từ đầu đến cuối cứ như đang xem kịch vui vậy, từ đầu đến cuối hắn đều lấy tư cách người xem đến ngồi nhìn trận chiến này.

Ca Lâu La muốn mở miệng nói cái gì đó bất quá chỉ lắc đầu, hắn cứ như vậy mang theo thương thế mà rời đi, người này đã vốn quen độc lai độc vãng, cũng quen tự mình ngồi nhấm nháp thương đau.

Âu Dương Tuệ một mình còn đứng trên mảnh đất trống, hắn đưa tay ra mân mê khóe miệng của mình, trong mắt dần dần hiện ra hứng thú.

“Nghe lệnh Đông Phương Bất Bại?, Đông Phương Bất Bại hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, còn có thể ra lệnh gì? “.

“Vô Song?, am hiểu Hàng Long Chưởng Pháp “.

Âu Dương Tuệ thầm nói mấy câu, khóe miệng nhếch lên rồi chậm rãi rời đi.

Có một điều Vô Song không biết, trong Bát Bộ Thiên Long của Thiên Long Giáo, lấy Ca Lâu La mạnh nhất, Dạ Xoa yếu nhất bất quá người mạnh thứ hai là ai?, người mạnh thứ hai chính là Ma Hầu La Gia – Âu Dương Tuệ.

_ _ _ _ __ _ _ _ __

Âu Dương Tuệ cùng Ca Lâu La làm gì đương nhiên Vô Song không rõ, lúc này hắn cùng Mạc Ly đang ở trong một mật thất, lại là một mật thất nằm sâu dưới lòng đất.

Thực sự không biết Thiên Ưng Trại có bao nhiêu cái địa đạo, bao nhiêu cái mật thất nữa?, chẳng trách năm đó Thiên Long Giáo bị diệt nhưng mà rất nhiều người của Thiên Long Giáo có thể chạy ra, Vô Song nhìn từ Thiên Ưng Trại mà xem cũng có thể đoán được Thiên Long Giáo chế tạo Thiên Long Sơn Mạch thành nguyên một cái tổ ong với vô số lối thoát.

Một lần nữa đối mặt với Mạc Ly bất quá hiện tại thái độ của Mạc Ly với Vô Song đã dần trở nên hòa hoãn hơn, Mạc Ly lúc này nhìn Vô Song, nàng khẽ hỏi.

“Mấy lời lúc trước ngươi nói rốt cuộc là sao? “.

Mạc Ly hiện tại đương nhiên vẫn chưa tin tưởng Vô Song.

Nàng từ khi gặp Vô Song liền một mực tự xưng là Atula bất quá nàng ở Tây Vực tương đối nổi tiếng, Vô Song có tâm thì muốn biết tên nàng chẳng phải là việc khó.

Về phần cái gọi là Thổ Địa Miếu năm đó lại càng chẳng phải việc gì to tát, triều đình Đại Thanh chỉ cần kiểm tra một chút liền biết được nơi hội quân năm đó của Thiên Địa Hội, tòa Thổ Địa Miếu kia thậm chí còn bị Thanh triều phá hủy, sự kiện này người biết không nhiều nhưng cũng tuyệt không ít, có chút quan hệ trong triều đình thì việc biết được việc này chẳng phải cái gì lạ.

Thấy Mạc Ly nhìn xăm soi mình, Vô Song nghĩ nghĩ một chút rồi trực tiếp lấy từ trong ngực áo ra một tấm ngân phiếu, đương nhiên ngân phiếu này không phải dùng để cho Mạc Ly, hắn khẽ cắn đầu ngón tay của mình, ngay trước mặt Mạc Ly viết ra mấy chữ.

Mạc Ly ánh mắt nhìn chằm chằm vào từng nét chữ của Vô Song, ánh mắt càng ngày càng khó tin.

Chỉ thấy bên trên tờ ngân phiếu viết ba chữ ‘Thăng Long Hội’.

Dĩ nhiên nếu đây là kiểu chữ Hán thì Mạc Ly cũng sẽ không để ý nhưng đây rõ ràng là chữ quốc ngữ Việt Nam.

Tại thế giới này cũng chỉ mình Vô Song hiểu được dạng chữ viết này, hắn gửi thư từ cho Dạ Xoa đều là dùng chữ Việt Nam, loại thư từ này cho dù bị cao thủ Đông Xương của Thanh triều tìm được, cho bọn họ dò cả đời cũng không hiểu nội dung.

Tại thế giới này chỉ có 2 người hiểu được ý nghĩa mấy chữ này, một là Vô Song hai là Dạ Xoa.

Vô Song là người sáng tạo còn Dạ Xoa là người duy nhất đọc hiểu.

Đương nhiên Mạc Ly thân là bạn của Dạ Xoa nàng cũng hiểu chút chút, nếu nguyên cả phong thư thì nàng căn bản chịu chết nhưng tên một số người nàng vẫn sẽ hiểu được mặt chữ.

Thế nào gọi là hiểu mặt chữ?, ví dụ như ba chữ Thăng Long Hội mà Vô Song viết kia, Mạc Ly xem không hiểu, nàng cũng không đọc được nhưng mà nàng biết Thăng Long Hội tiếng hán phiên âm theo loại ‘chữ’ kia thì đại khái sẽ viết như thế này.

“Mạc Ly tỷ tỷ, cái này có thể chứng minh không? “.

Mạc Ly nắm lấy tờ ngân phiếu, sắc mặt nhíu chặt nhưng mà nàng rốt cuộc vẫn mở miệng.

“Chưa đủ, ta cần thêm bằng chứng... chứng minh ngươi là tiểu tử kia”.

Vô Song nhìn nàng, chạm chạm vào tóc của mình, vẻ mặt tươi cười.

“Nga, thế màu tóc của ta được không? “.

Mạc Ly đương nhiên không chấp nhận, nàng không khỏi ném cho Vô Song một ánh mắt lạnh lẽo.

“Ngươi tính đùa ta? “.

Vô Song lần này nghiêm túc hơn không ít, hắn bắt đầu suy nghĩ đồng thời trong lòng cũng buồn bực.

Việc tạo ra hai thân phận, hai Vô Song cùng tồn tại đương nhiên rất tốt nhưng mà chỉ riêng việc giải thích cũng đã khiến Vô Song cảm thấy vất vả, hắn hiện tại gặp bất cứ ai cũng phải giải thích, nhất định phải làm người ta tin tưởng, đây không phải là việc dễ chịu gì.

“Năm ta 5 tuổi tại Tử Ngọc Sơn, lần đầu tiên gặp Dạ Xoa, cũng là lần đầu tiên gặp người Thiên Long Giáo, hôm đó ta thấy ba người, một là Dạ Xoa, một là Khẩn Na La – Lăng Phong, người cuối cùng là Kiền Thác Bà... bất qua đến bây giờ ta vẫn chưa biết tên”.

Vô Song nói đến Kiền Thác Bà trong nội tâm lại mang theo chút tò mò.

Kiền Thác Bà bản thân Vô Song không rõ tên của nàng chỉ biết năm xưa lão Vô Hà Tử gọi là Hình nha đầu.

Kiền Thác Bà cùng Khẩn Na La đều xuất thân từ Tiên Âm Động, là sư muội cùng sư đệ của cô cô hắn – Tiên Âm.

Ban đầu Vô Song vốn tưởng Kiền Thác Bà, Khẩn Na La cùng Dạ Xoa là ba người có cùng chí hướng đến nhận hắn làm chủ, tiếp quản Thiên Long Giáo thay phụ thân hắn nhưng mà không phải.

Dạ Xoa từng kể cho Vô Song, bản thân Kiền Thác Bà năm đó nguyện ý xuất thủ chì là vì Khẩn Na La cầu tình, nàng sau sự kiện trên Tử Ngọc Sơn liền rời khỏi Trung Nguyên, trở về hải ngoại, Vô Song nghe nói nàng vốn đang ở Cao Ly, đã có ý rời xa giang hồ tranh đấu, sau khi từ Cao Ly trở về Trung Nguyên bản thân nàng đã có thể coi là lần cuối cùng ra tay, sau đó lại trở về Cao Ly mai danh ẩn tích.

Kiền Thác Bà thần bí đến nỗi cả Dạ Xoa cũng không nói cho hắn biết tên thật của nàng, bản thân người này cứ như muốn biến mất khỏi thế gian, chỉ cầu vô danh, cầu một đời an tĩnh không nguyện tái xuất giang hồ.

Về phần Kiền Thác Bà mạnh hay yếu thì Vô Song cũng chẳng rõ dù sao trận chiến kia nàng từ đầu đến cuối đến cả lời thoại cũng chẳng có mấy câu huống hồ là tham chiến.

Lại phải nói tiếp một chút đến Cao Ly, quốc gia này Vô Song chưa từng đi qua nhưng mà hắn cũng biết ở Cao Ly không phải không có đại môn phái.

Cao Ly thực sự bị coi là mảnh đất khỉ ho cò gáy, người Trung Nguyên thậm chí coi Cao Ly là vùng hoang vu, là đảo hoang không có bao nhiêu người sinh sống nhưng mà Vô Song từng đi qua Phù Tang, người Phù Tang lại hiểu rất rõ về Cao Ly.

Tại Cao Ly có một môn phái gọi là Tứ Thần Môn, thực lực thậm chí không dưới Bái Nguyệt Giáo, trong điển tịch của Bái Nguyệt Giáo thậm chí xếp Tứ Thần Môn vào thất đại môn phái.

Thất đại môn phái trong miệng Bái Nguyệt Giáo ở đây là chỉ 7 môn phái lớn nhất thiên hạ nhưng không bao gồm võ lâm Trung Nguyên.

Xếp đầu tiên là Tây Vực – Mật Tông, thứ hai Phù Tang – Bái Nguyệt Giáo, thứ ba Thiên Trúc –Bà La Môn, thứ tư Ba Tư – Thánh Hỏa Giáo (Mani giáo), thứ năm Cao Ly – Tứ Thần Môn, thứ sáu Phù Tang – Thiên Vụ Thôn, thứ bảy Thiên Sơn – Linh Thứu Cung.

Cái bản xếp hạng này đương nhiên cũng không quá chính xác, dù gì Bái Nguyệt Giáo cũng cực ghét Mani giáo, bọn họ có thể công bình xếp hạng Mani giáo mới là lạ tuy nhiên cũng có thể lấy làm thước đo, nếu coi Linh Thứu Cung là thế lực yếu nhất trong bảy đại phái thì Vô Song cũng đoán ra được những đại phái này mạnh thế nào, chí ít nhất định phải có một tồn tại tương đương Đồng Lão.

_ _ _ _ _ _ __

Trở lại hiện thực, Vô Song vẫn đang thao thao bất tuyệt mở miệng.

Hắn nói rất nhiều, hắn về về trận chiến Tam Bộ Thiên Long đánh Tử Ngọc Sơn.

Hắn kể về Uyên Ương Chi Chiến, trận đại chiến giữa Thiên Địa Hội cùng nhà Thanh.

Hắn kể về đại chiến giữa Bắc Hiệp – Quách Tĩnh cùng Xà Vương – Viên Thừa Chí.

Hắn đương nhiên cũng không quên kể về Uyển Thanh, về Mạc Ly, về Mục Nhân Thanh thậm chí là đại đệ tử của Kiếm Thánh – Hoàng Chân.

Mạc Ly không cắt ngang lời Vô Song nên hắn cũng chỉ biết kể, kể đến khi nào nàng nói hắn dừng lại bất quá khi nói đến đoạn Mục Nhân Thanh đưa mình tới Thiên Ý Thành thì Vô Song lại không biết nói gì nữa.

Thấy hắn bắt đầu im lặng, Mạc Ly mới ngửa đầu lên nhìn hắn, vẻ mặt lạnh lùng.

“Sao ngươi không nói tiếp? “

Vô Song lần này không khỏi lắc đầu cười khổ.

“Ta nói tiếp những việc sau, tỷ tỷ ngươi cũng không biết nha? “.

Cái suy nghĩ này đương nhiên là đúng, Mạc Ly cũng chỉ biết Vô Song được Mục Nhân Thanh đưa tới Thiên ý Thành nhưng những chuyện sau nàng sao có thể biết hơn nữa Vô Song thật ra cũng chẳng còn cái gì gọi là chuyện sau.

Sau sự kiện ở Thiên Ý Thành, Vô Song biến mất khỏi thế giới này, khi đó lấy cái gì ra để mà kể?.

Vô Song còn chưa dứt lời đã thấy Mạc Ly tung quyền.

Một quyền đánh thẳng vào bụng Vô Song.

Vô Song đương nhiên có thể né tránh nhưng mà hắn... thực sự có chút không dám né tránh, hắn cảm nhận được Mạc Ly đang phẫn nộ, nàng phẫn nộ vì cái gì?.

Vô Song trong nội tâm liền run lên, hắn có cảm giác trong thời gian hắn biến mất khỏi thế giới này chỉ sợ có rất nhiều việc... mà hắn không biết đặc biệt là Thiên Long Giáo.

Bằng một cách nào đó, Tương Vân nghĩ rằng hắn đã chết vậy có phải bằng một cách tương tự Thiên Long Giáo cũng biết rằng Vô Song đã chết không?.

Nghĩ đến đây Vô Song liền có chút sợ, hắn không sợ Thiên Long Giáo bị diệt, hắn không sợ Thiên Long Giáo biến mất bởi hắn hiện tại có đủ sức dựng lại một cái Thiên Long Giáo khác, cho dù Bát Bộ Thiên Long toàn bộ không tồn tại hắn vẫn có tự tin tạo ra Bát Bộ Thiên Long chỉ thuộc về hắn nhưng mà Vô Song sợ... sợ sự biến mất của mình ảnh hưởng tới Dạ Xoa, ảnh hưởng tới Mạc Sầu.

Hắn từ khi quay về thế giới này, hắn vốn tưởng mình ở trong Thiên Ý Thành vậy bên ngoài rất khó biết tung tích của hắn, dù sao Thiên Ý Thành cũng cực kỳ bí mật, cách ly với thế giới bên ngoài nhưng nhìn Mạc Ly lúc này hắn biết... có lẽ mình nhầm rồi.

............

Ai có lòng tốt đi qua để lại vài viên châu ạ (づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.