Cực Võ

Quyển 3 - Chương 156-3: Đồng Minh (3)

Quỳ Hoa Bảo Điển có điểm yếu là gì?, nó có hai điểm yếu cố hữu.

Điểm yếu đầu tiên của nó là nội lực, cao thủ tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển có nội lực rất yếu, ít nhất nếu tính riêng các cao thủ cùng đẳng cấp thì nội lực của người tu luyện môn tuyệt học này thực sự không quá khả quan.

Có một việc phải nhớ, nội lực của Quỳ Hoa Bảo Điển được tính là Quỳ Hoa Khí, Quỳ Hoa Khí càng mạnh thì uy lực chiêu thức của Quỳ Hoa Bảo Điển càng mạnh, Quỳ Hoa Khí không mạnh thì cho dù có mang theo 200 năm công lực của Bắc Minh Thần Công như Hư Trúc cũng chẳng có tác dụng gì.

Điểm yếu thứ hai của Quỳ Hoa Bảo Điển là khả năng phòng ngự, Quỳ Hoa Bảo Điển theo phương châm bỏ tất cả mọi thứ dồn hết vào tốc độ cùng lực sát thương, vì cái quy định này nên Quỳ Hoa Bảo Điển căn bản chẳng có hộ thân cường khí cũng căn bản chẳng có cái gì phòng ngự, nó không phải là Cửu Âm Chân Kinh, Bắc Minh Thần Công hay Đấu Chuyển Tinh Di.

Quỳ Hoa Bảo Điển có vô số thủ đoạn tấn công nhưng nếu muốn phòng thủ thì cũng chỉ có thể dùng Quỳ Hoa Khí mà phòng thủ bất quá như đã nói người tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển có tốc độ tu luyện Quỳ Hoa Khí không nhanh tức là thủ đoạn phòng ngự của Quỳ Hoa Bảo Điển căn bản không đáng nhắc tới.

Vô Song tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển cũng đã có 10 năm nhưng bảo hắn dùng Quỳ Hoa Khí mà đấu chân lực với đối phương thì hắn căn bản không làm được, đây là vấn đề cố hữu của Quỳ Hoa Bảo Điển, vấn đề mà Vô Song căn bản chẳng biết giải quyết ra sao, đến cả Vô Hà Tử cũng không biết làm thế nào.

Cái suy nghĩ về Quỳ Hoa Bảo Điển của Vô Song đến tận hiện nay mới xuất hiện sự rung chuyển bởi đóa bảo liên trước mặt, Vô Song thậm chí cảm giác rõ mồn một là Quỳ Hoa Khí của hắn đang tăng lên, bất kể là lượng Quỳ Hoa Khí hay chất lượng Quỳ Hoa Khí đều đang tăng lên.

Vô Song chưa bao giờ tự nhân mình là người tốt hay bậc quân tử, hắn lúc này thậm chí đến cả suy nghĩ sát nhân đoạt bảo cũng có, nếu đóa bảo liên này thật sự có thể xóa đi toàn bộ điểm yếu của Quỳ Hoa Bảo Điển dựa trên việc liên tục tăng cả chất lẫn lượng của Quỳ Hoa Khí thì đây không còn là bảo vật nữa, thứ này phải gọi là thánh vật.

Bàn tay Vô Song nắm chặt vào Bảo Liên, ánh mắt nhìn về phía Trường Thanh Tử, hắn đang đợi lão nhân này lên tiếng bởi bảo liên trong tay Vô Song đúng là đã sáng lên.

Trường Thanh Tử không biết tác dụng của đóa bảo liên nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến việc hai mắt Trường Thanh Tử tỏa sáng, gần như Trường Thanh Tử chỉ đợi có thế.

Trường Thanh Tử cũng không tiếp tục nói nhiều, lão nhân này đặt tay vào ngực sau đó rất nhanh lấy một phong thư mà đưa cho Vô Song.

Trường Thanh Tử còn sợ Vô Song không hiểu, đến khi Vô Song tiếp bức thư thì Trường Thanh Tử còn vì hắn giải thích.

“Công tử, bức thư này là của giáo chủ gửi cho người bất quá lão không biết người là ai, cũng không nhận ra ngươi, cũng chỉ có thể đợi sẵn ở khách điếm này, cũng may lão vừa mới đến liền phát hiện ra công tử “.

Vô Song tiếp nhận phong thư tuy nhiên hắn cũng chưa mở ra đọc mà hỏi ngược lại Trường Thanh Tử.

“Ngươi nói ngươi không nhận ra ta vậy vì cái gì ta vừa mới bước vào người đã tìm thấy? “.

Trường Thanh Tử nghe vậy liền cười đáp.

“Lão một đời không có cái biệt tài gì bất quá đi theo giáo chủ nhiều năm hơn nữa còn nhìn tiểu thư lớn lên từ nhỏ đến lớn, lão ở bên cạnh giáo chủ cùng tiểu thư quá lâu cũng không biết tại sao lại có thể miễn cưỡng cảm nhận được Quỳ Hoa Khí “.

“Giáo chủ lúc trước đã từng nói Quỳ Hoa Khí chia làm hai loại, một là Chân Quỳ Hoa còn hai là Giả Quỳ Hoa, Chân Quỳ Hoa chỉ có người được chân truyền từ Quỳ Hoa Lão Tổ mới có thể sinh ra còn Giả Quỳ Hoa lại là một phiên bản khác, về bản chất khác biệt ra sao lão cũng không rõ nhưng Đông Phương giáo chủ nói là Giả Quỳ Hoa Khí chỉ có thể tồn tại ở trong triều đình, thuộc về nguyên bản của Ngụy Trung Hiền”.

Trường Thanh Tử nói xong lại khẽ nhìn Vô Song rồi tiếp tục giải thích.

“Lão chỉ có thể cảm nhận được Chân Quỳ Hoa Khí, về phần Giả Quỳ Hoa Khí căn bản không thể cảm nhận được, lão cứ ngỡ trên đời chỉ có Đông Phương giáo chủ cùng tiểu thư sẽ sinh ra Chân Quỳ Hoa Khí nhưng mấy ngày trước nhận được mật tín của giáo chủ lúc đó lão mới biết... công tử là người thừu ba nắm giữ Chân Quỳ Hoa Khí, lúc đọc được thư tín của Đông Phương giáo chủ... bản thân lão còn không tin “.

Vô Song nghe vậy liền nhíu mày nhưng mà hắn không hẳn là không thể tin lời Trường Thanh Tử nói.

Việc nhận ra một người dựa trên một loại khí tức nhất định không phải là việc không thể nào, ít nhất Vô Song từng đấu với Ca Lâu La đến từ Thiên Trúc, cả kẻ này hay Long Đế đều có thể cảm nhận được Hàng Long Khí trong người Vô Song, đây là việc có thể xảy ra.

Vô Song lúc này cũng chưa thực sự tin lời Trường Thanh Tử nhưng nhìn đóa bảo liên trên tay hắn không khỏi nghĩ ngợi một chút.

Vật này Vô Song thực sự yêu thích không buông tay, cho dù cả sát tâm hắn cũng đã có, đương nhiên nếu không phải ra tay với Trường Thanh Tử vẫn là tốt nhất, Trường Thanh Tử cũng không phải kẽ dễ giải quyết, Vô Song có tự tin giết người này nhưng không có tự tin giết hắn trong vô thanh vô tức, tuyệt đối sẽ bị người phát hiện ra.

Vô Song cũng không đáp lời Trường Thanh Tử, bàn tay hắn bắt đầu cầm lấy bức thư kia... sau đó ánh mắt càng ngày càng chăm chú.

Bức thư này có phải nét bút của Đông Phương Bạch hay không?, Vô Song thực sự rất khó mà trả lời bởi Vô Song chưa thể ở cạnh Đông Phương Bạch đủ lâu đến vậy.

Từ nét chữ mà xem quả thật tương đối giống dù sao tại tòa nhà tiểu trúc của Đông Phương Bạch bản thân Vô Song cũng không ít lần được thấy chữ của người này.

Dĩ nhiên giống là một việc, có phải bút tích thật sự của Đông Phương Bạch hay không thì lại là một việc khác.

Tiếp theo là nội dung thư, đây là thứ quan trọng nhất cũng là thứ làm Vô Song bất ngờ nhất.

Trong thư Đông Phương Bạch viết gì?, kẻ này thực sự không thể dùng lẽ thường để hình dung.

Nhìn một lượt nội dung trong thư, cho dù người viết bức thư này không phải là Đông Phương Bạch thì cũng tuyệt đối là một kẻ điên.

Vô Song híp mắt lại nhìn về phía Trường Thanh Tử, hắn không khỏi lên tiếng.

“Đông Phương Bất Bại muốn ra tay với Lâm gia? “.

Trường Thanh Tử mỉm cười cúi đầu với Vô Song mà đáp.

“Công tử yên tâm, Lâm gia đã biến mất khỏi võ lâm, toàn bộ Lâm gia chỉ còn một đứa con út gọi là Lâm Bình Chi thoát được ra ngoài “.

“Lão đáng lẽ cũng bắt được tiểu tử kia dễ như bỡn bất quá nửa đường có một nữ tử thần bí xuất hiện cứu tiểu tử kia, nữ tử này võ công tầm thường nhưng khinh công lại siêu cao hơn nữa lão nhận ra khinh công của nàng đến từ Cửu Âm Chân Kinh, lão sợ nàng có quan hệ với Hoàng Thái Sư của triều đình vì vậy không dám đuổi tận giết tuyệt bất quá lão vẫn cho người theo dõi kỹ cả hai người kia, nữ tử chỉ cần rời đi lão lập tức bắt tiểu tử họ Lâm lại “.

Vô Song nhìn Trường Thanh Tử, hắn cũng không biết nên cười hay nên khóc nữa, hắn thực sự không ngờ thảm án Lâm gia lại vì hắn mà xuất hiện.

Vô Song không phải là người huyết đồ Lâm gia nhưng Trường Thanh Tử giết sạch Lâm gia cũng là vì Vô Song hay nói đúng hơn là vì Đông Phương Bạch ra lệnh.

Lâm gia bị huyết tẩy thì có việc gì xảy ra?. Vô Song biết chắc chắn nguyên nhân không phải là Tịch Tà Kiếm Phổ bởi Tịch Tà Kiếm Phổ đối với Vô Song hay Đông Phương Bạch mà nói đều thuộc dạng gân gà vỏ tỏi, không có cũng được mà có thì cũng chẳng giúp được gì nhiều.

Đông Phương Bạch tại sao muốn ra tay với Lâm gia?, đáp án rất đơn giản, Đông Phương Bạch muốn dụ một kẻ xuất hiện.

Bên ngoài đồn thổi lý do thảm án Lâm gia xảy ra là vì Tịch Tà Kiếm Phổ nhưng nguyên nhân của nó thực tế lại là lão tổ của Lâm gia – Lâm Viễn Đồ.

Đông Phương Bạch muốn gọi Lâm Viễn Đồ xuất hiện, đồng thời trong thư Đông Phương Bạch muốn Vô Song giả dạng làm Đông Phương Bất Bại cùng với Lâm Viễn Đồ kết minh.

Lý do vì sao Đông Phương Bạch tin tưởng Lâm Viễn Đồ chắc chắn kết minh thì Vô Song không rõ, cái này có lẽ còn phải hỏi Trường Thanh Tử nhưng mà Vô Song lại biết được mục tiêu của Đông Phương Bạch là gì, Đông Phương Bạch muốn ép Lâm Viễn Đồ ra tay ở Hành Dương, muốn mượn Thiên Ý Thành Chủ khuấy cái vũng nước vốn đã đục vô cùng này.

Dùng tay đè bức thư của Đông Phương Bạch xuống, Vô Song nhìn Trường Thanh Tử một lức rồi mới nói.

“Ngươi nói ngươi theo dõi tiểu tử Lâm gia cùng nữ nhân kia?, mang ta đến chỗ của hai người kia một chút “.

Trường Thanh Tử nghe vậy hơi ngớ người nhưng hắn hiểu Vô Song là ai, ít nhất tại thời điểm này người trước mặt Trường Thanh Tử được gọi là Đông Phương Bất Bại, đây là ý chí của giáo chủ bản thân ông ta sẽ không vi phạm.

Trường Thanh Tử lập tức đứng lên, cung kính đáp.

“Vâng, công tử theo lão, hai người bọn họ đang ở một tòa miếu hoang trong thành Hành Dương, nhất cử nhất động đều không thoát khỏi tai mắt của lão “.

Trường Thanh Tử cung kính vì Vô Song mở đường, Vô Song thì thản nhiên đi theo ông ta bất quá trong đầu vẫn đang liên tục suy nghĩ.

Vô Song nghe Trường Thanh Tử nói đến hai người trong lòng đã giật mình không nhẹ, Lâm Bình Chi thì cũng thôi đi nhưng mà nữ nhân biết Cửu Âm Chân Kinh?.

Vô Song tìm khắp toàn bộ Kim Dung cũng chỉ biết Mai Siêu Phong, Hoàng Dung là hai người nữ nhân được đụng tới Cửu Âm Chân Kinh.

Hoàng Dung dĩ nhiên không phải, Mai Siêu Phong thì vốn đã chết từ lâu vậy nữ nhân mà Trường Thanh Tử gặp là ai?.

Vô Song biết thế giới này cũng không giống hệt trong Kim Dung, nhưng mà hắn thực sự hy vọng hắn có thể gặp được người mình muốn thấy – Mai Siêu Phong tại thế giới kia.