Cực Võ

Quyển 3 - Chương 119: Siêu Cường Chiến Đấu

Trầm Côn xuất thân là đệ tử Bắc Thiếu Lâm hơn nữa còn là thiên tài Bắc Thiếu Lâm rất lâu mới lại xuất hiện trên giang hồ, hắn thậm chí không cần xuất thủ đã khoác lên mình một vẻ thần bí, đã khiến người khác trọng thị dù sao cái danh hiệu của Thiếu Lâm Tự đã áp đặt lên toàn bộ võ lâm nhiều năm qua.

Ngay cả khi Bắc Thiếu Lâm phong sơn, Nam Thiếu Lâm di cư thì Thiếu Lâm Tự vẫn là một cái gì đó gần như không thể vượt qua, ngoại trừ Võ Đang ra còn không có bất cứ một thế lực giang hồ nào dám tự tin có thể mạo phạm Thiếu Lâm.

Truyền nhân của Võ Đang là Tống Thanh Thư đã sớm bị loại căn bản không có tư cách so sánh với Trầm Côn, thậm chí người ta bắt đầu ảo tưởng, ảo tưởng cho sự trở lại của Bắc Thiếu Lâm, để Thiếu Lâm dần dần lấy lại phong mang mà ép lại Võ Đang hoặc chí ít có thể rút ngắn khoảng cách với Võ Đang những năm qua.

Cái suy nghĩ này đương nhiên là chính xác bởi Trầm Côn mạnh hơn Tống Thanh Thư nhiều lắm, lần này chỉ cần Trầm Côn có thể bước vào đệ tứ cường hoặc đi được càng xa, chỉ cần tin này truyền ra ngoài chỉ sợ mặt mũi của Võ Đang liền có chút tổn hại đồng thời thanh thế của Thiếu Lâm lại lên cao.

Người trong cuộc chưa chắc đã nghĩ thế nhưng người ngoài thì sao biết được, cái này liên quan rất lớn tới một quãng thời gian song hành của Thiếu Lâm cùng Võ Đang tại cái thế giới này.

Trầm Côn nhìn từ bất cứ phương diện nào cũng thấy rất mạnh, cũng được người ta gán cho cái kỳ vọng trọng hưng lại danh tiếng Thiếu Lâm hàng chục năm về trước.

Đối thủ của Trầm Côn gọi là Cổ Chân, người này thì càng thần kỳ.

Cổ Chân không tên không phái, xuất thân tán tu lại có thể đi được đến bước này hơn nữa Cổ Chân nhìn tuyệt không đẹp mắt chút nào.

Đầu tiên Cổ Chân rất cao, thân cao cũng phải gần 1m9, thân thể như một con cự hùng đứng bằng hai chân vậy lại thêm sải tay dài đến mức quái thai, hai tay của hắn thậm chí có thể dễ dàng chạm đến đầu gối, nhìn Cổ Chân so với Trầm Côn có thể nói là xấu xí vô cùng.

Mang theo vẻ ngoài xấu xí, xuất thân cũng chẳng phải thế gia hiển hách gì lại có thể một chiêu đánh bại Tống Thanh Thư, loại thực lực này thực sự không ai tin.

Tống Thanh Thư danh tiếng vẫn rất lớn, ở phương Bắc hắn có thể không sánh bằng Viên Tử Y nhưng trong thế hệ trẻ mà nói có lẽ cũng chỉ có Viên Tử Y có khả năng ép được hắn ấy vậy mà một chiêu của Cổ Chân cũng không chịu được, cái này khác gì tát thẳng mặt toàn bộ thiên tài bắc phương?.

Một trận chiến của Cổ Chân cùng Trầm Côn không chỉ mang ý nghĩa để Trầm Côn lấy lại danh tiếng cho thiên tài phương bắc mà còn có một hàm nghĩa khác, nếu Cổ Chân có thể một chiêu đánh bại Tống Thanh Thư vậy nếu Trầm Côn đánh bại được Cổ Chân phải chăng hắn giải quyết Tống Thanh Thư còn không đến một chiêu?.

Tất cả các yếu tố trên cùng với sự thần bí của cả hai khiến trận chiến này nhất định trở thành tâm điểm của toàn bộ đại hội.

Cả Cổ Chân cùng Trầm Côn đều lên đài rất chậm, hai người không lựa chọn khinh công hay bất cứ thứ gì cứ thản nhiên từng bước là lên tới, cả hai lại càng không có nhiều lời với nhau chỉ đợi Sư Vương ra hiệu bắt đầu liền lập tức lao tới.

Trầm Côn có một quái bệnh, quái bệnh giống với Phong Nhất Trận.

Nếu Phong Nhất Trận gặp mỹ nữ căn bản không thể có chiến ý thì Trầm Côn cũng như vậy nhưng chỉ khác là nếu hắn gặp kẻ yếu căn bản không hiện nổi chiến ý.

Trầm Côn là người đầu tiên xuất thủ đối với người ngoài nhìn vào thì không nhận ra cái gì nhưng mà với người Bắc Thiếu Lâm đi cùng hắn mà nói thì đây là điều không thể tưởng tượng nổi bởi điều này cũng đại diện cho việc Trầm Côn cảm thấy áp lực, Trầm Côn chấp nhận thực lực của Cổ Chân trước mặt.

_ _ _ _ _ _ _

Trầm Côn như một con quái thú hình người, hắn chỉ bằng thân thể cũng có thể so với ngũ tuyệt cao thủ đương nhiên chỉ là sơ kỳ nhưng mà thế đã là cực kỳ khủng khiếp rồi.

Bàn chân của Trầm Côn ấn lên võ đài, lực lượng một bước này làm nền võ đài thậm chí còn lún xuống, mượn một cái dẫm mạnh này Trầm Côn cứ như thế lao tới.

Trầm Côn lướt tới, một chân lại dẫm xuống tiếp đỉnh chỉ cả người lại đồng thời theo một cái dậm chân này tạo ra một loại sóng xung kích thẳng từ dưới đất bắn ngược lên trên, sóng xung kích đánh thẳng vào hai chân của Trầm Côn đang trên mặt đất đồng thời Trầm Côn tung ra một quyền.

Một quyền này không có bao nhiêu nội lực nhưng mà kình lực có thừa thậm chí kình phong của nó như những con dao lam nhỏ cắt qua mặt người khác vậy.

Trầm Côn không sử dụng bất cứ chiêu thức võ công nào nhưng uy lực của nó ở đây ai cũng được trải nghiệm hơn nữa tốc độ của Trầm Côn quá nhanh, nhanh đến nỗi có cảm giác Cổ Chân căn bản chưa kịp có bất cứ phản ứng gì vậy.

Cổ Chân có hai cánh tay rất dài nhưng mà cũng vì cánh tay của hắn dài khi bị Trầm Côn áp sát lại có vẻ chậm chạp vô cùng thế là một quyền của Trầm Côn không gặp bất cứ ngăn cản nào đánh thẳng vào bụng Cổ Chân.

Cứ ngỡ một quyền này nếu không thể đánh bại Cổ Chân cũng có thể làm cho Cổ Chân thổ huyết nhưng Cổ Chân bên kia cũng mở hai tay ra, hai tay dang rộng sau đó đập thẳng vào giữa, hai bàn tay lớn của hắn như hai tay gấu hướng thẳng về cái đầu tròn của Trầm Côn mà đập, Cổ Chân căn bản không hề có ý định né tránh hay lùi lại, hắn gần như muốn chịu một quyền của Trầm Côn.

Quyền của Trầm Côn đương nhiên nhanh hơn động tác tay cảu Cổ Chân, nắm tay xoáy thẳng vào bụng của Cổ Chân nhưng mà lúc này Trầm Côn mới cảm thấy kinh ngạc, hắn đánh vào bụng của Cổ Chân nhưng lại không có cảm giác đụng vào da thịt xương cốt mà như đụng vào một vòng khí vậy, cái vòng kia chịu toàn bộ cương lực đánh tới sau đó bằng một cách thần kỳ tự động phân tán toàn bộ lực quyền của Trầm Côn.

Một quyền này Cổ Chân đương nhiên cũng dính nhưng theo cái thủ pháp ảo diệu kia từ một quyền siêu mạnh lại như biến hóa thành hàng chục quyền yếu hơn nhiều đánh lên cơ thể Cổ Chân vậy, loại quyền có uy lực như vậy khi va chạm vào cơ thể Cổ Chân lại có chút chẳng ra làm sao.

Trầm Côn lần này biết sự tình có biến hắn cũng rất nhanh làm ra phản ứng, chân trụ vẫn giữ trên mặt đất một chân đưa lên đạp thẳng vào bụng Cổ Chân.

Một đạp này lại làm Trầm Côn có cái cảm giác kia, cái cảm giác mang toàn bộ lực đạo của hắn tản ra ngoài nhưng mà Trầm Côn cũng không để ý lắm, hắn mượn lực tác động mà đẩy ngược cơ thể ngửa ra sau rồi bắn ngược trở về.

Giây phút Trầm Côn bắn ngược người lại mà lướt ra sau cũng là lúc hai tay Cổ Chân đập vào nhau.

Một loạt động tác diễn ra quá nhanh, người bên ngoài chỉ thấy Trầm Côn chủ động lao lên công kích sau đó lại thấy hắn chủ động lùi lại né tránh một chiêu của Cổ Chân, bất cứ ai sẽ đều nghĩ đến việc Trầm Côn đang nắm giữ tình tiết trận đấu trong tay, tới lui tự nhiên không bị giằng buộc nhưng mà không ai ngờ được khi Trầm Côn đứng lên trên khuôn mặt như bạch ngọc của hắn xuất hiện vết máu, là máu từ mũi chảy ra.

Trầm Côn không dính một đập của Cổ Chân nhưng mà xung lực từ đôi bàn tay to kia quá mức kinh khủng, khi nó đập vào nhau sinh ra một loại sóng âm đánh thẳng ra môi trường xung quanh, sóng âm công kích đi thẳng qua hai tai của Trầm Côn, cứ như vậy oanh kích vào trong đại não của hắn, vì việc này máu mũi của Trầm Côn mới chảy ra.

Trầm Côn một tay đưa ngang ra lau máu mũi trên khuôn mặt mình đồng thời trong lòng âm thầm kinh dị nhìn Cổ Chân.

Trầm Côn vốn không phải người thích hỏi việc người khác, hắn lại càng không nguyện nói nhiều nhưng mà hiện tại hắn không thể không nói, không thể không mở miệng.

“Cứ ngỡ là thần thánh phương nào hóa ra truyền nhân Võ Đang Phái, tiểu tăng thực sự hạnh ngộ “.

Trên đời này quả thực hiếm phái nào hiểu Võ Đang hơn Thiếu Lâm, hai phái cạnh tranh ngôi vị đệ nhất thiên hạ không biết bao nhiêu lâu sao có thể không hiểu lẫn nhau?.

Trầm Côn chỉ cần công kích hai lần lên người Cổ Chân liền đã đoán được thứ thủ pháp kỳ dị kia, đây là Thái Cực Kính.

Thái Cực Kính là trạng thái đầu tiên của Thái Cực Quy Nguyên, tiếp theo liền sẽ diễn hóa thành Thái Cực Đồ, là Thái Cực Đồ mà Đông Phương Quỳnh Hương chuyên dùng.

Tất nhiên Cổ Chân mới chỉ nắm giữ Thái Cực Kính, nếu hắn luyện thành Thái Cực Quy Nguyên thì Cổ Chân lập tức quay đầu xin thua chứ đừng nói là Thái Cực Đồ.