Đây là một nam nhân kỳ lạ, kỳ lạ nhất mà Vô Kỵ nhìn thấy, đương nhiên một đời này Vô Kỵ cũng không thực sự thấy nhiều người.
Tại Hồ Điệp Cốc bản thân Vô Kỵ đúng là thấy rất nhiều bệnh nhân nhưng ở nơi đó Vô Kỵ chưa thật sự dụng tâm quan sát một ai, hắn chỉ dụng tâm nhìn Hồ Thanh Ngưu, tập trung học y thuật mà thôi.
Biết nói sao về nam nhân này?, nhìn kiểu gì cũng cho người ta một loại cảm giác bình thường nhưng càng nhìn càng bất thường, khó hiểu vô cùng.
Nam nhân này thích ngủ, phi thường thích ngủ.
Nam nhân này sau khi nói với Vô Kỵ một câu ‘bí mật’, lại tiếp tục ung dung nói.
“Được rồi, nhóc con ngươi là khách từ phương xa tới, nơi này cũng chỉ có một mình ta, tìm cái gì ăn cũng được ta sẽ không quan tâm tuy nhiên đừng động vào cá của ta “.
Nam nhân nói rồi trực tiếp nằm trên thảm cỏ mà say ngủ hơn nữa tốc độ ngủ còn rất nhanh cứ như vừa đặt lưng xuống liền ngủ say vậy.
Trương Vô Kỵ ít ra cũng được gọi là y sư, vẫn có thể cảm thấy người này ngủ thật hay ngủ giả.
Nhìn nam nhân kia say ngủ hô hấp đều đều, bản thân Vô Kỵ có vô số thứ muốn hỏi nhưng đành phải nhịn xuống đồng thời Vô Kỵ cũng không biết làm gì đành nằm trên thảm cỏ cũng tính tiếp tục ngủ.
Tại cái nơi này ngoại trừ ngủ ra còn có thể làm gì nữa?.
Trương Vô Kỵ chợp mắt một chút sau đó lại mở mắt ra, vì lúc trước đã đánh một giấc hiện tại rất khó đi vào giấc ngủ nữa đồng thời bên tai lại vang lên những âm thanh kỳ lạ, âm thanh tuy nhỏ nhưng cũng khó mà thoát được đôi tai của Vô Kỵ.
Vừa mở mắt ra, Vô Kỵ theo bản năng nhìn về hướng nam tử kia sau đó triệt để kinh ngạc.
Vô kỵ thấy gì?, Vô Kỵ thất từng con nai đang co cả bốn chân nằm ngủ bên cạnh nam nhân kia, không phải chỉ là những chú nai con mà bao gồm cả bố mẹ chúng.
Đừng nói là nai mà ngay cả vài con khỉ cũng tiến tới mà nằm đó, trên đầu những sinh vật này thậm chí... Vô Kỵ còn quan sát được từng cánh bướm yên tĩnh đậu trên đó không hề đồng đậy.
Trên bầu trời vài chú chim cất lên tiếng hót nhè nhẹ rồi cũng liệng xuống mặt đất, thân hình nhỏ nhắn... vậy mà cũng tìm một khoảng trống nhẹ nằm xuống bên cạnh nam tử kia, cái hoạt cảnh này thực sự quá mức kỳ hoa rồi.
Trên người nam nhân kia không biết phát ra cái gì nhưng lại làm cho muông thú tiến đên, làm cho muông thú muốn lại gần sau đó... triệt để bỏ qua tất cả phòng ngự,tất cả nghi kỵ cứ như vậy mà nằm xuống.
Vô Kỵ mới 16 tuổi nội tâm tuy trưởng thành hơn những đứa trẻ bình thường nhưng về mặt lý thuyết Vô Kỵ thật ra còn rất ham vui, Vô Kỵ không khỏi lén lút đi về phía nam nhân kia, bàn tay khẽ đưa ra chạm lên da của một con nai con nằm đó.
Lớp da rất mềm, rất mượt, cảm xúc vô cùng.
Khi tay Vô Kỵ chạm đến bản thân Vô Kỵ rõ ràng có thể cảm nhận được chú nai con có chút ngơ ngác ngẩng đầu lên nhưng rất nhanh trong mắt nó xuất hiện một loại bình yên đến lạ, cứ như thế tiếp tục cúi đầu nghỉ ngơi mặc cho Vô Kỵ khẽ vuốt ve cơ thể nó.
Vô Kỵ sau một hồi mới thu tay lại rồi chậm rãi nhìn xung quanh, Vô Kỵ lúc này mới có cảm giác nơi mà mình đứng thật sự rất dặc biệt, bất kể là núi non sông nước, trời đất cỏ cây đều hài hòa đến ký lạ với nam nhân này.
Nam nhân đang ngủ kia như là trung tâm của cõi đất trời, là trung tâm của vạn vật vậy.
Vô Kỵ đối với loại suy nghĩ này của mình khó hiểu không thôi, rốt cuộc vẫn cứ phải đè nó xuống, vận lên Dương Thể Quyết cùng Dưỡng Thần Quyết bắt đầu im lặng tu luyện.
Khi Vô Kỵ nhắm lại ánh mắt của mình thì nam tử kia bất giác ngồi dậy, ánh mắt nhìn Vô Kỵ rồi khẽ mỉm cười, ngón tay đưa ra, trên ngón tay rất nhanh có một cánh bướm nhẹ nhàng đậu lên.
Nam tử dùng tay nhẹ xoa đầu con bướm này, sinh vật nhỏ bé kia căn bản không hề có bất cứ cảm giác gì, đầy nhu thuận và ngoan ngoãn.
_ _ _ _ _ __
Cuộc sống của Trương Vô Kỵ ở sơn cốc cứ như thế trôi qua.
Vì nam tử kia không cho Trương Vô Kỵ bắt cá, Trương Vô Kỵ cũng không muốn săn thú nên cũng đành hái trái cây mà ăn no bụng đồng thời cũng không quên thiện tâm ném một bọc trái cây vào trong động cho Chu Trường Linh.
Dù gì thì gì Trương Vô Kỵ cũng cực kỳ thiện tâm, bản thân Vô Kỵ thực sự không muốn sát sinh lại càng không muốn có người vì mình mà bỏ mạng.
Vô Kỵ cũng không biết hành động của mình toàn bộ lọt vào trong mắt của nam tử kia.
Nam tử kia trong ánh mắt càng ngày càng có một tia thích ý, trong mắt rốt cuộc có nhu hòa.
“Là con trai Thúy Sơn sao...”.
Nói một câu trong lòng, nam tử này liền thu lại tầm mắt của chính mình, nằm trong động phủ lại nhắm mắt mà ngủ.
Động phủ của nam nhân này nằm trong thác nước, thác nước từ trên cao đổ xuống, lực nước không khác gì một bức tường thép nếu Vô Kỵ mạnh mẽ xông lại chỉ sợ sẽ bị đánh cho trọng thương, đương nhiên Vô Kỵ cũng không phải loại người như vậy, cậu nếu không được cho phép thì nhất quyết không tiến vào bên trong.
Vô Kỵ có nhiều năm trên Băng Hỏa Đảo, khả năng sinh tồn vốn kinh người hơn nữa cũng không biết có phải quanh năm suốt tháng bị hàn độc tra tấn không mà Vô Kỵ tính kháng hàn cũng đủ mạnh, chỉ cần làm một chút chuẩn bị liền có thể yên tâm mà ngủ qua đêm tại nơi rừng núi này lạnh giá này.
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, thoáng cái đã đến ngày thứ tư, lúc này Vô Kỵ đang nặn một cái bếp từ đất ẩm chuyên dùng để giữ lửa.
Vô Kỵ cũng dần quen với cuộc sống nơi này, hàng ngày vào giữa trưa nam nhân kia đều đi ra tắm nắng ngủ một giấc, đến chiều lại tiến vào thạch động, chỉ cần Vô Kỵ không đụng vào đàn cá dưới đầm thì nam nhân này cũng không lên tiếng nữa đồng thời Vô Kỵ cũng phát hiện ra mỗi khi nam nhân này ra ngoài hóng năng rồi trực tiếp ngủ trên thảm cỏ thì muông thú vẫn luôn tiến tới, vẫn luôn cùng nam tử này ngủ với nhau, cảm giác bình yên đến lạ.
Vì khẩu phần ăn không có cá, Vô Kỵ trải qua 4 ngày cũng chỉ có thể lựa chọn thứ quả không biết tên kia, quả ở nơi này rất nhiều nhưng mà Vô Kỵ cũng không thể hướng tới các quả trên cao lại thêm phải chuẩn bị một phần cho Chu Trường Linh bên ngoài, số quả nơi thấp có thể nhìn thấy bằng mắt thường rằng nó ngày càng giảm.
Vô Kỵ bản thân rốt cuộc cũng phải nghĩ cách xem làm thế nào để hái được những cành cây cao hơn thế là bắt đầu bê từng tảng đá nhẵn mặt ở xung quanh xếp thành bậc thang, việc này tốn khí lực cũng thật lớn, may mắn là Vô Kỵ sức khỏe vẫn đủ tốt.
Trèo lên cao liền có thể hái được nhưng quả xa hơn bình thường, vì chuyển đá rất khó khăn nên Vô Kỵ gần như cố gắng hái được nhiều nhất có thể bất quá khi Vô Kỵ khó khăn từ bậc đá trèo lên một cành cây vốn muốn tính hái lấy thật nhiều quả màu đỏ ai ngờ sống lưng rùng mình một cái.
Vô Kỵ lập tức phát hiện không ổn ở đâu, đây là dấu hiệu hàn độc phát tác.
Hàn độc đến quá đột nhiên, Vô Kỵ cứ như vậy ngã từ trên cao xuống, sắc mặt không khỏi đen lại.
Lần này ngã cũng thật đau, tuy không chết nhưng gãy xương là chắc chắn.
Vô Kỵ rên lên một tiếng sau đó lại gặp hàn độc đánh úp, đau đớn run cả người, hàn khí từ trong cơ thể Vô Kỵ bắt đầu toát ra.
Vô Kỵ đau đến nỗi thần trí không còn minh mẫn nhưng mà đột nhiên bên cạnh xuất hiện nam nhân áo trắng kia.
Nam nhân này nghiễm nhiên không muốn giúp Vô Kỵ bản thân chỉ ngồi xuống, hai chân khoanh lại... hắn vậy mà mặc kệ Vô Kỵ đau đớn chỉ ngồi đả tọa.
Vô Kỵ cố gắng nén đau, lúc nãy ngã xuống quả nhiên gãy mất một vài cái xương phần hông khiến Vô Kỵ đau vô cùng, cố gắng đứng lên thân thể liền trở nên run rẩy.
Vô Kỵ cũng không cầu nam tử kia giúp dù sao hắn cũng không có hy vọng người này ra tay giúp mình, Vô Kỵ sau đó cũng lựa chọn ngồi xuống bắt đầu vận lên Dưỡng Thể Quyết cùng Dưỡng Thần Quyết.
Hai loại bí pháp này có thể giúp cho thân thể Vô Kỵ thoải mái hơn một chút, không nhiều nhưng cũng đủ rồi.
Y thuật của Vô Kỵ rất cao, chỉ cần thân thể chịu qua hàn độc sau đó liền có thể tự mình chữa trị phần sống lưng.
Vô Kỵ ngồi xuống nhắm mắt tu luyện bất quá Vô Kỵ bỗng cảm thấy có chút gì đó không đúng, Vô Kỵ nghe được tiếng hít thở, nghe được tiếng hít thở của nam nhân kia.
Tiếng hít thở cực kỳ quái dị nhưng nó lại tạo ra một âm tiết, một loại quy tắc giai điệu.
Trước kia Vô Kỵ không có cách nào cảm nhận ra nhưng hiện tại lại rõ mồn một.
Vô Kỵ lúc này chỉ cảm thấy có một loại nội lực thôi thúc mình... sau đó Vô Kỵ liền không khống chế được bản thân bắt đầu hô hấp theo nam tử này.
Hắn hít vào thì Vô Kỵ hít vào, hắn thở ra thì Vô Kỵ thở ra dần dần Vô Kỵ chìm vào loại cảm giác thần kỳ kia, đau đớn của hàn độc vậy mà rất nhanh không còn, rất nhanh biến mất.
Một loại cảm giác Thư Sướng chạy dọc cơ thể Vô Kỵ, toàn thân từng lỗ chân lông đều dãn ra tuy nhiên cảm giác này cũng không duy trì bao lâu liền biến mất, khi Vô Kỵ một lần nữa từ trong minh tưởng mà mở mắt ra đã thấy nam nhân kia chậm rãi đứng dậy lại tiến về bãi cỏ nơi đầm nước, hắn lại yên lặng mà ngủ.
Nhìn theo bóng lưng nam tử kia, Vô Kỵ... thực sự có rất nhiều cảm xúc ngổn ngang, Vô Kỵ vốn thông minh sao không nhận ra nam tử kia đang giúp mình?.
Lúc nãy thật sự là một loại cảm giác thần kỳ, đến cả sống lưng của Vô Kỵ cũng dần dần không còn đau đớn nữa, cứ như nó đột ngột trở nên tốt hơn vậy.
Vô Kỵ cảm nhận được thân thể mình biến đổi thì tò mò lắm, cứ như vậy đi theo nam tử kia, đến chỗ nam tử kia ngủ.
Vô Kỵ một mực nhìn người này ngủ, trong lòng không biết tại sao cũng không khống chế được mình nữa thế là lại nằm xuống bên cạnh đối phương, Vô Kỵ cũng ngủ.
Đến tận bây giờ Vô Kỵ mới phát hiện ra trên người nam tử này có một loại cảm giác hài hòa khó tả, một cảm giác bình yên không nói thành lời.
Vô Kỵ dưới cái cảm giác này rất nhanh quên cả cơn đói, rất nhanh ngủ thiếp đi.
Tiến vào giấc ngủ sau đó Vô Kỵ mơ.
Vô Kỵ mơ thấy mình nằm trên một chiếc giường lớn, lớn vô cùng vô tận, chiếc giường trải dài tít tắp ngút cả tầm mắt, không cách nào thấy đền bờ bên kia.
“ Trời làm màn, đất làm chiếu, nơi ta ngủ là nơi giao giữa thiên địa.
Lấy dương đại diện cho thiên, lấy âm đại diện cho địa.
Thiên địa giao thoa, âm dương tụ hợp, nơi ta ngủ chứa âm dương “
“ Trời làm màn, đất làm chiếu, nơi ta ngủ là nơi giao giữa thiên địa.
Lấy dương đại diện cho thiên, lấy âm đại diện cho địa.
Thiên địa giao thoa, âm dương tụ hợp, nơi ta ngủ chứa âm dương “
“ Trời làm màn, đất làm chiếu, nơi ta ngủ là nơi giao giữa thiên địa.
Lấy dương đại diện cho thiên, lấy âm đại diện cho địa.
Thiên địa giao thoa, âm dương tụ hợp, nơi ta ngủ chứa âm dương “
Một loạt những câu này vang lên trong đại não Vô Kỵ, đến khi Vô Kỵ rùng mình tỉnh lại trời lúc này không ngờ vẫn là buổi sáng?.
Vô Kỵ ngơ ngác nhìn bốn phương tám hướng, lúc này làn sương mờ vẫn chưa tan, trên những tán cây còn lưu lại hằng hà giọt sương sớm ngày hôm qua, đây rốt cuộc là sao?.
Vô Kỵ tự hỏi rồi rất nhanh hiểu được, mình vậy mà ngủ từ trưa hôm qua đến tận sáng hôm nay.
Vô Kỵ vội nhìn xung quanh, vẫn thấy được bậc thang đá xa xa cùng với cảm giác đói trong bụng, Vô Kỵ liền bắt đầu trèo lên kiếm lấy trái cây.
Lần này không có hàn khí phá quấy bản thân Vô Kỵ căn bản không gặp bất cứ nguy hiểm nào, Vô Kỵ thật sự hái được rất nhiều hoa quả.
Vô Kỵ một phần giữ lại cho mình, một phần liền mang đến trước đầm nước rồi để xuống, bản ý không nói cũng biết, Vô Kỵ muốn cảm ơn nam tử kia hôm qua ra tay giúp mình.
Từ lần đầu tiên gặp nam tử kia Vô Kỵ đã cảm nhận được đối phương cực kỳ đặc biệt tuy nhiên chỉ có trải qua sự việc hôm qua thì Vô Kỵ mới biết nam tử thoạt nhìn hơn hắn có vài tuổi chỉ sợ là tiền bối cao nhân.
Vô Kỵ đặt hoa quả xuống sau đó lại hướng về cái hang kia mà đi, ngày hôm qua Vô Kỵ cũng quên ném đồ ăn cho họ Chu, không biết kẻ kia đã đói thành dạng gì?.
Lại ném đồ ăn Chu Trường Linh theo cách cũ, Vô Kỵ chậm rãi trở về đầm nước bất quá lúc này vậy mà thấy nam tử kia.
Vô Kỵ rất rõ nam tử kia phải đợi lúc mặt trời lên quá ba sào mới rời khỏi thác nước, hôm nay rõ ràng là sáng sớm tinh mơ vậy mà chủ động ra ngoài hơn nữa còn không phải là ngủ mà là hướng về đầm nước lặng lẽ như đang nhìn cái gì đó.
Vô Kỵ tò mò liền lại gần, nếu là mấy ngày trước Vô Kỵ nhìn đối phương cảm thấy quái dị thì hiện tại nhìn nam tử này lại có vẻ giống cao nhân.
Theo tầm mắt của Vô Kỵ quan sát, Vô Kỵ có thể thấy nam tử cứ như vậy ngồi thừ người ra, ánh mắt một mực nhìn đàn cá đang bơi lội.
Vô Kỵ cũng ngồi xuống bắt chước nhìn theo nhưng ngồi một hồi liền cảm thấy nhàm chán, căn bản nhìn không ra cái gì vội hỏi.
“Đại ca ca, ngươi nhìn cái gì vậy? “.
Vô kỵ hỏi nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, Vô Kỵ có chút thở dài cũng không nói tiếp dù sao mấy ngày nay cũng quen rồi, Vô Kỵ thật sự không ngờ nam tử này đột nhiên đáp.
“Ta nhìn cá “.
Vô Kỵ ngớ người, ánh mắt lại nhìn đàn cá bên dưới, tò mò càng ngày càng lớn lại hỏi.
“Đại ca, ngươi nhìn cá có tác dụng gì? “.
Lần nay nam tử cũng không để Vô Kỵ đợi, ánh mắt vẫn không di chuyển chút nào lại nhẹ đáp.
“Ta đang xem cá buồn hay vui”.
Vô Kỵ nghe vậy lạ quá, một lần nữa lại phải nhìn đàn cá, tất nhiên Vô Kỵ chẳng nhìn thấy cái gì cả.
“Cá đương nhiên là vui rồi”.
Vô Kỵ không nhìn ra cái gì nhưng vẫn hồn nhiên trả lời.
Nam tử lần này rốt cuộc di chuyển tầm mắt mà nhìn Vô Kỵ.
“Làm sao ngươi biết cá đang vui? “.
Vô Kỵ có chút không theo kịp suy nghĩ của đối phương, lại một lần nữa phải nhìn đàn cá tưng tăng trong nước.
Đây là lần thứ tư liên tục Vô Kỵ nhìn đàn cá này, nhìn một lúc vẫn không nhìn ra cái gì rốt cuộc lại đáp.
“Đàn cá bơi tung tăng thật yên bình, mặt nước trong xanh không có chút vẩn đục, cá đương nhiên là vui “.
Nam tử tiếp tục nhìn cá, nhìn thêm một lúc rồi hướng về Vô Kỵ mà hỏi.
“Trang tử nói, ngươi không phải cá sao biết cá vui? “.
Vô Kỵ cũng không phải đọc ít sách trái lại thay vì học võ công Vô Kỵ đọc rất nhiều sách, thiên phú Cái Thế Thần Đồng không phải để cho vui, trong lòng liền nghĩ tới điển cố xưa vì vậy liền đáp.
“Trang tử không phải cá, sao biết niềm vui của cá? “.
Nam tử kia thấy thế lại hỏi.
“Ngươi không phải trang tử, sao biết trang tử không biết niềm vui của cá? “.
Điển cố xưa rất nổi tiếng thế là Vô Kỵ lại đáp ngay.
“Ta không biết Trang Tử nhưng Trang Tử không phải cá thì hẳn là không biết niềm vui của cá”.
Vô Kỵ nói xong liền thấy rất thú vị bởi đây là một loại đối đáp vô hạn, đi mãi đi mãi cũng không thể nào nói rõ.
Vô Kỵ tính cách vốn có vài phần trẻ con, mấy ngày nay không được nói chuyện với ai Vô Kỵ cũng sắp buồn bực điên rồi, Vô Kỵ lúc này thật sự đang đợi nam tử kia nói tiếp, Vô Kỵ liền lại có khả năng tiếp lời.
Nam tử kia cũng không làm cho Vô Kỵ mừng hụt quả nhiên mở miệng nhưng mà câu nói của người này lại làm cho Vô Kỵ không biết nói sao, không biết đáp sao.
“Trang Tử không phải cá, Trang Tử không biết niềm vui của cá nhưng Trang Tử biết niềm vui của mình “.
“Trang Tử nhìn cá thấy thích ý, thấy cá vui không phải Trang Tử biết cá vui, không phải Trang Tử hiểu cá mà là Trang Tử biết mình vui, là Trang Tử hiểu mình “.
“Trang Tử lấy niềm vui của mình lồng vào niềm vui của cá, lấy suy nghĩ của mình nói lên suy nghĩ của cá, lấy đạo của mình... nuốt đạo của cá “.
“Đạo rộng lớn vô bình, không thể nói không thể tả, không thể khía quát “.
“Người có đạo, cỏ cây có đạo, sinh linh có đạo “.
“Người có đạo của người, cá có đạo của cá mà Trang Tử có đạo của Trang Tử”.
“Đạo là tự nhiên thiên thành, là thiên biến vạn hóa, con người không thể nắm được đạo chỉ có thể hòa mình với đạo, lấy đó mà làm chân đạo “.
“Nhìn cá, ngay cả cá đều tung tăng bơi lội vui vẻ nhưng lòng người có bi cá liền không vui, lòng người có hỉ cá liền hỉ, người không phải cá tất không hiểu cá, cá không phải người lại càng không cảm nhận được như người “.
“Ngươi nhìn cá thấy vui tức là bản tâm ngươi vui, ta không nên vì thấy bản tâm ngươi vui mà nghĩ cá cũng vui, ta nhìn bản tâm ta mà xét cá vui buồn”.
“Người có đạo, người không thể nhìn vào người khác mà thành đạo của người khác, người phải nhìn vào bản tâm mình mà xét đạo của mình, đó là chân đạo “.
“Cá như đạo, đạo cũng như cá, đạo là vĩnh viễn bất tận, đạo là sinh sinh tuần hoàn bao hàm vạn vật, đạo vi thái cực, thái cực lại hóa âm dương nhị ngư mà làm cá, chia thành dương ngư cùng âm ngư, đại diện cho thế gian vạn vật luôn có đối nghịch nhưng từ đối nghịch lại có thể tạo thành tuần hoàn, trở về điểm tròn là quy nhất, chỉ có quy nhất mới tìm được đạo của bản thân, bước ra chân đạo trong vô vàn đại đạo “.
Tiếng như oanh lôi, lời tựa thiên âm, mỗi từ mỗi chữ vào tai Vô Kỵ, hắn đều không thể hiểu nhưng lại không thể quên.
Nam tử nhìn cá, Vô Kỵ cũng nhìn cá, lúc này không còn phải là nhàm chán mà là mơ hồ.
Sau đó... Vô Kỵ hai mắt triệt để trắng dã, hồn phách như biến mất, ngơ ngơ ngác ngác, như lạc trong đất trời.
Từ đó nam tử này đi đâu, Vô kỵ đi theo đó như khôi lỗi hình người.
Nam tử này bước, Vô Kỵ bước theo, nam tử này thở Vô Kỵ cũng thở, nam tử này hít Vô Kỵ cũng như vậy, nam tử ngủ Vô Kỵ ngủ, nam tử ngồi Vô Kỵ cũng ngồi.
Vô Kỵ như rơi vào một vòng luân hảm không thể thoát ra, một mê cung không phải có cách nào rời khỏi, mê cũng của đạo, của chính Vô Kỵ tạo ra, đây là chấp mê.
Một đời chấp mê chỉ cầu nhất ngộ, chỉ là không biết Vô Kỵ có ngộ được không?.
Hắn đời này mà Tiên Thiên Minh Tâm Thể, là Cái Thế Thần Đồng, hai loại thiên phú song song tồn tại, cũng vì thế hắn có thể bước vào mê cung của đạo, hắn mới chấp mê, sau đó cầu được nhất ngộ.
Tự bước ra một bước, sau này là trời cao biển rộng.
Tự nhốt mình trong chấp mê mà cam tâm đọa lạc sau này liền trở thành sinh khôi, cứ như thế người không phải người, không không phải khôi, vĩnh viễn luân hãm.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Vô Kỵ không rõ mình mê mê tỉnh tỉnh bao lâu, chấp mê bao lâu.
Một lần chấp mê, mê hắn 3 tháng thời gian.
Suốt 3 tháng Vô Kỵ mới mở mắt, trong ánh mắt đã có hồn nhưng vẫn còn mê man.
Vô Kỵ nhìn xung quanh liền phát hiện mình đang ở đầm nước xưa, bản thân Vô Kỵ đang nhìn cá.
Vô Kỵ ngoái đầu lại đã thấy nam tử kia đứng đó, hai tay chắp lại sau lưng, mắt nhìn lên trời không rõ đang nhìn cái gì.
Vô Kỵ thu tầm mắt lại, tiếp tục nhìn cơ thể mình, cơ thể Vô Kỵ hiện tại gầy đét, ốm yếu tong teo nhưng mà làn da lại trắng hồng khỏe mạnh, đây quả thực là việc rất khó tin.
Mái tóc của Vô Kỵ lúc này cũng đã dài đến lưng, mái tóc bao trùm cả khuôn mặt nhìn lôi thôi vô cùng, quần áo từ trên xuống dưới đầy bụi đất lấm lem.
Nhìn hình dáng của mình trong nước, Vô Kỵ không khỏi hoảng sợ, Vô Kỵ thực sự có cảm giác như mình tiến vào một giấc ngủ, khi mở mắt ra liền là thiên thu vậy.
Đứng lên, rời khỏi đầm nước nhìn về phía nam tử kia, trong mắt Vô Kỵ chỉ có phức tạp cùng khó hiểu.
Nam tử thấy Vô Kỵ đứng đó, khí định thần nhàn mà lại hỏi.
“Có nghĩ ra cái gì hay chăng? “.
Vô Kỵ bị hỏi nội tâm âm thầm suy nghĩ một chút, những lời nam tử này nói mới chỉ như hôm qua còn văng vẳng bên tai nhưng mà Vô Kỵ vẫn không hiểu thế là Vô Kỵ đáp.
“Không nghĩ ra cái gì “.
Nam tử nghe thấy Vô Kỵ đáp lại hỏi.
“Tại sao ngươi không nghĩ ra cái gì? “.
Vô Kỵ lần này đầu óc minh mẫn hơn không ít, bản thân liền đáp.
“Không biết, không thể nói, không thể miêu tả, không nghĩ ra cái gì “.
Nam tử nghe vậy tựa hồ gật đầu rốt cuộc bước ra một bước, lần đầu tiên vì Vô Kỵ đánh một bài quyền.
Vô Kỵ ánh mắt liền bị hút theo từng chuyển động của nam tử kia, lại không biết từ bao giờ bị hút theo chuyển động người này, ánh mắt không thể thoát ra.
Đến khi nam tử này thu quyền, lại mỉm cười với Vô Kỵ mà nói.
“Nhớ được hay chăng? “.
Vô Kỵ gật đầu nhưng rất nhanh lắc đầu, ánh mắt càng ngày càng mơ hồ nhưng ẩn trong mơ hồ lại có sự tinh minh, cứ như tia sáng le lói ẩn sau lớp sương mù vậy.
“Trước còn có thể nhớ 10 phần nhưng hiện tại chỉ còn có 5 “.
Vô Kỵ nói xong hai tay rung lên như muốn tái hiện bài quyền, mới múa vài đường liền phát hiện mình chỉ còn nhớ có 3 phần, Vô Kỵ trong lòng hoảng hốt liền dừng tay lại bất quá hiện tại một chút cũng không nhớ.
Vô Kỵ cứ như vậy mà đứng, trong mắt tinh quang càng ngày càng rõ, rốt cuộc lại động.
Vô Kỵ không nhớ bài quyền kia, nhưng không hiểu sao cơ thể hắn vẫn cử động, vô thức mà bước theo.
Không nhớ thì sẽ không quên.
Mấy chữ này mơ hồ hiện trong đầu Vô Kỵ.
Thái Cực bản nguyên là âm dương, âm dương vốn đối nghịch mà hợp thành đạo, thái cực là tròn, âm dương cũng là tròn, thái cực là đạo, âm dương cũng là đạo.
Đạo không thể nói, không thể diễn giải, chỉ có thể tự mình bước ra mới là chân đạo, đã là chân đạo không thể bắt trước, không thể học tập chỉ có thể tự mình cảm nhân, theo mình mà hiện rõ.
Đây là chân ý của thái cực.
Đầu óc một mảnh không minh, Vô Kỵ cứ như thế múa quyền, hắn đã không quan tâm đúng sai, không sợ sai lầm mà tiến tới, không sợ sai lầm mà múa xuống một bài Thái Cực Quyền.
Đây không còn gọi là Thái Cực Quyền nữa mà là Thái Cực Quyền Cực Ý.
Đạo hư vô mờ mịt không thể nắm bắt nhưng nếu không cố nắm bắt thì cả đời không cách nào chạm vào đạo.
Chỉ có thể từng bước từng bước tiến tới, mơ hồ mà bước, mỗi bước lại thêm kiên định.
Tay không thể với được đạo, không thể nắm được đạo nhưng chân liền bước ra đạo, bước ra đạo của chính mình.
Thái Cực Quyền Cực Ý của Võ Đang chính là như vậy.
_ _ __ _ _ _ _ _ _
Khi Vô Kỵ thu lại quyền ánh mắt càng ngày càng tinh minh, ánh mắt nhìn nam tử áo trắng kia không khỏi chắp tay lại ôm quyền cúi đầu.
“Đa tạ tiền bối chỉ điểm “.
Nam tử nghe vậy cười cười rồi lại đáp.
“Trước ngươi gọi ta một tiếng đại ca, sao giờ lại thành tiền bối? “.
Vô Kỵ nghe vậy cũng không biết trả lời thế nào chỉ có thể ôm quyền lại nói.
“Bán tự vi sư, nhất tự vi sư”.
Thấy Vô Kỵ ngoan ngoãn, nam tử này mới gật đầu.
“Cũng không phải nói cảm ơn, chỉ là tự ngươi bước ra mà thôi”.
“Hàn độc trong người ngươi rất nặng nhưng không phải không có cách giải cũng không phải vô phương cứu chữa, trong tay ta có một bản kinh thư có thể giúp ngươi giải trừ ám tật, ngươi có thể thử xem “.
Nam tử từ trong ngực đưa ra một quyển kinh thư cho Vô Kỵ, Vô Kỵ rất nhanh tiếp nhận, bên trên chỉ thấy ghi một hàng bốn chữ – Cửu Âm Chân Kinh.
Vô Kỵ tuổi nhỏ, hiểu biết về giang hồ cũng không nhiều liền trực tiếp nhận quyển sách này trong lòng cũng mừng lắm dù sao trong mắt Vô Kỵ nam tử áo trắng kia đã cao không thể tới, gần như tiên nhân trong truyền thuyết vậy, nam tử nói có thể trừ được ám độc vậy tất nhiên có thể.
Nam tử lại nhìn Vô Kỵ, một tay đưa ra nhẹ vỗ vai hắn.
“Tiểu tử ngươi rất thông minh, có lẽ mất không quá nửa năm liền có thể học xong quyển sách này “.
“Cửu Âm Chân Kinh bác đại tinh thâm, bao hàm lý thuyết võ học mọi nhà, lấy chậm mà tiến, từng bước từng bước, không có gì phải vội “.
“Tu luyện Cửu Âm Chân Kinh là việc cả đời cũng như lĩnh ngộ đạo là việc một đời một kiếp, ngươi hiện tại là thích hợp nhất để tu luyện Cửu Âm Chân Kinh nhưng mà cũng không nên dục tốc bất đạt, khi nào tu ra Cửu Âm Chân Lực liền bắt đầu có thể bài trừ hàn độc, khi đó đời này liền vô lo “.
“Nơi này là một mảnh thiên địa tách biệt với nhân gian tuy nhiên không phải không có đường ra, ngươi có thể từ đường cũ mà vòng ngược lại hoặc có thể lựa chọn vượt qua dãy núi xa xa phía sau thác nước, lên được đó cũng coi như ra ngoài”.
“Bên trong thác nước là động phủ của ta, ngươi cũng có thể dùng mà tu luyện, trong động phủ có vài pho võ học trong lúc rảnh rỗi ta sưu tầm, ngươi học thành Cửu Âm Chân Kinh giải trừ ám tật liền có thể thử tu luyện, đối với ngươi liền có lợi ích rất lớn “.
“Ngoại trừ cái này ra bên ngoài có một kẻ họ Chu, kẻ này không được ngươi tiếp tế đồ ăn cũng đã sớm chết “.
Vô Kỵ nếu bình thường nghe thấy Chu Trường Linh chết tất nhiên còn có bi ai nhưng hiện tại sao mà quản nhiều thế được, chỉ nghe ý tứ của nam tử thần bí liền biết người này muốn rời đi, Vô Kỵ không khỏi lo lắng mà hỏi.
“Đại ca, ngươi muốn rời đi sao? “.
Nam tử áo trắng nhẹ gật đầu mà cười.
“Ta tới đây vốn để dưỡng thương, nay thương thế đã khỏi liền rời đi thôi, ta với ngươi cũng coi như một hồi hữu duyên, ngươi lại gọi ta một tiếng đại ca vậy đại ca cũng tặng ngươi thêm một vật”.
Dứt lời lại từ trong ngực lấy ra một quyển sách chỉ là quyển sách này bên trên không ghi tên, thần bí vô cùng.
Vô Kỵ tiếp lấy quyển sách nhưng cũng không nhìn nhiều, trái lại một mực nhìn nam tử kia.
“Đại ca, ta gọi Trương Vô Kỵ, Vô Kỵ còn không biết tên đại ca “.
Nam tử áo trắng khẽ cười lại nhìn mắt Vô Kỵ ướt ướt liền đưa tay ra nhẹ vỗ vai hắn mà nói.
“Ta gọi Huyền Huyền Tử”.
“Tu luyện cho tốt hai quyển sách này, đến khi làm được như trong quyển sách thứ hai ghi lại ngươi liền có thể xuất cốc, lúc đó núi cao kia cũng không làm khó được ngươi “.
“Nơi này rất lớn, không chỉ có quả đỏ kia còn có cả muông thú, tuy không có thú ăn thịt nhưng gà rừng vẫn phải có, ngươi cũng có thể bắt vài con gà rừng, thỏ rừng cải thiện bữa ăn, ta biết tiểu tử ngươi khoảng thời gian này cũng thèm thịt lắm rồi”.
Nam tử dứt lời liền cươi ha hả rồi rời đi, gần như chỉ bước ra một bước thân ảnh đã lướt ra xa, rời khỏi tầm mắt Vô Kỵ cứ như tiên nhân hiện thế.
Người biến mất chỉ để lại một câu nói, một câu nói vang vọng toàn bộ đất trời.
"Nhân sinh là một trận lữ hành đi ngược về cuối, không ngừng mất đi. Hài nhi mới sinh, rõ ràng cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không làm nhưng lại có thể thu được mọi người yêu mến, phụ thân cha mẹ cùng tiền bối trong nhà che chở “
“Đến khi thiếu niên, liền cần gánh chịu các loại trách nhiệm, liền bắt đầu học, cái gì không biết liền học, cái gì không hiểu liền hỏi, mơ hồ có nhận thức với thế giới, mơ hồ tự mình biết mình, tự chọn con đường của mình “.
“Nhân sinh đến tuổi tráng niên liền từ nhận thức mà lựa chọn đúng sai, biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, tự mình bước ra con đường của chính mình, biết sai mà sửa, biết ngã mà đứng lên, biết thích ứng với sinh ly tử biệt “.
“Đến khi lão niên, càng cần hơn thể nghiệm trong nhân thế bất đắc dĩ cùng cô độc cũng phải biết thế nào là tài bồi, là mong đợi, vì một thế hệ sau mà chuẩn bị “.
“Nhân sinh, là từ vui sướng nhất, đi đến khổ đau nhất, đi từ vô tri đến hữu tri, càng đi chỉ biết trách nhiệm càng ngày càng nặng “.
“Luyện võ cũng là như vậy, tu đạo cũng như là như vậy, nếu vì cái khổ đau cái không sung sướng của ta có thể làm cho càng nhiều người khoái hoạt, loại hy sinh này, có lẽ đáng giá, có lẽ cũng không đáng giá, cái này là tùy nhận thức của mỗi người”.
“Có người buông được bỏ được, nâng lên được hạ xuống được nhưng có người lại không “.
“Có người có thể vì nhiều mà bỏ ít, vì đại thế mà bất chấp thân nhân nhưng lại có người làm không được, vì một mảnh cảm tình có thể bất chấp đại nghĩa, người muôn hình muôn vẻ cũng như đạo không thể nắm trong tay “.
“Nay gặp mặt là hữu duyên, ta không biết ngươi sau này là loại người nào, đi theo con đường nào chỉ cầu ngươi nhớ được sơ ngộ ngày hôm nay, nhớ được đạo chung quy là tròn, con người chung quy khởi đầu là tờ giấy trắng, cái gọi là nhân chi sơ – tính bản thiện ”.
“Nhớ kỹ một điều, sơ tâm không mất liền thủ được chân đạo, sơ tâm không mất liền thành đại tài”.
Huyền Huyền Tử rốt cuộc đi mất để lại Trương Vô Kỵ nắm lấy hai quyển kinh thư, ngày hôm nay Huyền Huyền Tử rời đi nhưng vô tình đặt một hạt giống vào trong người Vô Kỵ, để hắn sau này cho dù thế nào vẫn giữ cho mình một mảnh sơ tâm, giữ được chân đạo của chính mình.
Hắn hiện tại vẫn mơ hồ lắm nhưng cũng kiên định lắm, ánh mắt sáng hơn nhiều lắm.
_ _ _ _ _ _ _ _
Huyền Huyền Tử lướt đi như bay, tốc độ của người này vượt xa nhân thế, cho dù Tu La Vương hay Long Đế chỉ sợ cũng không có tư cách nhìn thấy bóng lưng.
Huyền Huyền Tử rời khỏi sơn cốc kia nhưng mà cũng không đi quá xa, lướt trên không trung mà đi, chân như đằng vân, chẳng mấy chốc đã xuất hiện trên đỉnh Côn Lôn.
Nói đến Côn Lôn đương nhiên phải nhắc tới Côn Lôn Phái.
Nói tới Côn Lôn Phái thì phải nhắc tới tam tuyệt – Hà Túc Đạo.
Huyền Huyền Tử đứng trên đỉnh Côn Lôn, ánh mắt nhìn vào trong Côn Lôn Phái, trong ánh mắt đen nhánh kia liền phát hiện ra Hà Túc Đạo.
Huyền Huyền Tử cũng không trực tiếp xuống gặp vị Hà Túc Đạo này chỉ lặng lặng mà nhìn, trong mắt mang theo thứ cảm xúc khó hiểu.
Ngày hôm nay đứng trên đỉnh Côn Lôn, Huyền Huyền Tử muốn lựa chọn, là buông hay là giữ.
Huyền Huyền Tử nói với Vô Kỵ rất nhiều đạo lý nhưng nói là một việc, làm là một việc, bản thân Huyền Huyền Tử vẫn có thứ nắm được nhưng buông không được.
Làm người hai thế giới sống cũng phải 300 năm, Huyền Huyền Tử đối với nhân thế đã rất nhạt rất nhạt.
Khi con người ta 70 tuổi thì sẽ sinh ra một loại uy thế, một loại cảm giác già nua, cảm giác bối phận rất nặng.
Khi con người ta 100 tuổi lại có chút buông thả, có chút mệt mỏi thậm chí cái bối phận kia cũng nhạt đi, ở cái tuổi gần đất xa trời có rất nhiều việc bắt đầu có thể coi nhẹ.
Vậy khi người ta 300 tuổi thì sao?, ở cái độ tuổi này thật sự không ai giải đáp được, không ai trải qua để mà giải đáp, thế gian chỉ có một mình Huyền Huyền Tử đạt đến cái độ tuổi này.
Ở thế giới kia, nam tử này được gọi là Huyền Huyền Tử.
Ở thế giới này, nam tử được gọi là Trường Sinh Tử, là thiên hạ đệ nhất nhân Trường Sinh Chân Nhân – Trương Tam Phong.
Trương Tam Phong đến thế giới này là do A Thanh giúp đỡ nhưng mà khi đó Trương Tam Phong mới sáng tạo ra Võ Đang Phái.
Tại thời điểm đó, Trương Thúy Sơn còn chưa xuống núi, mới là tiểu đệ tử mà Trương Tam Phong thương yêu nhất, Trương thúy Sơn chưa xuống núi sao có thể gặp Ân Tố Tố?, hai người không gặp nhau thì thế gian vốn không có Vô Kỵ.
Trương Tam Phong xuyên không nhưng mà cái gì cũng không biết, bất cứ sự kiện sau này của Ỷ Thiên ông đều không biết nhưng mà ông được kể lại, được một người đặc biệt kể lại.
Có thể chia cuộc đời của Trương Tam Phong làm hai thế giới, thế giới cũ và thế giới mới.
Tại thế giới cũ cũng không phải chỉ có một Trương Tam Phong mà có tận hai Trương Tam Phong.
Một Trương Tam Phong sống quá trăm tuổi, trải qua toàn bộ thời Ỷ Thiên thậm chí đến cả khi chết đi.
Một Trương Tam Phong khác thì mới chỉ thành lập Võ Đang, mới thu nhận 7 người đệ tử gọi là Võ Đang Thất Tử.
Với Trương Tam Phong đầu tiên, ông là bạn của A Thanh, là tri kỷ của A Thanh cũng là người bị dòng chảy thời gian xóa đi, thế giới đổ vỡ.
Thế giới cũ tự cấu trúc lại, vốn là một con sông chảy dài bất tận của dòng chảy thời gian thì nó lại trở thành một cái hồ nước, một cái hồ nước rộng vô cùng nhưng chung quy hồ thì vẫn là hồ, cái hồ nước này sắp đặt các sự kiện lịch sử chồng chéo lên nhau, sắp đặt các thế giới, các dòng chảy lịch sử của chính nó lên nhau.
Khi nước hồ đầy cũng là lúc nó không thể tự động sắp xếp các thế giới, nó sẽ lựa chọn xóa đi những dữ kiện thừa, trong đó có cái gọi là Ỷ Thiên Thế GIới.
Thiên Long Khai Cục, Xạ Điêu Phá Cục, Thần Điêu Ẩn Thế, Ỷ Thiên Tuyệt Diệt.
Ỷ Thiên nhất định phải bị biến mất, đương nhiên A Thanh cũng không đứng nhìn, A Thanh bằng mọi cách phải đẩy Trương Tam Phong rời đi.
Đến khi tới thế giới này, dưới tác động dòng chảy thời gian thì một Trương Tam Phong mới xuất hiện, một Trương Tam Phong trong hình hài thiếu niên chưa tròn 20 tuổi.
Cứ như thế Trương Tam Phong sống trong thế giới này có 200 năm, 200 năm dài đằng đẵng, 200 năm cô độc cũng là 200 năm vô địch thiên hạ.
Năm 20 tuổi tức là khi đặt chân đến thế giới này nếu phải xét chiến lực khi đó chiến lực của Trương Tam Phong là thập nhị tinh, ngang với Thiên Sơn Đồng Mỗ tại thế giới kia.
Tất nhiên 200 năm trôi qua, Trương Tam Phong thậm chí... đã sống 220 tuổi, ông ta mạnh đến mức nào thì không ai biết được.
200 năm qua, Trương Tam Phong tự hào nhất là cái gì?, tự hào nhất có lẽ là về mặt võ công, về sáng tạo võ học.
Võ Đang Phái của Trương Tam Phong ngoại trừ Võ Đang Cửu Dương Công, Thái Cực Quyền cùng Thái Cực Kiếm thì còn có Thái Cực Quyền Cực Ý, Thái Cực Kiếm Kinh Cực Ý, Thái Cực Đồ, Thái Cực Thần Công.
Đương nhiên đây chỉ là vật của Võ Đang, đối với Trương Tam Phong mà nói ông tự hào nhất đầu tiên là Trường Sinh Quyết, thứ hai là Cửu Tiêu Chân Kinh.
Bản thân Cửu Tiêu Chân Kinh vốn từ Trường Sinh Quyết mà tách ra bởi Trương Tam Phong biết trên đời trừ mình cùng con gái nuôi đã không còn có người có thể luyện được, thế gian không thể lại xuất hiện một cái Tiên Thiên Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể.
Quyển sách mà Trương Tam Phong để lại cho Vô Kỵ chính là Cửu Tiêu Chân Kinh, là một con đường khác của Trường Sinh Quyết.
Trương Tam Phong đương nhiên đã biết con đường sau này của Vô Kỵ.
Trương Tam Phong đương nhiên biết Vô Kỵ sẽ dẫn đầu Minh Giáo, bản thân tu luyện Cửu Dương Thần Công cùng Càn Khôn Đại Na Di, thêm vào Thái Cực Quyền – Thái Cực Kiếm của Võ Đang mà trở thành một đời Thiếu Niên Chí Tôn bất quá tại thế giới này Trương Tam Phong không muốn.
Tại thế giới này Trương Tam Phong muốn Vô Kỵ trở về Võ Đang, thay thế ông chấp chưởng Võ Đang, giúp cho Võ Đang có thêm trăm năm ngạo thị thiên hạ.
Tạm không nói Trương Tam Phong đang tài bồi Vô Kỵ hay hủy đi Vô Kỵ chỉ nói hành động của Trương Tam Phong, đây chẳng nhẽ là vì danh?, chẳng nhẽ là vì lợi?.
Hủy đi một Trương giáo chủ của Minh Giáo lại sinh ra một Trương chân nhân của Võ Đang, đây không phải vì danh lợi, vì con đường tương lai của Võ Đang sao?.
Đáp án dĩ nhiên không phải, nếu Trương Tam Phong thật sự muốn Võ Đang vô địch thiên hạ vậy ông ta đã làm từ lâu rồi.
Trương Tam Phong làm vậy để cầu một điểm an tâm, cầu giải thoát.
Giây phút Trương Tam Phong nói mấy lời kia với Vô Kỵ cũng là nói với chính mình, giải thoát cho chính mình.
Có Vô Kỵ chấp chưởng Võ Đang, Trương Tam Phong liền được giải thoát, sau này bất kể thế nào Võ Đang đều vô lo.
Ngày hôm nay trên đỉnh Côn Lôn, Trương Tam Phong nhìn Hà Túc Đạo, lại là cầu giải thoát một đạo gông xiềng khác chỉ là Trương Tam Phong có muốn bước ra một bước kia hay không.
Trương Tam Phong cứ như vậy đứng trên đỉnh Côn Lôn 3 ngày rốt cuộc bước ra một bước.
Chân đạp vào hư không, cả người rơi tự do xuống bên dưới sau đó thân ảnh hòa vào thiên địa.
Lần thứ hai hiện ra, Trương Tam Phong đã đạp vào Côn Lôn Phái sau đó lại bước ra một bước.
Lần thứ ba hiện ra, Trương Tam Phong xuất hiện trước mặt Hà Túc Đạo.
_ _ _ _ _ __ _
Hà Túc Đạo được xưng là Côn Lôn Tam Thánh, bản lĩnh đương nhiên đủ cường.
Người này nhìn từ bên ngoài tuổi tác trên dưới 30, mặt dài mắt sâu thân hình gầy còm nhưng lại tuấn mỹ vô cùng.
Hà Túc Đạo một đầu tóc trắng, thân hình dong dỏng cao, trên người có một loại tà khí như có như không, điên điên khùng khùng, tà tà chính chính.
Nếu phải nhận xét có lẽ Hà Túc Đạo giống với phiên bản hồi trẻ của Đông Tà – Hoàng Dược Sư.
Hà Túc Đạo thật sự rất giống Hoàng Lão Tà, đến cả trình độ võ công cũng giống, năm đó cũng khoảng tuổi này Hoàng Dược Sư đại chiến Thiết Chưởng Bang, đánh trọng thương Thượng Quan Kiếm Nam để rồi không bao lâu đăng hàng ngũ tuyệt.
Hà Túc Đạo chỉ sợ đã không kém Hoàng Lão Tà khi đó bao nhiêu.
Hà Túc Đạo tại thế giới này ở trong Côn Lôn Phái hơn nữa Côn Lôn Phái đương nhiên là đại phái, Hà Túc Đạo là đệ nhất thiên tài Côn Lôn Phái hơn nữa nếu không phải tính cách hắn dị biệt chỉ sợ ngôi vị chưởng môn Côn Lôn Phái còn chưa đến lượt Hà Thái Xung lên ngồi.
Côn Lôn Phái ở núi Côn Lôn cũng có một số dị luật, bản thân các môn phái khác rất ít có trường hợp thế hệ trước nhường ngôi vị sớm nhưng Côn Lôn Phái thì khác.
Côn Lôn Phái không tu võ mà tu đạo, có thể coi là đạo phái, đối với Côn Lôn Phái thì việc tiếp quản Côn Lôn chỉ là tục vật, tục vật sẽ ảnh hưởng tới việc tu đạo vì vậy một đời chưởng môn chỉ đến năm 40 tuổi liền nhường vị cho thế hệ sau.
Hà Thái Xung có thể coi là sư huynh của Hà Túc Đạo nhưng võ công tầm thường vô cùng, tâm trí cũng bình thường, khiến cho từ bên ngoài nhìn vào Côn Lôn Phái cũng không có gì quá đặc biệt nhưng Trương Tam Phong biết Côn Lôn Phái rất mạnh, chí ít mạnh hơn Nga My.
Hà Túc Đạo lúc này đang trong sân luyện kiếm, kiếm pháp của hắn nhanh vô cùng cũng tinh diệu vô cùng, không chỉ kiếm pháp mà thân pháp cũng là nhất tuyệt, trong sân thậm chí chỉ có thể thấy bóng ảnh của hắn.
Hà Túc Đạo sau khi múa một bài kiếm liền thu tay lại sau đó quay vào phòng lại chuẩn bị lấy đàn ra luyện bất quá khi xoay đầu thì không khỏi sững người lại, Hà Túc Đạo không ngờ lại thấy một nam tử đứng cách mình không xa.
Nam tử này toàn thân mặc đồ trắng cũng chỉ có mái tóc cùng đôi mắt màu đen, tuổi tác trẻ trung đến kinh người, nhìn cũng chỉ 20 tuổi không hơn.
Hà Túc Đạo thấy người này ánh mắt không khỏi co rụt lại, nghĩ mà xem một người có thể thần không biết quỷ không hay đi vào côn Lôn Phái hơn nữa lại còn đứng ở sau lưng hắn thật lâu không hề cử động... đây rốt cuộc là loại người gì?.
Hà Túc Đạo thu kiếm lại nhìn đối phương không khỏi hỏi.
“Các hạ là ai?, không biết đến Côn Lôn Phái có chuyện gì? “.
Trương Tam Phong nghe Hà Túc Đạo hỏi thản nhiên mà đáp.
“Gọi ta Huyền Huyền Tử là được “.
Ba chữ Huyền Huyền Tử liền mang theo hơi hướng đạo gia thậm chí là tu tiên, Hà Túc Đạo nghe vậy cũng âm thầm cảm thấy cao thâm, sau đó hướng về Trương Tam Phong mà lên tiếng.
“Huyền Huyền Tử đạo hữu, ngươi còn chưa trả lời ta đến Côn Lôn Phái làm gì? “.
Trương Tam Phong nhìn người này rốt cuộc mở miệng.
“Nghe ta tấu một khúc đàn là được “.
Hà Túc Đạo nghe thấy thầm kỳ, hắn được Tây Vực xưng là Côn Lôn Tam Tuyệt, là Cầm Tuyệt, Kiếm Tuyệt cùng Kỳ Tuyệt, tạo nghệ đương nhiên đủ cao.
Tại thế giới này cũng không phải Ỷ Thiên, quả thật người ta rất khó gán chữ ‘thánh’ cho một người.
Ví dụ như Cầm Thánh, Hà Túc Đạo nếu dám xưng Cầm Thánh chỉ sợ liền bị thiên hạ khinh bỉ, cầm nghệ thế nào mà dám xưng Thánh?, đến cả vị tuyệt thế nữ đế năm xưa lấy cầm xưng đế còn chưa thành thánh, hắn lấy tư cách gì mà xưng?.
Về phần Kiếm Thánh thì càng không phải nói, trên đời chỉ có một người dám xưng Kiếm Thánh, người này họ Mục tên Nhân Thanh, Mục Nhân Thanh năm xưa là đối thủ truyền kỳ của Kiếm Ma, một người là Kiếm Thánh một người là Kiếm Ma đương nhiên hợp tình hợp lý, sau này Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại rốt cuộc vẫn vượt xa Kiếm Thánh trở thành một đời truyền kỳ, một đời đế vị nhưng mà Kiếm Thánh dù sao vẫn cứ là Kiếm Thánh, không phải ai cũng có tư cách được đặt ngang hàng với Kiếm Ma năm đó.
Cuối cùng là Kỳ Thánh, thiên hạ cũng chưa thấy có ai lấy kỳ lập đạo, hắn xưng Kỳ Thánh trái lại cũng được bất quá nếu hắn dám xưng sẽ phải đối mặt với vô biên vô tận khiêu chiến hơn nữa chẳng nhẽ khi đó lại đổi thành Côn Lôn Nhị Tuyệt Nhất Thánh?, cái này chính Hà Túc Đạo cũng cảm thấy ngang tai, rốt cuộc chỉ dám dừng lại ở Tam Tuyệt.
Tất nhiên tuy chỉ một chữ ‘tuyệt’ nhưng mà cũng đủ rồi.
Hà Túc Đạo nghe Trương Tam Phong nói trong mắt liền hiện ra vẻ hào hứng không ít thế là trực tiếp ngồi xuống đất cứng.
“Huyền Huyền Tử các hạ xin cứ tự nhiên “.
Nói xong Hà Túc Đạo mới để ý trên người Trương Tam Phong không có đàn thế là lại hỏi.
“Huyền Huyền Tử các hạ trên người không có đàn, không biết có muốn mượn một cây đàn hay không?, trong nhà của Túc Đạo có thể vì các hạ cung cấp “.
Trương Tam Phong cười cười nhìn Hà Túc Đạo, hai tay đưa ngang ra.
Trong ánh mắt không thể tin tưởng của Hà Túc Đọa, chỉ thấy ngón tay Trương Tam Phong khẽ động, ánh mắt liền nhắm lại.
_ _ __ _ _ _ __
Trương Tam Phong rốt cuộc rời đi chỉ để lại Hà Túc Đạo ngồi yên một chỗ, trên mặt vẫn còn mang theo vẻ không thể tin, đến khi Trương Tam Phong rời khỏi Côn Lôn Sơn thì Hà Túc Đạo mới đứng lên ngơ ngác nhìn về một phương hướng xa lạ.
Một khúc nhạc Trương Tam Phong cho Hà Túc Đạo nghe mang tên Chân Võ.
Một đời này Trương Tam Phong sáng tạo ra Trường Sinh Quyết cùng Cửu Tiêu Chân Kinh, lấy đó làm ngạo.
Hiện tại Trương Tam Phong có thêm một ngạo khác, một khúc Chân Võ.
Trương Tam Phong sống 300 năm có lẻ để rồi ngày hôm nay sáng tạo ra Chân Võ của riêng mình.
Chân Võ chính là sự giải thoát thứ hai của Trương Tam Phong.
Trương Tam Phong đời này chấp nhất với Võ Đang sau đó chấp nhất với chính Quách Tương nhưng mà hiện tại nhìn thấy Hà Túc Đạo, mọi việc liền kết thúc.
Hà Túc Đạo có lẽ vẫn là Hà Túc Đạo nhưng Quách Tương thì cũng chẳng còn là Quách Tương, Ỷ Thiên mà Trương Tam Phong sống vốn đã không còn là Ỷ Thiên.
Có Trương Tam Phong tại, cho dù là thần là thánh cũng không thể lấy mạng Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố.
Có Trương Tam Phong diệt đi Trương giáo chủ lập nên một vị Trương chân nhân.
Nam – Bắc Thiếu Lâm phân chia, Giác Viễn trở thành Cửu Dương Thần Tăng.
Bắc Thiếu Lâm cấm nữ nhân lên núi vào chùa, Nam Thiếu Lâm lại trở thành điện phật chân chính, là nơi dâng hương bái phật.
Quách Tương chưa sinh nhưng Quách Tĩnh đã khác, một thế này Đại Thanh sao có thể như Đại Tống, sao có thể để Quách Tĩnh tuẫn tiết vì thành?, thành mất còn chưa đến phiên Quách Tĩnh tuẫn tiết, chưa đến phiên Quách Tĩnh đứng ra hứng chịu, trời sập có người khác nâng, cho dù người khác không ra nâng thì để Trường Sinh Chân Nhân đến nâng.
Ba ngày đứng trên Côn Lôn, Trương Tam Phong vẫn quyết định bước ra một bước cuối cùng, hoàn thành đạo của mình, bỏ đi xiềng xích, quên đi chính bản thân mình trước kia, trở thành Trường Sinh Tử.
Hơn hai trăm năm trước ở thế giới cũ Trương Tam Phong sáng tạo ra Chân Võ Thất Tiệt Trận.
Hơn hai trăm năm sau ở thế giới này Trương Tam Phong sáng tạo ra Chân Võ.
Có lẽ không ai biết, khi sáng tạo ra Chân Võ bản thân Trương Tam Phong cùng Hà Túc Đạo đều thấy một thứ.
Khác biệt duy nhất là tại thời điểm đó, Trương Tam Phong có thể nắm được thứ kia còn Hà Túc Đạo chỉ có thể cảm nhận, chỉ có thể đoán được nó tồn tại.
............
Ai có lòng tốt đi qua để lại vài viên châu ạ (づ ̄ ³ ̄)づ(づ ̄ ³ ̄)づ
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.