Cực Võ

Quyển 2 - Chương 69: Dị Biến Trong Hắc Địa (2)

Vô Song cùng Trương Quân Bảo tiến vào lều trướng, bên trong cũng không có một ai chỉ là một căn phòng tương đối đơn giản, ở trung tâm là một trường kỷ tương đối lớn bên trên là một tấm da bạch hổ, là một tấm da bạch hổ nguyên vẹn.

Bên trong lều trướng có phong cách rất đặc biệt, tuyệt đối không giống với phong cách giống với người trung nguyên, đây là một tấm lều trướng cho Vô Song cảm giác giống với người du mục trên đại thảo nguyên mà hắn vẫn được nhìn thấy trên TV kiếp trước.

Hoàn Nhan Bình để Vô Song cùng Trương Quân Bảo ngồi đó, nàng chậm rãi vì hai người pha trà, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như vậy.

“Phong công tử, Quân Bảo đại ca, hai người thưởng thúc chút trà đợi cô cô một chút, cô cô sẽ ra ngay thôi”.

Tất nhiên Vô Song hay Trương Quân Bảo cũng không có bất cứ ý kiến gì, một cường giả cấp bậc ngũ tuyệt thì ai dám hối?, ai dám không chờ đợi?.

Cũng không mất quá nhiều thời gian bộ giáp hoàng kim kia lại xuất hiện trong ánh mắt Vô Song, Kim Hộ Pháp rốt cuộc xuất hiện.

Kim Hộ Pháp đầu tiên nhìn thấy Vô Song, ẩn trong chiếc mặt nạ kia đôi mắt của nàng xuất hiện một tia hiểu ra, nàng còn đang tò mò xem ai có thể khiến Hoàn Nhan Bình tự mình vào lều trướng thông báo cho mình, hóa ra là Vô Song.

Kim Hộ Pháp là người như thế nào?, trí tuệ của nàng chưa chắc đã thua nữ gia cát Hoàng Dung của trung nguyên, nàng nhìn một cái là có thể khám phá ra sự khác thường của Hoàn Nhan Bình.

Hoàn Nhan Bình chắc chắn không nhìn ra vòng tay kia đặc biệt, đám Hắc Ma ngoài kia có thể nhìn ra một hai nhưng cùng lắm chỉ nhìn ra xuất sứ của nó bắt đầu từ Nam Thiếu Lâm ngoài ra căn bản không thể nhìn thêm cái gì mà nếu chỉ là người từ Nam Thiếu Lâm đến thì còn chưa có tư cách để Hắc Ma phải khiến Hoàn Nhan Bình tự mình thông báo cho nàng.

Ngày đó ở trên Vương Bản Sơn bản thân Kim Hộ Pháp từng nhìn thấy Vô Song cứu Hoàn Nhan Bình một mạng, cho dù ngày hôm đó kể cả không có Vô Song thì Hoàn Nhan Bình chắc chắn cũng không thể chết được bất quá Kim Hộ Pháp vẫn coi như nàng nợ Vô Song một cái tiểu ân tình.

Không phải ngẫu nhiên mà bộ giáp của Vô Song lại là hàng đặc biệt, bộ giáp đó chính là Kim Hộ Pháp tặng riêng cho Vô Song để trả cái tiểu ân tình kia.

Tất nhiên Kim Hộ Pháp cũng biết người mang theo tín vật của Giác Viễn đại sư không thể nào là Vô Song, nàng liền nhìn sang người còn lại để rồi ngay sau đó Kim Hộ Pháp lùi lại ba bước liên tục mới có thể ổn định thân hình.

Sự thất thốt của Kim Hộ Pháp là điều không có ai ngờ được, thậm chí Vô Song lần đầu có thể nhìn thấy ánh mắt kích động của Kim Hộ Pháp, bản thân vị hộ pháp này rốt cuộc nhìn thấy cái gì?.

Vô Song cũng là người thông minh, hắn lập tức nhìn về phía Trương Quân Bảo đang không hiểu việc gì xảy ra kia.

Kim Hộ Pháp sao có thể không giật mình sợ hãi, năm đó chính là nam tử này đã cứu nàng một mạng, phong thái của Trường Sinh Chân Nhân tại Thiên Ưng Đỉnh năm đó đánh chết Kim Hộ Pháp cũng sẽ không quên.

Nàng không biết tại sao Trương Tam Phong lại đích thân đến đây nhưng nàng tuyệt đối sẽ không nhận sai.

Ánh mắt sáng như vầng nhật nguyệt trên cao, khuôn mặt không tính là mỹ nam tử luôn lại cho người ta một loại cảm giác đặc biệt, một loại cảm giác tự nhiên của đại đạo.

Một thân quần áo trắng tinh mỹ đồng thời toàn thân không có bất cứ một chút khí thế nào, nhìn vào thân ảnh kia căn bản như đang nhìn vào một tờ giấy trắng tinh không có lấy một vết mực vậy.

Người trước mặt Kim Hộ Pháp không phải là Trường Sinh Chân Nhân Trương Tam Phong thì có thể là ai?.

.........

Kim Hộ Pháp bản thân là một nữ cường nhân hơn nữa nàng tuyệt đối cũng rất tự tin vào khả năng của mình, nàng là một nữ nhân có trí tuệ, một nữ nhân khiến rất nhiều nam nhân tự thẹn không bằng.

Chính vì nàng thông minh nên trong đầu của Kim Hộ Pháp xuất hiện vô số suy nghĩ.

“Hắc Địa mấy hôm nay tuyệt đối không yên bình, chẳng nhẽ chân nhân đến về việc Hắc Địa, muốn trợ giúp vị đại nhân trong Hắc Địa kia?”.

“Nếu chân nhân đến đây căn bản đám Hắc Vệ ngoài kia không phát hiện được hơn nữa cũng cần gì mang tràng hạt của đại sư tới?, chẳng nhẽ chân nhân có tính toán riêng?”.

“Chân nhân lựa chọn cách này để gặp ta đồng thời ở đây còn có tiểu tử tóc trắng cùng Nhan Bình, cũng không tiện lộ ra thân phận của người “.

Nghĩ đến ba điểm này Kim Hộ Pháp rất nhanh liền bình tĩnh lại, trong tay nàng hiện nay là tràng hạt của Giác Viễn, nắm lấy tràng hạt này Kim Hộ Pháp tiến thẳng về phía Trương Quân Bảo.

“Vị... tiểu hữu này, đây là của ngươi?, ngươi là người của đại sư?”.

Trương Quân Bảo cũng không nhận ra cái gì khác lạ của Kim Hộ Pháp, hắn cũng liền mở miệng.

“Tiền bối ta gọi là Trương Quân Bảo, là đệ tử của đại sư, hôm nay đại sư muốn ta tiến vào Thiên Ý Thành giao phó một vật cho Thanh Đồng cô nương”.

Kim Hộ Pháp nghe xong liền khẽ giật mình, nàng dù sao cũng cảm thấy không nhận được hai chữ ‘tiền bối ‘ kia, không chỉ là nàng mà phóng tầm mắt khắp cả thiên hạ này có ai đủ sức nhận hai chữ tiền bối của Trương Tam Phong?.

Đương nhiên tiền đề là người trước mặt quả thực là Trương Tam Phong.

Về phần thân phận của Trương Quân Bảo trong mắt Kim Hộ Pháp cũng là cực kỳ hợp tình hợp lý dù sao trong mắt nàng thì chân nhân vẫn là chân nhân, cho dù chân nhân bản thân muốn che dấu thân phận thì cũng cần phải chọn một thân phận thích hợp, Theo nàng suy nghĩ, nếu không biết chân nhân hoặc chưa từng gặp qua chân nhân thì sẽ không có ai coi đây là thiên hạ đệ nhất cao thủ cả, chân nhân quá trẻ tuổi, trẻ đến mức làm người ta run sợ, với dung mạo của chân nhân như thế này có lẽ thích hợp nhất cũng là đóng vai thiên tài, toàn bộ võ lâm phương nam còn có thiên tài nào có thể cao hơn đệ tử của Giác Viễn đại sư?.

Cho dù là Mộ Dung Phục như vì sao sáng chói nhất phương nam nhưng nếu đem Mộ Dung Phục lên cán cân với Trương Quân Bảo có lẽ sẽ có rất nhiều thế lực chọn người sau.

Mộ Dung Phục thiên tài thì thiên tài, đáng sợ thì đáng sợ nhưng chung quy cũng có mức độ, thiên tài cho dù đi đến cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở đẳng cấp ngũ tuyệt, muốn trở thành ngũ đế ai không phải là người có đại trí tuệ, đại cơ duyên, hàng trăm cái thiên tài được mấy người tu luyện đến ngũ tuyệt? trong số những kẻ đó mấy ai leo lên được ngũ đế cảnh giới?.

Trương Quân Bảo hiện nay có thể chưa có gì nhưng chỉ cần Giác Viễn đại sư sau lưng hắn liền đủ sức đi ngang toàn bộ thiên hạ.

.......

Lại nói về Kim Hộ Pháp lúc này, nàng ánh mắt càng thêm chăm chú tiếp lời Trương Quân Bảo, chính nàng còn sợ mình ăn nói không khéo léo sẽ làm ảnh hưởng đến kế hoạch của chân nhân, chính vì vậy lại càng thêm cẩn thận.

“Quân Bảo?, tên rất hay”.

“Quân Bảo ngươi vừa nói muốn vào Hắc Địa tìm Thanh Đồng?”.

Trương Quân Bảo đương nhiên là gật đầu, đây là lần đầu tiên Trương Quân Bảo tiếp xúc với Kim Hộ Pháp, bản thân hắn căn bản không nhìn ra cái gì đặc biệt.

“Tiền bối, ta đúng là nhận lệnh sư phụ đến đây giao một vật cho Thanh Đồng cô nương bất quá khi đến Hắc Địa lại được biết Thanh Đồng cô nương đã tiến vào Cửu Đầu Xà bên dưới, ta lại không có cách nào đi xuông Cửu Đầu Xà hơn nữa cho dù có thể đi xuống cũng không biết Thanh Đồng đang ở đâu vì vậy mới theo Phong tiểu huynh đệ dến đây, muốn nhờ tiền bối dẫn chúng ta xuống Cửu Đầu Xà tìm Thanh Đồng”.

Lời nói của Trương Quân Bảo toàn bộ đều là lời nói thật nhưng khi vào tai Kim Hộ Pháp lại không giống.

Kim Hộ Pháp tuyệt đối không tin chân nhân sẽ đến đây vì Hoắc Thanh Đồng, nàng thân là một trong những người nắm quyền lực tối cao của Hắc Địa đương nhiên có thể thấy được rất nhiều việc.

Bình thường Hoắc Thanh Đồng sẽ không phải tiến vào Cửu Đầu Xà làm gì dù sao Hoắc Thanh Đồng có thể coi là báu vật của Hắc Địa, bản thân nàng sẽ không phải nhận bất cứ nhiệm vụ thăm dò nào.

Đương nhiên hiện nay không phải là lúc bình thường, Hoắc Thanh Đồng tiến vào Hắc Địa là để trợ giúp vị đại nhân bên trong.

Hoắc Thanh Đồng sinh ra cũng nắm giữ một loại tiên thiên thiên phú gọi là Thuộc Đường Lão Mã, cái thiên phú này mà Thiên Ý Thành phải mất rất nhiều công sức tìm kiếm trong nhiều năm mới có thể tìm thấy đồng thời cũng vì nó mà Hoắc Thanh Đồng trở thành báu vật của Hắc Địa.

Thủ hỏi có nơi nào khiến thiên phú này tỏa sáng hơn là đại mê cung dưới lòng đất kia?, Hoắc Thanh Đồng bản thân đi trong Cửu Đầu Xà chưa bao giờ bị lạc, đội ngũ của nàng căn bản không cần phải nhớ đương,f chỉ cần có một mình Hoắc Thanh Đồng ở đây liền là đủ.

Vô Song cho dù nắm giữ Cái Thế Thần Đồng thiên phú nhưng về một mặt này cũng không cách nào so sánh với Hoắc Thanh Đồng, mê cung trong thiên hạ này đều là địa bàn của nàng.

Cũng vì sự tồn tại của Hoắc Thanh Đồng nên nàng rất ít khi phải tiến vào Cửu Đầu Xà, sự tồn tại của nàng không phải nhằm mục đích thăm dò Hắc Địa mà là nhằm mục đích tấn công.

Thuộc Đường Lão Mã là loại thiên phú có khả năng nhớ đường, chỉ cần đi qua thì chắc chắn sẽ không thể quên được bất quá tiền đề của nó là hai chữ ‘đi qua’.

Nếu những nơi Hoắc Thanh Đồng chưa đi qua nàng sẽ không cách nào nhớ đường, chưa gặp thì sao có thể nhớ? chính vì một điểm này trừ khi có thể đảm bảo Hoắc Thanh Đồng sẽ không bị đụng tới một sợi tóc nếu không sẽ không ai để nàng tiến vào Cửu Đầu Xà.

Mỗi lần Hoắc Thanh Đồng tiến vào Cửu Đầu Xà đều sẽ có một vị đại nhân vật của Hắc Địa đi bên cạnh nàng, mục tiêu chủ yếu trong mỗi lần hành động của Hoắc Thanh Đồng đều là dựa theo lộ tuyến thăm dò của lực lượng Hắc Ma đi trước sau đó sẽ tổng hợp lại rồi trực tiếp hướng về mục tiêu rồi tiêu diệt.

Ngoài nhiệm vụ này ra bản thân Hoắc Thanh Đồng còn có một nhiệm vụ khác, một nhiệm vụ mà ngoài nàng ra không có ai có thể thực hiện.

Bên trong Hắc Địa là một cái đại mê cung, Hoắc Thanh Đồng không có cách nào để biết hết các con đường bên trong mê cung nhưng nàng lại có thể đảm bảo sẽ không lạc đường, cho dù đi xa bao nhiêu nàng cũng có thể dẫn đội về lại địa điểm ban đầu, nhờ vào thiên phú đáng sợ này mà hiện nay Hoắc Thanh Đồng đang đi cùng vị đại nhân kia.

Không biết vì sao bên trong Hắc Địa mấy hôm nay rất loạn thậm chí tồn tại kinh khủng nhất của Hắc Địa kia cũng đã xuất hiện, quỷ vương của Hắc Địa thậm chí đã rời khỏi thâm uyên bóng tối đi ra ngoài.

Cũng vì quỷ vương không ngồi yên mà vị cường giả mạnh nhất trong Hắc Địa kia cũng phải động có điều nơi Hắc Địa này không phải địa bàn của cường giả nhân loại, ngũ đế của nhân loại nếu muốn có thể chiến đấu cùng quỷ vương Hắc Địa thì nhất định phải mang theo Hoắc Thanh Đồng, nếu không có Hoắc Thanh Đồng chỉ sợ tuyệt đối sẽ bị quỷ vương cắt đuôi thậm chí bị hắn dùng mê cung dưới lòng đất vây hãm, cực kỳ bất lợi.

Quan trọng nhất, nếu ngũ đế cường giả bị vây trong Hắc Địa tạm thời không thể thoát ra ngoài thì ai có thể ngăn cản đầu quỷ vương kia?.

Lúc này Kim Hộ Pháp trong đầu chỉ có duy nhất một loại suy nghĩ, đối với nàng mà nói Trương chân nhân rõ ràng muốn đi vào trong Cửu Đầu Xà, rõ ràng muốn giải quyết con quỷ vương kia.

Ngũ đế khác làm không nổi nhưng Trường Sinh Chân Nhân chưa chắc đã làm không nổi.

Ánh mắt của Kim Hộ Pháp lại đảo qua Vô Song ngồi cạnh Trương Quân Bảo, nàng không hiểu tại sao chân nhân lại đi cùng Vô Song cũng không hiểu tại sao muốn nàng dẫn chân nhân vào bên trong Hắc Địa, nàng không tin chân nhân không có cách tìm ra Hoắc Thanh Đồng bất quá nàng cũng sẽ không hỏi, nàng thực sự sẽ làm hỏng tính toán của chân nhân.

Rất nhanh Kim Hộ Pháp thản nhiên đối với Trương Quân Bảo lên tiếng.

“Quân Bảo, ngươi muốn tìm Thanh Đồng?, được hiện nay ta cũng không có bận gì, để ta dẫn ngươi cùng tiểu tử kia vào bên trong luôn cũng được”.

Hôm nay đối với Vô Song mà nói, Kim Hộ Pháp đặc biệt dễ nói chuyện, phi thường dễ nói chuyện, đương nhiên Vô Song cũng biết là vì có sự xuất hiện của Trương Quân Bảo bất quá hắn tuyệt đối không nghĩ đến việc chính Kim Hộ Pháp là tưởng lầm Trương Quân Bảo là Trương Tam Phong, cùng lắm Vô Song chỉ nghĩ đến được vị Giác Viễn đại sư đang ở trong Nam Thiếu Lâm kia ảnh hưởng đến Kim Hộ Pháp mà thôi.

Tất nhiên cũng không thể trách Kim Hộ Pháp, đến GIác Viễn đại sư còn không có cách nào phân biệt được ai là Trương Tam Phong ai là Trương Quân Bảo thì Kim Hộ Pháp sao có thể?.

.......

Kim Hộ Pháp lần này ngoại trừ Vô Song cùng Trương Quân Bảo ra cũng không dẫn thêm bất cứ ai đi vào trong Cửu Đầu Xà, đầu tiên thực lực của nàng siêu mạnh, bản thân nàng đương nhiên đủ sức bảo vệ hai cái tiểu bối đằng sau cần gì thêm ai khác?.

Thứ hai và cũng là quan trọng nhất, Kim Hộ Pháp vẫn coi Trương Quân Bảo là Trương Tam Phong, có Trương Tam Phong đi trong đội thì cần gì thêm người?, thậm chí Kim Hộ Pháp còn suy nghĩ lần này là Trương chân nhân bảo vệ nàng mới đúng, nàng đến đây dẫn đường chỉ là cái cớ cho Trương chân nhân mà thôi.

Ba người một đường đi thẳng xuống đầu rắn thứ 4 của Cửu Đầu Xà, đây là nơi Hoắc Thanh Đồng cùng vị đại nhân kia tiến vào, đương nhiên nếu bọn họ muốn tìm Hoắc Thanh Đồng cũng không quá khó, chỉ cần dựa theo những ký hiệu mà Hoắc Thanh Đồng để lại trên đường là đủ đồng thời có một vị ngũ tuyệt cao thủ như Kim Hộ Pháp mở đường, chỉ cần gặp phải quỷ vương chắc chắn không gặp nguy hiểm gì.

.........

Ở trên Quỷ Khu có một ngôi nhà tranh, đây là ngôi nhà tranh duy nhất nằm trên ngọn núi này, nơi mà xung quanh chỉ toàn là nhà đá thì ngôi nhà tranh này có thể coi là phi thường đặc biệt.

Trên ngôi nhà tranh có một mảnh đất nhỏ để trồng cây, tất nhiên trồng cây cũng không có gì ghê gớm, cái ghê gớm là có thể trồng cây trên mặt đất của Quỷ Khu, cho dù đất ở Quỷ Khu không cứng bằng ở bên dưới Hắc Địa nhưng muốn trồng trọt cũng không hề dễ dàng.

Trong ngôi nhà tranh này còn có một mảnh sân rộng, trên mảnh sân này có một lão nhân đang nằm ngủ, ánh mắt lim dim nửa tỉnh nửa mê.

Lão nhân này chính là Vương gia lão tổ cũng là Thiên Ý Thành Chủ đời đầu tiên – Vương lão.

Vương lão bình thường cũng không có việc gì làm dù sao Vương lão so sánh với Hoàn Nhan Tuyết Y căn bản không mạnh bằng, việc mà Vương lão có thể làm chỉ là để ý một chút, xem xét một chút, đi dạo một chút, cái gì cũng một chút.

Cho dù Vương lão không muốn cũng phải thừa nhận, tuổi tác đã ảnh hưởng quá lớn đến ông ta, cho dù là cường giả luyện thể, cho dù mỗi nắm đấm của Vương lão có thể làm cả đại đia rung lên thì cũng không cách nào gạt đi sự thực là lão nhân này đang yếu đi, huyết khí đá cạn chiến ý cũng chẳng còn, hùng tâm năm xưa lại càng không.

Ngày đó Vương lão muốn đại nhân trong Hắc Địa nói với nhua về Vô Song, rốt cuộc Vương lão cũng không cách nào thuyết phục được vị đại nhân kia thậm chí còn làm vị đại nhân trong đó tức giận, nguyên một tuần nay Vương lão cũng không đi xuống Cửu Đầu Xà.

Bản thân Vương lão đúng là đặt rất nhiều tâm huyết nơi Hắc Địa bất quá chính ông cũng biết lực lượng bên trong Hắc Địa đã đủ rồi, Hắc Địa rất khó bị xuyên phá, rất khó để đám quái vật dưới kia có thể chui lên dương gian, sớm hay muộn gì thì Hắc Ma cũng có thể xuyên thẳng qua Hắc Địa mà thôi đặc biệt là với sự trợ giúp của tấm bản đồ sống – Hoắc Thanh Đồng.

Có thể là 10 năm nữa, 20 năm nữa hay càng lâu, có thể khi đó Vương lão cũng đã sớm đi theo tiên chủ nhưng Vương lão biết ngày đó chắc chắn sẽ đến.

Trong đầu đang miên man suy nghĩ, đột nhiên Vương lão rùng mình lập tức ngồi dậy, đôi tai của ông ta thậm chí khẽ rung động, đâu đó ngoài kia có tiếng chuông gió vang lên.

Cái âm thanh chuông gió này Vương lão tuyệt khoogn xa lạ gì, lập tức một chân dẫm xuống mặt đất cả người như mũi tên lao thẳng về phía sau ngôi nhà tranh.

Sau ngôi nhà tranh là một cái động thiên, một cái hang động nhỏ dựa vào Quỷ Khu, ở trước cửa hang động có rất nhiều rất nhiều chuông gió đang nhè nhẹ rung những âm thanh du dương mộng mị.

Vương lão cúi đầu, chậm rãi đi vào bên trong hang động này, đây là một động thiên rất đẹp, cứ như là bồng lai tiền cảnh vậy.

Trên kia là trời cao trong xanh, phía trước có một hồ nước nhỏ, bốn bề là những vách đá được thời gian mài nhẵn, xung quanh đầy hoa xanh và cỏ lạ, đây tuyệt đối là một nơi phong cảnh hữu tình.

Ở trung tâm động thiên này có một bia mộ cùng một nam nhân áo trắng.

Nhìn thấy cái nam nhân kia thân thể Vương lão lập tức run lên, bóng lưng kia Vương lão đã nhìn thấy vài lần trong đời, cái bóng lưng kia ông ta tuyệt đối sẽ không thể quên.

“Trương chân nhân?”.

Trong vô thức giọng nói của Vương lão vang lên.

Nam tử ngồi trước bia mộ cũng không đáp chỉ quay nửa khuôn mặt lại, trong tay có một bình hồ lô rượu cỡ nhỏ, thản nhiên lên tiếng.

“Tiểu Vương, ngồi xuống đi”.

Bao nhiêu năm rồi không có ai gọi Vương lão như vậy?, trong thiên hạ này ai có đủ tư cách nói ra mấy lời này, ngoại trừ Trường Sinh Chân Nhân thì ai dám?.

Vương lão cũng lập tức ngồi xuống bên cạnh nam tử áo trắng kia, hai người ‘một già’ một ‘trẻ’ cùng nhìn về phía bia mộ kia.

‘Trường Sinh Chân Nhân – Tống Quân Nhất Tử’.

Trên bia mộ chính là 8 chữ này, cũng chính là bút tích của Trường Sinh Chân Nhân.

Động thiên này là nơi mà Độc Cô Cầu Bại an nghỉ, Độc Cô Cầu Bại một đời tung hoành một đời cao ngạo chỉ là trên đời này ai biết được tên thật của hắn?.

Hắn tự gọi mình là Độc Cô đơn giản bởi hắn Cô Độc.

Thiên hạ gọi hắn là Cầu Bại bởi hắn cả đời bất bại.

Độc Cô Cầu Bại cũng không phải là tên hắn, đã không phải tên thật thì không cần ghi lại trên bia mộ, hắn lại càng không cần người đời tưởng niệm một Độc Cô Cầu Bại đã chết.

Tám chữ trên bia mộ trái lại khiến Độc Cô Cầu Bại vui vẻ hơn, đây là sự công nhận của Trường Sinh Chân Nhân với Độc Cô Cầu Bại.

Người ngồi đây đương nhiên là Trương Tam Phong, sức ngựa bình thường cần đến 3 ngày từ Nam Thiếu Lâm đi đến Vương Bản Sơn nhưng với người như Trương Tam Phong mà nói, ông ta chỉ cần vài giờ đồng hồ.

Trương Tam Phong cũng không uống rượu, hồ lô rượu chậm rãi đổi xuống nền cỏ xanh kia, Trương Tam Phong đang vì Độc Cô Cầu Bại tế rượu.

Những cơn gió vẫn cứ nhè nhẹ thổi, mang hương rượu bay xa bay xa, bay lên tận trời cao dành tặng cho một cuộc đời truyền kỳ.

“Tiểu Vương, Huyễn nói với ta, trong Thiên Ý Thành xuất hiện một tiểu tử có mái tóc trắng rất đặc dị đồng thời bản thân hắn cũng sở hữu Tiên Thiên Chí Âm Thể đúng không?”.

..........

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.