Cực Võ

Quyển 2 - Chương 64: Ma Văn (2)

Vô Song đã quen với việc giết người thậm chí giết người đối với hắn đã trở thành một công việt hết sức đơn giản, giết người chỉ là đầu rơi xuống đất không hơn chỉ có duy nhất lần này là khác.

Đây là lần đầu tiên Vô Song cảm thấy khó khăn như vậy, cái thứ nằm dưới đất kia đến bây giờ thân hình củao ó vẫn co giật thậm chí Vô Song có thể cảm nhận được trái tim vẫn đập, sinh mệnh vẫn còn chỉ là đầu bị đập nát mà thôi.

Tất nhiên khi đầu đã bị đập nát nó không cách nào đứng dậy, không cách nào cử động nhưng rõ ràng nó vẫn sống... ít nhất là từ mặt y sư như Vô Song mà xem xét, nó thật sự vẫn còn sinh mệnh.

Chỉ một con đỏ đã khiến một đội ngũ Hắc Ma thảm không thể tả, nếu ở sâu bên trong Hắc Địa kia có hàng chục, hàng trăm con quái vật dạng này thì sao?, nghĩ đến một điểm này bản thân Vô Song cảm thấy không rét mà run, sâu trong đại mê cung dưới lòng đất rốt cuộc là cái gì?.

Tất nhiên tò mò thì tò mò, Vô Song hiện nay không có nhiều thời gian suy nghĩ đến vậy, khuôn mặt của hắn lúc này đầy nhăn nhó, cánh tay phải của hắn đau đớn vô cùng cứ như có cái gì chạy xuyên qua cánh tay hắn, chạy dọc trong tủy của Vô Song vậy, cực kỳ nhức nhối và khó chịu.

Cắn răng một cái, Vô Song thậm chí không có thời gian suy nghĩ, hắn trực tiếp hét lớn.

“Đội trưởng bên này hoàn thành nhiệm vụ rồi”.

Tiếng nói của Vô Song vang lên chính là thứ âm thanh tuyệt vời nhất mà Vương Lôi muốn nghe lúc này, vị đội trưởng này cũng lập tức gầm lên.

“Phản kích, liều mạng phản kích sau đó quay về, cố gắng giữ khoảng cách an toàn, đường ra không còn xa nữa”.

Nhìn đồng đội của mình điên cuồng đảy lùi từng con màu tím đang lao tới, Vô Song liền khẽ thở ra một hơi nhọc khí, tạm thời không bàn tới cánh tay phải đang khó chịu vô cùng ra thì Vô Song toàn thân đều đau nhức, hắn cũng không rõ mình đã gãy bao nhiêu cái xương nữa.

Lại hướng ánh mắt về Vương Lâm, hắn dùng một tay kéo Vương Lâm đứng dậy, trong ánh mắt có một tia bội phục.

Vương Lâm là cao thủ mạnh nhất của đoàn đội này thậm chí còn mạnh hơn cả Vô Song, chiến lực của Vương Lâm rất cao nhưng chính vì vậy hắn cũng là người bị thương nặng nhất, hai bên xương sườn của hắn đã bị nghiền nát, hắc giáp trên người rất nhiều chỗ đã nát vụn, hai cánh tay xuất hiện hai cái rãnh máu chạy dọc từ trên vai xuống đồng thời đôi tay của Vương Lâm hiện nay còn không thể tự mình nâng lên, từng ngón tay của hắn còn đang run run.

“Vương đại ca, người có sao không?”.

Vương Lâm được Vô Song đỡ dậy, khuôn mặt hiện lên vẻ đau đớn bất quá hắn cũng không kêu lên một tiếng, nhìn một đứa bé thấp hơn mình đỡ mình dậy, Vương Lâm có chút không biết nói gì.

Bản thân Vô Song không biết rằng khi hắn được đưa vào đội tấn công của Hắc Ma đã có bao nhiêu người bất ngờ, bản thân Vô Song tuyệt đối là trường hợp đặc biệt nhất trong Hắc Ma, tuyệt đối chưa có ai mới tiến vào Quỷ Khu một tháng, bản thân đối với từ trường địa lực căn bản còn chưa hề quen thuộc mà đã được dẫn vào Hắc Địa.

Vô Song cũng là cao thủ duy nhất trong Hắc Địa hiện nay sử dụng nội lực, ngoại trừ thiên phú cùng tuổi tác ra thì đây lại là một điều đặc biệt khác.

Đan dược không phải là rau cải trắng, muốn mua đan dược thực sự phải bỏ tiền ra hoặc dùng điểm cống hiến bù vào, ở Hắc Địa nơi mà dùng nội lực bao nhiêu hết bấy nhiêu và không có cách nào tự thân phục hồi thì đan dược quả thật có tác dụng rất lớn chỉ là... mỗi ngày có khi phải dùng đến vài viên hồi khí đan, lúc đầu có thể còn chịu đựng nổi nhưng nếu tính thời gian theo tháng hay theo năm thì chắc chắn là con số thiên văn.

Vô Song đương nhiên sẽ không sử dụng điểm cống hiến để đổi lấy đan dược, hắn chính là được tiểu phú bà Tương Vân bao nuôi, có Tương Vân ở phía sau luyện đan lượng hồi khí đan của Vô Song căn bản không thiếu.

.......

Thấy Vương Lâm nhìn thẳng vào mặt mình, Vô Song cũng khó hiểu nhìn hắn.

“Vương đại ca?, có việc gì vậy?”.

Vương Lâm bị hỏi liền ho khan, rồi lại có chút thở dài.

“Không đi được nữa rồi, xương sườn hai bên ít nhất cũng gãy 10 cái, hai cánh tay đã vô lực, chỉ sợ lần này phải nhờ ngươi cõng ra ngoài”.

Vương Lâm nói xong liền cảm thấy có chút xấu hổ, hắn cũng không phải coi thường Vô Song là trẻ nhỏ nhưng đúng là Vô Song rất đặc biệt, bắt một đứa trẻ bảo vệ mình là ai cũng cảm thấy không được tự nhiên mà thôi.

Vô Song đương nhiên cũng không có ý kiến gì, khi quan sát thấy toàn bộ đội ngũ lùi lại, Vô Song cũng cấp tốc mang theo Vương Lâm, toàn bộ đoàn đội cùng nhau chạy ra cửa động, chạy về hắc bình nguyên.

Có thể coi cuộc chiến đầu tiên của Vô Song tại Hắc Địa chấm dứt, ít nhất... Vô Song cho là thế.

Bản thân Vô Song không nhận ra một việc, khi cái giây phút con quái vật màu đỏ kia chết đi có một luồng hắc khí mờ mờ ảo ảo phát tán trong hư không, loại hắc khí này cùng với cái màu đen của Hắc Địa khiến nó trở nên hoàn toàn vô hình, thứ này ở trong Hắc Địa được gọi là ‘âm khí’.

Không ai nói với Vô Song về âm khí chỉ bởi âm khí căn bản không có tác dụng gì, có hay không không quan trọng, âm khí này chỉ có một tác dụng duy nhất là bám lên người khác, càng tham ra chém giết nhiều ở Hắc Địa thì âm khí càng mạnh, sau đó sẽ tạo cho người khác một loại cảm giác không rét mà run.

Cái lạnh của âm khí khác xa cái lạnh của nhân gian, nếu cái lạnh của nhân gian ảnh hưởng đến da thịt thì cái lạnh của âm khí lại ảnh hưởng đến tâm hồn, đây là lý do tại sao Vô Song nhìn bất cứ ai trong Hắc Ma cũng cảm thấy lành lạnh.

Thông thường mà nói khi có bất cứ cái gì bám lên người đều là ngoài ý muốn với cao thủ võ lâm, bọn họ sẽ tìm cách để loại bỏ thứ âm khí này bất quá đến tận bây giờ vẫn chưa có ai biết cách loại bỏ âm khí đồng thời bao nhiêu năm trôi qua vẫn chưa ai tìm ra được bất cứ tác dụng nào của âm khí thậm chí âm khí còn có thể giúp cao thủ trong Hắc Ma khi chiến đấu có thể làm đối thủ cảm thấy khó chịu vô cùng bởi cái lạnh từ tâm hồn kia.

Ngày qua ngày, tháng qua tháng thậm chí rất nhiều cao thủ trong Hắc Ma đều bắt đầu nghĩ âm khí là phần quà của Hắc Địa đối với bọn họ, kể từ đó âm khí căn bản không còn là vấn đề mà người khác quan tâm, đã là món quà đã là không quan tâm thì căn bản rất ít người giới thiệu cho tân binh về âm khí, Vô Song không biết cũng là hiển nhiên.

Đội ngũ của Vô Song không tính là mạnh nhưng chỉ cần có thể sống ở Hắc Địa đến giờ phút này thì tuyệt đối kinh nghiệm có thừa, bọn họ lại càng không xa lạ gì với âm khí thậm chí cơ thể bọn họ đã hấp thu quá nhiều âm khí qua vô số trận chiến tại nơi này, càng vì vậy bọn họ lại càng không nhận ra trong trận chiến này... bọn họ không thu được chút âm khí nào.

Âm khí quá nhiều bớt đi một hai ai quan tâm?.

Cái âm khí kia không tiến vào cơ thể đám cao thủ Hắc Ma như bình thường mà bắt đầu di chuyển, chúng bị một thứ khác hấp dẫn, chúng bắt đầu tiến về phái Vô Song hay nói đúng hơn bị vết bớt trên tay phải Vô Song hấp thu, việc này không ai biết.

Khi Vô Song rời đi, có hai việc xảy ra.

Việc đầu tiên có hai thân ảnh chậm rãi xuất hiện từ trong bóng tối, đây là hai cao thủ của nhân loại một người bên trong là Vương lão, người còn lại toàn thân mặc hắc y bất quá mái tóc người này cực kỳ đặc biệt, tóc mang theo hai màu trắng đen vô cùng phong cách.

Nam tử có hai màu tóc này mang theo một loại khí lạnh kinh người, âm khí của hắn có thể trực tiếp ảnh hưởng đến chiến ý của người khác, trực tiếp làm người ta như đóng băng linh hồn lại, nhìn còn không dám nhìn chứ đừng nói đến chiến.

Để có thể thu được một lượng âm khí lớn đến mức này đủ để nói lên đây là siêu cấp cường nhân trong lực lượng của Hắc Ma thậm chí Vương lão còn đứng thấp hơn người này hai bước chân, chỉ cần nhìn vào khoảng cách đứng giữa hai người cũng biết ai là chính ai là phụ.

Người này là tử thần của Hắc Địa cũng là người mạnh nhất của toàn bộ Vương Bản Sơn, nhân vật cấp bậc ngũ đế thống lĩnh toàn bộ Hắc Ma của Hắc Địa cũng là bóng đen thần bí mà Vô Song gặp trong hắc ngục kia, người khiến cả Viên Thừa Chí cũng phải cung kính không thôi.

“Đại nhân, tiểu tử đó thế nào?”.

Vương lão ở đằng sau khẽ mỉm cười, ánh mắt tỏa sáng nhìn bóng lưng nam nhân kia.

Nam tử kia cũng không quay đầu lại, ánh mắt toát ra hai luồng hàn khí, khuôn mặt ẩn trong bóng tối của Hắc Địa khiến người khác khó mà nhìn ra hắn đang nghĩ gì.

“Không tệ đáng tiếc không hợp với ta, nó mang theo Tiên Thiên Chí Âm Thể lại luyện Quỳ Hoa Bảo Điển của kẻ kia, hắn không hợp cách “.

Vương lão nghe vậy liền thở dài nhưng khuôn mặt vẫn không che dấu được sự cố chấp.

“Đại nhân, đứa bé đó tuy luyện Quỳ Hoa Bảo Điển nhưng chẳng nhẽ người không nhìn ra nó chưa có tự cung?, không biết Vô Hà Tử lão già kia làm cái gì bất quá lão già kia đúng là tạo ra được một đóa kỳ hoa trong thiên hạ, bằng vào thiên phú của hắn lại thêm Tiên Thiên Chí Âm Thể, nhất định có thể nhận được truyền thừa của đại nhân, đưa nó phát dương quang đại trên nhân gian “.

“Đứa bé này mới có 11 tuổi, ở độ tuổi này không thiếu người còn đang bắt đầu tập võ, cho dù phế sạch nội công của nó để tu luyện lại từ đầu cũng tuyệt không ảnh hưởng gì đến con đường tương lai của nó, lại thêm công dụng luyện thể của Hắc Địa, kể cả tu luyện lại từ đầu thì 5 năm sau nó vẫn có thể đạt đến độ cao của nó hôm nay thậm chí còn cao hơn nữa “.

Khuôn mặt của Vương lão cực kỳ cố chấp hơn nữa lời nói vô cùng kinh người, phải biết Vô Song là đệ tử của ai?, trên lý thuyết mà nói Vô Song là đệ tử của Vô Hà Tử, cướp đệ tử của ngũ đế cao thủ lời nói này chỉ sợ ngoài Vương lão ra không ai dám nói.

Tất nhiên Vương lão đã dám nói thì lão nhân này dám làm, người khác sợ Tiêu Dao Phái nhưng Thiên Ý Thành chưa chắc đã sợ, hai bên sinh tử quyết chiến người thau chắc chắn là Tiêu Dao Phái, bao nhiêu năm này Thiên Ý Thành trấn áp Hắc Địa khiến rất nhiều Hắc Ma hy sinh bất quá cũng luyện ra được một đám thiết huyết vô địch quân đoàn, trong mắt Vương lão Tiêu Dao Phái có gì đáng sợ?.

Nam nhân kia nghe Vương lão nói, bàn tay xòe ra chưởng lực đánh thẳng về phía Vương lão bất quá một chưởng kia cực kỳ quái dị, kình phong cực kỳ khủng khiếp nhưng khi đến trước mặt Vương lão thì lại tách ra, năm ngón tay tạo nên năm đừng rạch lớn trên vách đá của Hắc Địa.

Có thể tạo nên 5 vết chém cực lớn trên vách đá của Hắc Địa, chỉ nhìn vào một chiêu này cũng đã khiến người ta ngộp thở, không biết mấy người trên thế gian này dám đỡ một chiêu này?.

“Ta biết ngươi đang nghĩ gì, ta biết ngươi nôn nóng muồn tìm một truyền nhân cho Thiên Ý Thành, ta biết ngươi mong đợi Thiên Ý Thành có thêm một ngũ đế, việc này ta hiểu, ngươi muốn ta tìm truyền nhân chẳng nhẽ bản tọa không muốn?”.

“Có những thứ không phải muốn là được, con bé họ Đông Phương kia thiên phú khiến ta cũng cảm thấy sợ hãi, tại sao ngươi không bảo bản tọa ra tay với tiểu tử Đông Phương Bạch cướp con bé đó về?, đơn giản vì con bé đó liên quan đến kẻ bất tử núi Võ Đang kia, ngươi không dám chắc Thiên Ý Thành tranh nổi nên không dám nói, cái này đúng chứ?”.

“Nếu bản tọa phải tranh đệ tử với người khác liền tranh đồ tốt nhất, nếu đã tranh thì phải là con bé kia, Tiên Thiên Âm Dương Hoàn Mỹ Đạo Thể loại thể chất này trong mơ ta cũng không dám tưởng tượng ra, nếu ngày con bé đó tiến vào Thiên Ý Thành ngươi muốn bản tọa tranh, bản tọa còn có vài phần hùng tâm “.

“Về phần đứa bé kia, ngươi thấy bản tọa giống kẻ lấy đồ thừa của người khác?”.

Nam nhân này nói xong trên người của hắn xuất hiện một loại áp lực kinh khủng khiếp, lại càng không ngờ hắn có thể kết hợp với từ trường địa lực của Hắc Địa, một tay đè xuống vai Vương lão.

Vương lão thấy vậy cũng không dám tránh, khuôn mặt càng trở nên trắng bệch, bị một bàn tay kia ép lên người thậm chí hai chân trực tiếp trùng xuống, trước mặt người kia Vương lão không cách nào đứng thẳng nổi.

“Nể tình chủ nhân cũ của ngươi, nể tình người cúc cung tận tụy bao nhiêu năm vì nhân loại mấy lời nói lúc nãy coi như bản tọa chưa nghe, sau này ta lại càng không muốn nghe đến những lời nói kiểu như vậy”.

Nói xong nam nhân kia chậm rãi rời đi chỉ để lại Vương lão đứng đó, lúc này hai tay của Vương Lão thậm chí còn đang run lên, không cách nào bình tĩnh nỗi, khoảng cách giũa ngũ tuyệt cùng ngũ đế... thực sự quá lớn.

Việc thứ nhất là việc giữa người cao tầng Thiên Ý Thành với nhau còn việc thứ hai lại càng thêm kinh khủng.

Không nhiều người trong thiên hạ biết sâu trong Hắc Địa có cái gì, ngoại trừ Độc Cô Cầu Bại từng đi thông một con đường của Hắc Địa ra thì chưa có ai đi đến nơi tận cùng của Hắc Địa, thế giới này đã không còn cái ai gọi là Độc Cô Cầu Bại vì vậy cái bí mật về Hắc Địa này mãi mãi bị vùi vào trong bóng tối.

Cái giây phút Vương lão cùng nam nhân kia nói chuyện, ở tận nơi tận cùng của bóng tối, có một đôi mắt đỏ mở ra.

Đây là một đôi mắt rất đáng sợ, đôi mắt này nhu có thể khiến người khác bị chôn vùi vào trong một huyết hải mà không có cách nào thoát ra.

Trong bóng tối vô tận kia, thân ảnh này rốt cuộc cũng thức tỉnh, chỉ thấy hắn khẽ vươn vai vang lên từng tiếng răng rắc.

Nếu nam nhân mang theo hai màu tóc trắng đen là cường giả mạnh nhất của nhân loại tại Vương Bản Sơn này thì trong bóng tối kia là một cực đối lập khác, cường giả mạnh nhất của Hắc Địa.

Nó là một sinh vật đặc biệt, thân cao khoảng 2m2, thân hình cực kỳ cân đối thậm chí phải nói là hoàn mỹ về từng đường nét cơ bắp, từng bó cơ.

Thân thể giống như một khung xương trắng lớn còn bên trong toàn bộ được lấp đầy bằng những bó cơ màu đen, kết hợp với màu ánh bạc của lớp xương bên ngoài khiến người khác có cảm giác thân thể của nó mạnh đến đáng sợ.

Sinh vật này đang ngồi trên một cái bảo tọa được xếp đầy đầu lâu màu trắng, xung quanh nó lượn lờ đầy âm khí.

Nó xuất hiện ở Hắc Địa quá lâu quá lâu rồi, bản thân nó thậm chí đã từng đối đầu với không ít người cấp bậc ngũ đế của nhân loại, cho dù nó không thắng được thì nó cũng không thua, nó là sinh vật tồn tại cùng đẳng cấp với ngũ đế cường giả.

Bình thường nó sẽ đi ngủ, nếu không có việc gì đặc biệt thì nó sẽ không thức giấc nhưng hôm nay thì lại khác, nó cảm nhận được một mùi quen thuộc... một loại cảm giác từ sâu tận bên trong tâm linh của nó.

Rốt cuộc, sinh vật này lại đứng lên một lần nữa, thân hình khổng lồ chậm rãi di chuyển, nó bắt đầu đi ra ngoài khu vực của mình, hai con mắt càng ngày càng đỏ.

.........

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.