Màn đêm buông xuống, chiếc xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, chiếc xe ngựa này tuyệt đối không thoải mái gì lại càng không xa hoa, ít nhất nằm ở bên trong không có chút cảm giác êm ái nào cả, bên trong xe cả Hoắc Thanh Đồng cùng Vô Song đều có thể cảm nhận được độ xóc của con đường.
Diện tích bên trong xe cũng không lớn tính ra chỉ vừa vặn cho khoảng 3 người ngồi, nếu thêm chút hành lý cùng quần áo thì chỉ sợ 2 người cũng đã làm thành xe chật kín.
Trong màn đêm lúc này Hoắc Thanh Đồng nhìn chằm chằm vào Vô Song, vẻ mặt của nàng không hề thoải mái cho lắm, dù sao phải rất khó khăn nàng mới có thể tiến vào giấc ngủ vậy mà không ngờ Vô Song dám đánh thức nàng?.
Về phần Vô Song, hắn tuyệt đối không có để ý Hoắc Thanh Đồng nghĩ gì về mình, cái duy nhất để Vô Song để ý là tình trạng của chính mình, vết bớt tưởng như đã biến mất từ không biết bao nhiêu năm nay lại một lần nữa hiện về.
Cái làm Vô Song sợ hãi nhất chính là cái vết bớt này bám theo hắn đến tận đây, đây rõ ràng không phải là cơ thể của Vô Song ở kiếp trước, hắn đã sống lại một kiếp, một hình hài khác, một thân phận khác, vì cái gì vết bớt vẫn quay về?.
Trong chiếc xe ngựa nhỏ kia, thậm chí đây là lần đầu tiên Vô Song hoài nghi về vết bớt này, phải chăng Vô Song xuyên không cũng là vì nó? hoặc ít nhất cũng liên quan đến nó?.
Vết bớt sinh ra khi Vô Song sinh ra, phải chăng khi hắn sinh ra cũng đã là một sự sắp đặt?, nếu vết bớt này là đặc biệt vậy chẳng nhẽ hắn... cũng là đặc biệt.
Ở hậu thế không thiếu những câu truyện viễn tưởng, không thiếu nhưng bộ phim căn bản không bao giờ tồn tại, hắn chưa bao giờ từng đặt bản thân mình vào trong loại trường hợp này cũng chưa từng nghĩ mình là người đặc biệt.
Cuối cùng là giấc mơ kia, Vô Song cảm thấy trong đầu mình chỉ là một mớ bòng bong, hắn không thể suy nghĩ được bất cứ thứ gì, miệng lưỡi khô khốc, cổ họng đắng chát, sống lưng xuất hiện mồ hôi lạnh, hắn nhận ra... Hắc Địa ẩn dấu một thứ gì đó, có một thứ gì đó đang đợi hắn.
Trước khi tiến vào địa phận Hắc Địa, Vô Song căn bản chưa từng gặp phải việc tương tự hơn nữa vết bớt cũng không có hiện lên, chỉ khi tiến vào Hắc Địa hắn mới gặp phải giấc mơ kia, vết bớt ở bên hắn suốt 30 năm của cuộc đời mới một lần nữa quay về.
Bàn tay trái run rẩy chạm vào tay phảm, trên làn da của Vô Song vẫn trắng mịn lạ thường nhưng chính vì thế mà vết bớt càng thêm nổi bật, thứ này cứ như sinh ra đã là một thể với Vô Song vậy, không hề có dấu hiệu lồi hay lõm của một vết bớt lại càng sẽ không phải là hình xăm khắc lên.
Cố gắng giữ bình tĩnh, Vô Song nhìn qua cửa sổ xe ngựa ngoại trời vẫn tối đen như mực, nhưng hắn có thể cảm thấy sâu bên trong hắc địa, có gì đó đang kêu gọi hắn, đang thúc dục hắn.
.......
Hắc Địa được coi là nơi đáng sợ nhất của Vương Bản Sơn, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ hoặc thân mang trọng tối thì tuyệt đối sẽ không có ai tiến vào Hắc Địa.
Đây là một mỏ khoáng khổng lồ nằm bên trong Vương Bản Sơn, một mỏ hắc thiết với trữ lượng lớn đến đáng sợ, ít nhất từ khi nó được phát hiện ra đến bây giờ sản lượng hắc thiết khai thác được chưa bao giờ giảm, Hắc Địa đã tồn tại ở Vương Bản Sơn ít nhất trong 20 năm, tất nhiên có thể càng lâu hơn, ai có thể biết được?.
Cái tên của Hắc Địa bắt đầu từ màu sắc của khu vực này, không rõ có phải vì mỏ hắc thiết khổng lồ ở đây hay không mà toàn bộ mặt đất chỉ có tuần một màu đen, một màu đen của sự chết chóc, của bóng đêm vô tận, cái màu đen này khiến rất nhiều người cảm thấy Hắc Địa là dấu hiệu của tà ma.
Vùng đất này quả thật rất kỳ dị, Hắc Địa không có linh khí tồn tại, người tiến vào Hắc Địa cho dù thử bất cứ cách nào cũng không thể tập trung thiên địa linh khí lại, không cách nào dẫn thiên địa linh khí nhập thân, nội lực bên trong cơ thể chỉ cần sử dụng liền không có cách nào bổ sung lại càng không có cách nào tu luyện.
Bất kể là nhất lưu cao thủ, tông sư, đại tông sư hay thậm chí là ngũ tuyệt đều không có cách nào cảm nhận thiên địa linh lực tại nơi đây, đây hoàn toàn là một vùng đất chết với võ giả.
Thông thường mà nói thiên địa linh lực nằm ngay bên trong không khí mà hằng ngày chúng ta hít thở, căn bản không thể nào phân tách ra được, không cách nào nhận ra được đâu là linh khí để tu luyện đâu là không khí để hít thở vì vậy toàn bộ thế giới này đều không nhắc đến không khí, chỉ nhắc đến thiên địa linh khí bất quá Hắc Địa là một trường hợp đặc biệt.
Đây là nơi duy nhất không có linh khí, chỉ có không khí để hít thở đồng thời bên trong Hắc Địa còn có một loại từ trường lực lượng cực kỳ đáng sợ, nó khiến cho đất của hắc địa vô cùng cứng, cứng hơn loại đất đá bình thường ít nhất gấp 4 lần đồng thời cũng làm cho trọng lực tại hắc địa phi thường đáng sợ, ‘lực hút’ của nơi đây lớn gấp 2 lần ở bên ngoài.
Không biết ma quỷ có tồn tại hay không nhưng rất nhiều người tại Vương Bản Sơn đều có một loại nhận thức chung đó là... nếu ma quỷ có tồn tại bọn chúng phải tồn tại bên trong Hắc Địa.
Vương Bản Sơn không phải chỉ có 9 đỉnh núi, Vương Bản Sơn có tổng cộng 10 đỉnh núi.
Đỉnh núi thứ 10 nằm ngay sát Bắc Thành, chỉ cần đi qua Bắc Môn liền sẽ tiến về nơi này, núi này cũng là ngọn núi duy nhất bên trong được đặt tên, nó được gọi là Quỷ Khu.
Từ Bắc Thành đi đến Quỷ Khu sẽ là Hắc Địa.
Hắc Địa nằm bên trong Quỷ Khu, lúc này chiếc xe ngựa đưa Hoắc Thanh Đồng cùng Vô Song di chuyển rốt cuộc đã xuyên qua màn đêm, tiến vào Quỷ Khu.
..........
Vô Song chưa từng đến Quỷ Khu hay nghe về Quỷ Khu trước đây bất quá khi xuống xe ngựa, khi được chân chính ngắm nhìn nơi đáng sợ nhất của Thiên Ý Thành này thì tuyệt đối là một cảm giác rung động không thôi.
Quỷ Khu là một ngọn núi cao rực sáng giữa màn đêm, ở trên Quỷ Khu xuất hiện rất nhiều ngôi nhà có chút đơn sơ được xây dựng ngay trên những vách núi cao vút, những ngôi nhà giữa trời, bên trên mỗi ngôi nhà đều thắp lấy vài cây đuốc thắp sáng một vùng khoảng không, khi hàng trăm hàng nghìn cây đuốc cùng được thắp lên thì Quỷ Khu như một ngọn núi đang rực cháy.
Vô Song quả thực không ngờ số lượng người ở Quỷ Khu cũng không ít, từ số ngôi nhà mà hắn nhìn thấy chỉ sợ bên trong Quỷ Khu cũng có hơn ngàn người, đây là con số cực kỳ kinh khủng.
Tiếp theo là màu đất của Quỷ Khu, thật ra không ai muốn tốn công thắp đuốc vào ban đêm cả, cái cảm giác rực sáng cả Quỷ Khu nhìn từ ngoài vào rất đẹp nhưng người ở bên trong mới thấy nó bất tiện thế nào, chí ít nó sẽ rất khó ngủ yên giấc nhưng có lẽ người ở Quỷ Khu cũng không còn phương án nào khác.
Nếu không có những ngọn đuốc kia, toàn bộ Quỷ Khu chỉ thuần một sắc đen, nếu vào ban đêm thì Quỷ Khu như muốn ẩn mình vào trong bóng tối vậy chỉ sợ đưa tay cũng khó có thể nhìn thấy được 5 ngón khi đó những người đi lại trên Quỷ Khu tuyệt đối sẽ không được an toàn.
Tổng thể mà nói, Quỷ Khu cũng không cho Vô Song cảm giác quá mức đáng sợ hay áp lực, ấn tượng đầu tiên của hắn về nơi này chỉ là có chút bắt mắt mà thôi.
Ngay dưới chân Quỷ Khu có một doanh trại tương đối lớn, bên trong cũng đang xuất hiện ánh đuốc bập bùng, toàn bộ doanh trại này dưới ánh sáng của lửa liền trở nên rõ mồn một trong đêm.
Hoắc Thanh Đồng nhìn thấy doanh trại này vậy mà khẽ mỉm cười để rồi một tay cầm lấy dây cương ngựa, cả người cùng xe ngựa chậm rãi tiến vào bên trong doanh trại đằng sau là Vô Song lững thửng bước theo.
Ở ngoài doanh trại có 6 Hắc Ma đang canh chừng, khi đám người này nhìn thấy bóng người Hoắc Thanh Đồng từ xa tiến tới thì đồng loạt đứng lên, trong ánh mắt mang theo một tia chào đón.
Cái ánh mắt này rất lạ, những người Hắc Ma bảo vệ doanh trại này nhìn Hoắc Thanh Đồng như nhìn người thân trong gia đình trở về sau một chuyến đi xa vậy.
Không mất bao lâu, Hoắc Thanh Đồng cùng Vô Song cũng tiến đến cửa trại, nàng gần như bỏ hết đi lớp gai nhọn bên ngoài của Hoắc Mân Côi, đối với những binh sỹ Hắc Ma nơi đây trên mặt nàng xuất hiện một nụ cười từ tận đáy lòng.
“Các ngươi vất và rồi, Thanh đại ca, lần này đến đại ca trực đêm sao?”.
Vẫn là cái vẻ lạnh lùng kia, vẫn là bộ hắc giáp tôn lên cơ thể tuyệt đẹp kia nhưng ngữ điệu trong giọng nói rất khác, nàng hiện nay không còn giống một băng sương nữ nhân, nàng giống một thiếu nữ trở về thăm quê nhà, trở về gặp người thân vậy.
Người được Hoắc Thanh Đồng gọi là ‘đại ca’ là một nam nhân tương đối trẻ, thoạt nhìn có lẽ cũng chỉ ngang ngửa tuổi tác với Thượng Quan Thần bất quá người này lại cho Vô Song một cảm giác rất đáng sợ, một loại cảm giác lành lạnh.
Người này chưa chắc đã mạnh hơn Vô Song bao nhiêu nhưng không biết tại sao trước mặt người này Vô Song mơ hồ có một tia yếu nhược, đây là điều lần đầu Vô Song gặp phải, hắn không ngờ lại gặp một cao thủ trẻ tuổi về mặt khí thế có thể lấn át Vô Song?.
Tầm mắt Vô Song tiếp tục mở rộng ra, hắn bắt đầu quan sát tất cả mọi người trước mặt để rồi chợt phát hiện ra, bất kể là ai trong bọn họ đều cho Vô Song một loại cảm giác lành lạnh chỉ là không ai rõ ràng bằng Thanh đại ca của Hoắc Thanh Đồng mà thôi.
Thứ cảm giác này đối với Vô Song lại có chút quen thuộc, loại cảm giác tương đối giống với thần bí nhân xuất hiện ở Hắc Ngục lần đó.
Vô Song quan sát mọi người thì những người này cũng quan sát Vô Song, trong ánh mắt của bọn họ đều có một tia tò mò nhìn hắn để rồi Thanh đại ca liền chỉ vào Vô Song.
“Thanh Đồng, ngươi lần này quay về dẫn ai theo đây?”.
Hoắc Thanh Đồng cũng là mỉm cười, nàng giới thiệu Vô Song với đám Hắc Ma canh cửa này.
“Hắn gọi là Phong, là người bên trên gửi tới, tân binh trong đám chúng ta”.
Sau khi nghe thấy hai chữ tân binh từ miệng Hoắc Thanh Đồng, Thanh đại ca thậm chí còn dùng một tay vỗ vai Vô Song, cái vỗ này tuy không hề cố ý nhưng lực đạo cực cường, ít nhất cũng làm Vô Song như muốn lệch nửa bên vai.
“Tiểu tử, cố gắng lên, ta gọi là Triệu Thanh, sau này có gì không quen có thể tìm đến ta, ta sẽ giúp ngươi một hai”.
Vô Song nhìn Triệu Thanh sau đó dùng một tay vỗ vỗ bả vai của mình, hắn quả thực cảm thấy ê ẩm vô cùng.
“Vậy đa tạ Thanh đại ca rồi, tiểu đệ nếu có việc cần giúp đỡ nhất định sẽ đi tìm Thanh đại ca ”.
........
Sau khi chào hỏi đám người Triệu Thanh ở cửa doanh trại, Hoắc Thanh Đồng tiếp tục dạo bước, có khác là lần này nàng dẫn Vô Song đi theo, hai người tay trong tay đi về phía trước.
Vô Song không rõ là Hoắc Thanh Đồng bạo gan hơn những nữ tử trong thời đại này hay nàng căn bản không coi Vô Song là nam nhân, phải biết nữ nhân dám cầm tay một nam nhân không quen trong cái thế giới này thì không phải là một việc dễ gặp.
Doanh trại tương đối lớn, bên trong có rất nhiều lều trướng, theo cảm giác lực của Vô Song thì mỗi lều trướng đều có từ 3-4 người bên trong, toàn bộ doanh trại này có lẽ khoảng gần 200 người, số lượng cũng không ít.
Vì lúc này vẫn là ban đêm, thỉnh thoảng Vô Song cùng Hoắc Thanh Đồng mới gặp từng tốp lính đi tuần tra, mỗi đội tuần tra cũng là 6 người, khi nhìn thấy Hoắc Thanh Đồng đi tới đều không quên đối với nàng gật đầu đồng thời hướng ánh mắt tò mò về phía Vô Song.
Một đường đi thẳng không hề dừng lại cho đến khi một cửa động xuất hiện, đây là một cửa động nằm ngay bên trong lòng Quỷ Sơn, ở trước cửa động có đâm xuống một cây đại đao, đại đao mang theo hai màu trắng đen rất đẹp nhưng cũng to lớn lạ thường, chí ít cây đại đao này cũng phải dài gần 2m, độ rộng của lưỡi đao lên tới 50 cm, Vô Song thật sự rất khó tưởng tượng với hình dáng đồ sộ này thì nó phải nặng bao nhiêu?.
Tất nhiên thanh đại đao cắm ở đây đã nói lên chủ nhân của nó không còn cần đến nó chí ít hiện nay là vậy, nhìn thanh đại đao Vô Song cũng cảm thấy một chút tò mò, hắn cũng thật sự muốn biết chủ nhân thanh đại đao này là ai.
Hoắc Thanh Đồng lại làm như không để ý đến sự tò mò của Vô Song, nàng không có trách nhiệm phải giải thích cho Vô Song và nàng căn bản cũng không muốn, bàn tay vẫn nắm lấy tay Vô Song nàng liền dẫn hắn đi vào cửa động.
Cửa động rất tối, nhưng bên dưới lại có ánh sáng lập lòe đồng thời dĩ nhiên lại có những bậc thang được kỳ công tạo nên, bên trong hang động này chỉ sợ cũng có người.
Cũng chẳng mất bao lâu kể từ khi tiến vào cửa động bản thân Vô Song đã có thể nhìn thấy những tia sáng đầu tiên phản chiếu lại, không ngờ bên cạnh cầu thang ngay bên trong vách núi của Quỷ Sơn là có rất nhiều những viên dạ minh châu.
Cũng nhờ số lượng dạ minh châu khổng lồ ở dưới này dẫn đến việc càng đi xuống dưới mặt đất lại như càng sáng lên, dưới cái ánh sáng của dạ minh châu Vô Song rốt cuộc cũng có thê rnhinf thấy bên dưới là gì.
Cách khoảng 20m so với mặt đất không ngờ tiếp tục tồn tại một doanh trại khác.
Nói là doanh trại cũng không đúng bởi đây không có lều trướng, thay vào đó là những ngôi nhà, toàn bộ đều được xây dựng bằng đá khiến Vô Song không thể không liên tưởng đến những di tích văn hóa thời kỳ đồ đá trên TV, quả thực rất giống.
Lần này Hoắc Thanh Đồng rõ ràng bước chậm lại, nàng hướng ánh mắt về phía Vô Song, khóe miệng hơi hơi cong lên.
“Chúc mừng ngươi, đây là Hắc Địa chỉ là hy vọng ngươi có thể chịu đựng vài ngày, không đến mức vừa mới tiến đến được mấy ngày đã bị dọa bỏ chạy, trong lịch sử của Hắc Địa không thiếu mấy kẻ vì quá sợ hãi nơi này mà treo cổ tự tử ”.
Vô Song cũng không quan tâm đến lời nói mang tính trêu chọc của Hoắc Thanh Đồng, cho dù hắn cùng nữ nhân này tay trong tay, cho dù nữ nhân này với Vô Song không có quá nhiều xung đột thì cả hai vốn không hợp nhau, hắn mới không dỗi hơi đôi co với nàng.
Hai người rốt cuộc cũng đi hết những bậc cầu thang dẫn xuống dưới, tiền vào thành phố đá của Hắc Địa.
Cũng giống như trên kia, ở đây cũng có người canh cổng bất quá lại có chút đặc biệt, Vô Song có thể nhìn thấy thành phố đá này có tổng cộng 8 cái chòi canh bằng đá, ở bên trên có ánh lửa bập bùng chiếu sáng một vùng tối của hang động.
Khi Hoắc Thanh Đồng tiến vào thành phố đá kia, cũng không có sự yên tĩnh giống như ở trên mặt đất mà là một hồi chuông ngân vang, một chiếc chuông đồng rất lớn được treo ở chòi đá chính giữa, khi chiếc chuông vang lên nó mang âm thanh truyền thẳng đến toàn bộ ngó ngách của thành phố đá này thậm chí Vô Song hoài nghi cho dù là doanh trại trên mặt đất cũng có nghe thấy một hai.
Tiếng chuông này vừa giống tiếng chuông cảnh báo vừa giống tiếng chuông tập hợp, chỉ trong một cái nháy mắt, gần như khi tiếng chuông chấm dứt cũng là lúc bên trong những nhà đá nhỏ kia có rất nhiều Hắc Ma đi ra.
Nếu trên mặt đất có khoảng 200 Hắc Ma thì ở bên dưới này chỉ có khoảng chưa đến 30 người nhưng không phải vì thế mà Vô Song cảm thấy lực lượng dưới lòng đất này yếu... Vô Song có cảm giác trong 30 người này... người yếu nhất cũng phải ngang ngửa Bạch Y Dạ, sức chiến đấu của đội ngũ này tuyệt đối cực kỳ chấn động nhân tâm.
Rốt cuộc Thiên Ý Thành nghĩ gì lại... lại để một cái đội ngũ cường đại đến mức này ở đây?.
Khi toàn bộ bọn họ tập hợp lại tạo cho Vô Song cảm giác trước mặt hắn xuất hiện một ngọn núi băng rét lạnh tận xương cao tận chân trời, ngọn núi băng không thể vượt qua.
Bên dưới tổng cộng có 28 người, 4 người là đại tông sư cường giả, 24 người là tông sư đỉnh phong.
Khi 28 người này tập hợp, Hoắc Thanh Đồng cũng buông tay Vô Song ra, nàng chỉ khẽ mở miệng.
“Đứng nguyên đây”.
Để lại một câu nói không đầu không đuôi, Hoắc Thanh Đồng bước về phía 28 Hắc Ma kia.
Bản thân 28 Hắc Ma xếp thành 4 hàng, mỗi hàng 7 người đồng thời người dẫn đầu mỗi hàng là một đại tông sư cao thủ, về phần Hoắc Thanh Đồng nàng tiến tới cũng không có bước vào bất cứ một hàng ngũ nào, nàng trực tiếp đứng chếch về phía bên trái, cả người đứng thẳng tắp như một cây trường thương.
Nhìn cái hình ảnh này, Vô Song thực sự liên tưởng đến xếp hàng mỗi tiết thể dục dưới sân trường, vị trí của Hoắc Thanh Đồng giống một cái lớp trưởng vậy.
Đương nhiên nếu đã có lớp trưởng thì phải có ‘giáo viên’, khi vị ‘giáo viên’ kia xuất hiện lại làm cho Vô Song cảm nhận được một loại áp lực kinh khủng khiếp.
Đây cũng là một nữ nhân nhưng nàng không mặc giáp màu đen mà áo giáp của nàng thuần một màu hoàng kim sáng chói, nàng chính là Kim Hộ Pháp của Thiên Ý Thành.
Nàng đã từng thấy Vô Song nhưng Vô Song tuyệt đối chưa thấy quá nàng, hắn quả thực bị khí diễm của nàng ép đến mức ngộp thở.
Kim hộ pháp xuất hiện, nàng cũng không nhìn Vô Song quá nhiều, trực tiếp quay đầu với Hoắc Thanh Đồng.
“Đây là tân binh?”.
Giọng... đúng là giọng nói của nữ nhân nhưng mang theo khí thế như thiên quân vạn mã cùng với sát khí cực kỳ dày đặc làm người ta không rét mà run.
Hoắc Thanh Đồng hình như cũng đã sớm quen với cảnh tượng này, nàng một tay đặt trước ngực, nửa người cúi gập.
“Vâng thưa đại nhân, hắn là tân binh”.
Kim hộ pháp không hề suy nghĩ gì, một tay nàng khẽ chỉ ra.
“Vương Hạo, ngươi kiểm tra thực lực của hắn, nếu đủ thì ngươi hướng dẫn hắn, nếu không đủ thì ném hắn đi đào khoáng”.
Kim hộ pháp dứt lời toàn bộ 27 người còn lại đồng thời bước sang trái một bước rồi lùi lại ba bước, đội hình cực kỳ ăn ý, chỉ có duy nhất một Hắc Ma không có cử động, người này đúng là Vương Hạo.
Vương Hạo người này không phải là đại tông sư thậm chí còn không phải là tông sư đỉnh phong nhưng lại cho Vô Song cảm giác, hắn so với Bạch Y Dạ còn đáng sợ hơn.
Nơi đây rốt cuộc là nơi quỷ quái gì?.
Tất nhiên sẽ không có ai vì Vô Song giải thích, chỉ thấy Vương Hạo bước tới, hai tay ôm quyền với Vô Song.
“Mời”.
Vô Song thấy thế, hai mắt dần dần hiện ra chiến ý, hắn từ trước đến nay không có ngại đánh nhau, hai bàn tay dần dần xuất hiện hàn khí, mượn tốc độ của Quỷ Ảnh thân pháp, cả người Vô Song lao thẳng về phía Vương Hạo.
Đây là kiểu chiến đấu của Vô Song, hắn vẫn luôn thích là người tấn công trước, đáng tiếc Vô Song vốn không hiểu đây là đâu, chỉ khi Vô Song vận dụng thân pháp hắn mới biết, hắn lần này thảm rồi.
Cuộc so tài này cực kỳ đơn giản, Vô Song lao đến tấn công Vương Hạo, sau đó Vương Hạo cũng lao tới, rồi Vương Hạo tung ra một nắm đấm thẳng từ trên xuống dưới, nắm đấm dưới lớp hắc giáp nện thẳng vào khuôn mặt Vô Song, thân hình Vô Song ầm ầm gục xuống.
Kim Hộ Pháp hai tay khoanh trước ngực, không ai biết lúc này nàng vậy mà hơi hơi gật đầu bất quá rất nhanh quay đầu lại rời đi.
“Nghỉ, giải tán. Vương Hạo ngươi ném hắn đến khu đào khoáng, ngươi sau này cũng là người huấn luyện hắn, Thanh Đồng theo ta đi vào nhà chính”.
Đây chính là kỷ niệm về trận chiến đầu tiên của Vô Song khi tiến vào Hắc Địa.
Hắn thất bại thảm hại
.........
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.