Vô Song không rõ tại sao Ngu Cơ lại hiện thân ở đây nhưng mà càng làm hắn khó hiểu chính là Thiên Đạo căn bản cũng không ngăn cản Ngu Cơ rời đi.
Thực lực của Thiên Đạo thế nào Vô Song đã rõ, lần trước ở Yến Kinh bản thân Thiên Đạo có thể không kịp trở tay mà để Ngu Cơ mang Vô Song rời đi nhưng lần này liệu có thể không?, chính Vô Song còn không tin nó để Vô Song rời đi dễ như vậy.
Thiên Đạo đã khác rất nhiều so với lần trước, Vô Song có thể cảm nhận rõ ràng việc nó muốn giết hắn như thế nào, thiết nghĩ nếu hiện tại Vô Song có định thần phục với nó, nó cũng tuyệt không quan tâm mà lựa chọn giết chết hắn.
Suy nghĩ của Vô Song là đúng nhưng thực tế thì vẫn khác xa so với những gì hắn nghĩ, Thiên Đạo cho dù ánh mắt tràn ngập tức giận nhưng nó cũng không ngăn cản Ngu Cơ, đến một chút ngăn cản cũng không.
Trong thân xác A Thanh, thiên đạo đạp không mà đứng chỉ có thể dùng ánh mắt dõi theo Ngu Cơ, nhìn theo Ngu Cơ vận chuyển đạo lực mang Vô Song cùng Hoàng Dung rời đi.
Sự lựa chọn của Thiên Đạo đúng là làm Vô Song không có cách nào hiểu được.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Ngu Cơ lại một lần nữa sử dụng thuấn di, đương nhiên rất nhanh có thể trở về Ma Sơn nhưng mà bất ngờ là điểm dừng chân của Ngu Cơ không ở địa bàn của quỷ tộc, nơi Ngu Cơ mang hắn đến là một cửa hang động nằm sâu trong khe núi.
Vô Song hai tay ôm lấy Hoàng Dung, ánh mắt nghi hoặc nhìn Ngu Cơ.
“Sao lại đến đây?”.
Nghe Vô Song hỏi, Ngu Cơ cười cười.
“Ngươi nha, ngươi còn không biết vì ngươi mà Phật Sơn loạn thành một đoàn sao?, đến cả chúng ta cũng không thể không chuyển đi”.
Nhíu lông mày, Vô Song quả thật không hiểu gì cả.
“Ta làm gì?, hơn nữa tình hình Ma Sơn hiện tại thế nào?”.
Ngu Cơ dùng ánh mắt đầy thần bí nhìn hắn, sau đó nàng thản nhiên nâng đôi vai của mình lên.
“Cũng không có gì nhưng mà Hạng Vũ hắn thoát ra ngoài rồi “.
“Lúc trước đáng nhẽ là Độc Cô đến đưa ngươi trở về Ma Sơn nhưng mà vì Hạng Vũ, Độc Cô không thoát ra được liền phải để ta đến “.
“Ngươi thực sự là nháo lật trời nha, cũng may có Độc Cô tồn tại, có thể kiềm chế Hạng Vũ nếu không hắn thật sự phá núi mà ra, thoát khỏi phong ấn mà rời khỏi Phật Sơn, lúc đó liền có chuyện vui”.
Vô Song không để ý gì lắm đến lời của Ngu Cơ, cái hắn quan tâm là thứ khác.
Từ lời nói của nàng, hắn cũng có thể nhận ra Ma Sơn hiện tại phi thường loạn, nếu đã như vậy thì hắn lại lo lắng, lo lắng cho Lý Thu Thủy, lo lắng cho Mục Niệm Từ, ngoài ra còn có cả A Châu.
“Trận doanh nhân tộc thế nào rồi?”.
Vô Song nghĩ đến những nữ nhân của mình liền không kiềm được mà lên tiếng.
Vô Song sau trận chiến với Thiên Đạo, hắn không dám cuồng ngôn có thể thắng được tồn tại song song cùng Thiên Đạo là Hạng Vũ nhưng mà theo Vô Song thấy... quỷ đế bình thường gặp hắn bao nhiêu liền chết bấy nhiêu, bỏ Hạng Vũ ra hắn có thể lấy sức một mình diệt đi quỷ tộc.
Nếu quỷ tộc dám đụng vào những người thân bên cạnh hắn, hắn không ngại cho quỷ tộc biết thế nào là diệt thế.
Ngu Cơ ném cho Vô Song một cái mị nhãn.
“Đàn ông các người, kẻ nào cũng là đại hoa tâm”.
“Ngươi đừng nghĩ trận doanh nhân tộc yếu, chỉ cần Long Tượng Cổ Phật cùng Vô Danh Tăng ở đó, Hạng Vũ không ra bản thân quỷ tộc không thể công phá được nhân tộc, mấy nữ nhân của ngươi, tạm thời có thể an tâm”.
Nói hết lời, không đợi Vô Song hỏi tiếp, Ngu Cơ liền đi vào bên trong sơn động.
Cái sơn động trước mặt Vô Song lúc này cũng chính là sơn động mà Hoàng Thường ở lại năm xưa, cũng là nơi Độc Cô giam giữ Đoàn Dự.
Vô Song cũng không đợi ở bên ngoài quá lâu, mang theo Hoàng Dung, hắn chậm rãi bước sau lưng Ngu Cơ.
Hang động này phi thường tối, cũng phi thường quanh co nhưng mà với bậc cao thủ như Vô Song hay Ngu Cơ thì cũng không khó khăn gì, đã đến trình độ này bóng tối không thể coi là vật cản.
Một đường Vô Song cũng không rõ là rẽ bao nhiêu cái cung đường, mãi đến khi bước chân Ngu Cơ chậm lại thì Vô Song cũng dừng theo.
Sau đó ánh mắt Vô Song hơi hơi nhíu lại, ở bên phải của hắn là một động nhỏ, bên trong động vậy mà có người.
Kẻ này thực sự làm cho Vô Song hứng thú bởi đây là người quen.
“Ngu Cơ, sao tiểu tử đó lại ở đây?”.
Ngu Cơ quay lại nhìn Vô Song sau đó lại nhìn sang bên phải, không nghĩ gì nhiều mà cười cười.
“Ai biết Độc Cô hắn bị thần kinh cái gì?, là Độc Cô mang hắn đến đây, lý do vì sao thfi ta không rõ”.
Vô Song nghe vậy gật đầu, ánh mắt hướng về phía cái động bên cạnh.
Người này đương nhiên không xa lạ gì, chính là Đoàn Dự.
Quan sát Đoàn Dự thật kỹ, Vô Song mới lại phát hiện hóa ra Đoàn Dự không phải đang ở một mình, trong hang động vậy mà còn có Lãnh.
Lãnh vẫn bá đạo như vậy, chỉ cần nàng không muốn lộ ra khí tức, khí tức như tan vào trong thiên địa, muốn phát hiện nàng không phải là chuyện dễ, nếu thực lực Vô Song không tăng đột biến đúng là không có phát hiện ra nàng.
Đoàn Dự lúc này khác rất xa so với ký ức của Vô Song, ít nhất hắn chịu chạy.
Đoàn Dự không đủ khả năng phát hiện được Lãnh, hắn chỉ có thể dùng Lăng Ba Vi Bộ mà tránh thoát khỏi kiếm khí của Lãnh tập kích khắp bốn phương tám hướng, Lăng Ba Vi Bộ của Đoàn Dự phải nói là càng ngày càng thành thục.
Tất nhiên huấn luyện Đoàn Dự không chỉ có thế, thỉnh thoảng Lãnh liền vận dụng phô thiên cái địa kiếm khí ép cả không gian lại, khóa chặt mọi đường lui của Đoàn Dự, sau đó nhất định bắt Đoàn Dự phải ngạnh kháng một chiêu.
Đoàn Dự lấy gì ngạnh kháng kiếm pháp của Lãnh?, đương nhiên chỉ có thể là Lục Mạch Thần Kiếm.
Lục Mạch Thần Kiếm của Đoàn Dự trong mắt Vô Song hiện tại không khác ná cao su là bao nhưng nếu mang ra ngoài, uy lực thực sự không tệ, đã vượt qua Hàng Long của Quách Tĩnh, quan trọng nhất Đoàn Dự cho dù chưa thể mang uy lực của Lục Mạch đi đến đỉnh cao nhưng mà vẫn có thể sử dụng nó một cách bình thường, sẽ không xuất hiện tình trạng ‘lúc nổ, lúc xịt’.
Có vẻ như cũng phát hiện được Vô Song trở lại, Lãnh đột nhiên thu lại toàn bộ kiếm khí của mình, nàng như hồn ma từ trong bóng tối chui ra trước mặt Đoàn Dự.
Đoàn Dự thấy vậy cũng lập tức dừng lại, hắn đương nhiên không phát hiện được Ngu Cơ cùng Vô Song đang quan sát hai người.
Nhìn Lãnh đi ra, Đoàn Dự không khỏi lên tiếng.
“Sư tỷ, hôm nay chúng ta dừng ở đây?”.
Đoàn Dự ngày đó dập đầu trước mặt Độc Cô, đương nhiên tính là đệ tử Độc Cô, cũng vì vậy Lãnh liền thành sư tỷ của hắn.
Lãnh nhìn Đoàn Dự vẻ mặt vui vẻ, nàng không nói gì chỉ gật đầu.
Để lại Đoàn Dự không hiểu việc gì xảy ra cho lắm, Lãnh cứ như vậy đi ra ngoài.
Đoàn Dự còn lại một mình trong thạch thất, vẻ mặt chỉ có thể cười khổ, đương nhiên trong ánh mắt cũng tự tin hơn không ít.
Theo lời của Lãnh, chỉ cần hắn có thể đả thương được Lãnh liền được phép rời khỏi hang động này mà ra ngoài.
Đoàn Dự không rõ Lãnh mạnh đến mức nào nhưng hắn hiện tại với võ công của mình càng ngày càng tự tin.
Chỉ có người trong cuộc mới biết, gần 2 tháng qua đặc huấn, Đoàn Dự võ công tăng tiến thế nào.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Lãnh ra ngoài, nàng nhìn thấy Vô Song cùng Ngu Cơ cũng không khỏi cúi đầu, khẽ chào hỏi hai người, sau đó hướng về Vô Song mà nói.
“Lão sư muốn gặp ngươi, để ta dẫn đường”.
Vô Song cũng không lạ gì cái việc này, không hiểu tại sao Độc Cô vẫn cứ luôn để Lãnh dẫn đường cho hắn mà không phải là Ngu Cơ.
Hắn đương nhiên sẽ không có ý kiến gì, vẫn mang theo Hoàng Dung đang bất tỉnh mà đi theo Lãnh.
Lần này cũng không phải rẽ qua hàng loạt cung đường nữa, rất nhanh Lãnh đưa Vô Song đến một thạch thất, đứng bên ngoài một cái cửa đá.
Cửa đá như có chế độ tự động vậy, thấy Vô Song cùng Lãnh vừa dừng lại trước cửa, thạch thất liền mở ra.
Lãnh cũng không đi vào bên trong với Vô Song mà để hắn tự mình đi vào.
Vô Song còn chưa bước vào đã thấy Độc Cô đang ngồi trên ghế đá, thản nhiên đọc sách, vừa nhìn đã thấy cực kỳ thoải mái.
Vô Song gật đầu với Lãnh một cái, mang theo Hoàng Dung đi vào.
Trong thạch thất này ngoại trừ một cái giường đá, một bộ bàn ghế đà, vài cây đèn cầy ra còn lại toàn bộ đều là tủ sách.
Vô Song không vội chào hỏi Độc Cô mà là chậm rãi đặt Hoàng Dung xuống trên giường đá, sau đó mới nhìn Độc Cô.
“Nàng... “.
Vô Song chưa nói dứt lời, Độc Cô đã mở miệng.
“Tình trạng của cô bé này ta biết, rất tệ”.
Rõ ràng cảm nhận sắc mặt Vô Song cũng không tốt gì, Độc Cô khẽ đặt quyển sách xuống.
“Tình trạng của nàng... cái này ta cũng không biết giải thích thế nào cho ngươi, nhưng nếu phải nói một cách đơn giản nhất, nàng hiện tại gần như không phải Hoàng Dung ngươi biết, nàng là Hoàng Dung nguyên bản của thế giới này “.
Vô Song nghe vậy trong lòng liền trĩu nặng, hắn thậm chí không cần Độc Cô trả lời, hắn vẫn có thể đoán ra được đại khái.
“Có cách nào cứu nàng không?”.
Độc Cô nhìn Hoàng Dung yên lặng nằm trên giường đá, suy nghĩ một chút, vẫn là gật đầu.
“Người thắt nút là người cởi dây, Thiên Đạo biến nàng thành như vậy, liền để Thiên Đạo đưa nàng trở về”.
Nhắc đến Thiên Đạo, Vô Song triệt để nhíu mày.
Hắn nếu có thể khiến Thiên Đạo ra tay đưa Hoàng Dung trở về như cũ thì hắn còn hỏi làm gì?.
“Thiên Đạo?, bằng vào việc ta hiểu nó, cho dù nó chết cũng chưa chắc đã giúp ta toại nguyện”.
Câu nói này không giả, đặc biệt là ánh mắt tràn ngập sát khí của Thiên Đạo với Vô Song lúc trước.
Độc Cô nghe Vô Song nói, thản nhiên gật đầu.
“Ta đương nhiên biết, nhưng mà ngươi hiểu sai ý ta “.
“Thiên Đạo hiện tại sẽ không giúp ngươi, nó coi ngươi là kẻ thù số một nhưng mà nếu Thiên Đạo mới thì sao?”.
Vô Song lập tức tỏ ra khó hiểu.
“Nói rõ một chút, ngươi rốt cuộc là ý gì? “.
Độc Cô lùi lại, ngồi xuống ghế đá, hắn nhìn Vô Song một lúc rồi chậm rãi mở miệng.
“Trước ta hỏi ngươi nếu có sức mạnh ngươi có dám làm đối thủ của Thiên Đạo cùng Hạng Vũ hay không”.
“Kế hoạch của ta rất đơn giản, giết Thiên Đạo cũ, thay Thiên Đạo mới, ngươi đến giải quyết thứ này, ta giải quyết Hạng Vũ, đưa hắn về âm giới mà nhập luân hồi “.
“Lần này chơi hơi lớn, không biết ngươi có dám không?”.
Nhìn chằm chằm vào hai mắt Độc Cô, nhìn ánh mắt hắn ngập tràn tinh quang, Vô Song liền hỏi.
“Thiên Đạo mới? “.
Độc Cô thản nhiên gật đầu.
“Thiên Đạo chết đi vậy liền phải thay một cái Thiên Đạo mới vào, để Ngu Cơ nàng đến làm đi, nàng cũng phi thường hứng thú”.