Vô Song vốn tưởng Mục Nhân Thanh sẽ dẫn mình đến Thiên Ý Thành, hắn tuyệt đối không ngờ là... hắn lại bị Mục Nhân Thanh bỏ rơi.
Mục Nhân Thanh lúc đầu là dẫn Vô Song đi trên một con đường nhỏ, dẫn vào Vương Bản Sơn sau đó hai người ngủ lại Vương Bản Sơn một đêm.
Tất nhiên đêm nay Vô Song được Mục Nhân Thanh cho thoải mái nghỉ xả hơi, hắn liền có thể ngủ một giấc ngon lành.
Điều đáng nói là sáng hôm sau, trái với vẻ thoải mái ban đêm là khuôn mặt xám xịt của Vô Song.
Mục Nhân Thanh xuất hiện, sau đó đưa Vô Song một cái bọc hành lý.
Bọc hành lý cũng không có quá nhiều đồ đạc, một ít quần áo, một ít ngân lượng đại khái khoảng 20 – 30 lượng bạc, một tấm bản đồ Vương Bản Sơn, một tấm bản đồ vùng địa vực xung quanh, một tấm lệnh bài, ngoài ra.... còn thêm một hộp gỗ chuyên đựng đồ trang điểm. Còn lại cái gì cũng không có”.
Hắn không biết đêm qua lão nhân này đã làm gì mình, dĩ nhiên lấy đi toàn bộ ngân châm trên người của Vô Song, đến cả tùy thân bội kiếm của hắn cũng bị lấy đi.
Mục Nhân Thanh chỉ duy nhất đối với Vô Song giải thích mấy câu hàm hồ.
“Ngươi muốn học kiếm pháp, dùng Quỳ Hoa Bảo Điển làm gì? “.
Sau đó lão nhân này mặc kệ Vô Song ai oán hay không, liền bắt đầu giảng dạy cho hắn một vài quy tắc.
Vương Bản Sơn chỉ có ba cách ra nhập.
Đầu tiên là triều đình cử tới, loại này sẽ có thân phận lệnh bài màu xanh.
Thứ hai là được đề cử mà tới, loại này sẽ có thân phận lệnh bài màu đen.
Cuối cùng là cô nhi được đưa đến, sau khi Vương Bản Sơn khảo hạch kết thúc, liên tiếp tục mở ra thêm vài ngày để nhận đám cô nhi này, đương nhiên phải có cao thủ của Thiên Ý Thành dẫn đội.
Lệnh bài của triều đình... không có khảo hạch. Lệnh bài màu xanh được trực tiếp tiến vào bên trong.
Lệnh bài đề cử có thể từ danh môn đại phái, có thể là ngoại tộc nhân vật, cũng có thể là chính người của Thiên Ý Thành nhân vật đề cử, nói chung lệnh bài màu đen có thể đến từ rất nhiều nguồn khác nhau.
Lệnh bài màu đen không được đặc quyền tiến vào Thiên Ý Thành mà phải đi qua khảo hạch.
Khảo hạch ở đây, liền trải qua vài công đoạn.
Thiên Ý Thành thật sự sẽ không nhận kẻ tuổi tác quá lớn, tuổi tác cao đồng nghĩa với việc con đường trước mặt đã thành hình, rất khó thay đổi vì vậy Thiên Ý Thành chỉ giới hạn tuổi tác từ 16 đổ xuống.
Ngoài tuổi tác ra, Thiên Ý Thành liền không để ý đến những thứ khác, bất kể là thiên phú, hình dạng bên ngoài hay tâm tính, Thiên Ý Thành đều không để ý. Những người nhận hắc lệnh nếu tuổi tác dưới 16 liền chỉ phải làm một khảo hạch duy nhất, sinh tồn khảo hạch.
Cái gì gọi là sinh tồn khảo hạch?, đơn giản là trong 5 ngày trên Vương Bản Sơn, có thể còn sống.
Đã nhận hắc lệnh, đã dám lên Vương Bản Sơn liền đại diện dám chấp nhận sinh tử, sinh tử do Thiên Ý.
Đương nhiên hắc lệnh cũng có lợi ích của hắc lệnh, không ai quan tâm ngươi tên gì, chẳng màng ngươi đến từ đâu, khai bừa một cái tên, liền đủ, kẻ nắm giữ hắc lệnh, không cần thân phận.
......
Mục Nhân Thành cho Vô Song đương nhiên là một tấm hắc lệnh, đồng nghĩa với Vô Song phải tham gia khảo nghiệm của Thiên Ý Thành.
Điều đáng nói là Mục Nhân Thanh sẽ không hướng dẫn bất cứ cái gì cho hắn, hắn phải tự mình vượt qua Thiên Ý Thành thử thách.
Mục Nhân Thanh nhẹ vỗ vai Vô Song, trên mặt lại hiện ra vẻ hiền từ quen thuộc kia.
Đúng là Vô Song nhiều khi cũng hiểu không nổi, đâu là mặt thật của Mục Nhân Thanh?.
“Tiểu Vô Song, nhớ kỹ Thiên Ý Thành đệ tử mỗi 3 tháng có cơ hội đi ra ngoài một lần, một lần ra ngoài có thể ở bên ngoài trong thời gian 7 ngày. Lão phu tiếp theo liền ở Tô Châu đợi ngươi, mỗi ba tháng đến Tô Châu tìm lão phu, lão phu có thể chân chính dạy ngươi kiếm thuật”.
“Nhớ kỹ, cấm không được dùng Quỳ Hoa Bảo Điển, Nga Mi Kiếm Pháp cũng ít dùng một chút, hoặc cũng không nên dùng “.
“Ngụy Trung Hiền kẻ kia, là người của triều đình, không ngoại trừ khả năng đám người triều đình cử đến có tai mắt của hắn, nếu ngươi bị nhìn ra thân mang Quỳ Hoa, sẽ khó sống”.
“Về phần Nga Mi Kiếm Pháp, gắn liền với một thân phận khác của ngươi, cũng là không nên sử dụng”.
“Đi dọc theo tiểu lộ này, ngoài 10 dặm phía trước, liền là nơi tập hợp của Thiên Ý Thành. Nhớ kỹ, trong Thiên Ý thành ngươi không cần cố kỵ gì cả, thỏa sức mà làm “.
‘Tài không bằng người, chết liền vô oán”.
........
Mặc kệ Vô Song có hiểu Mục Nhân Thanh nói gì hay không, hắn vẫn bị Mục Nhân Thanh đẩy đi.
Dưới cái ánh mặt trời trên Vương Bản Sơn, Vô Song chậm rãi bước về phía trước.
Cảnh sắc của Vương Bản Sơn thật ra không tệ nhưng thủy chung cho Vô Song một cảm giác không thoải mái.
Hắn có cảm giác, xung quanh từng tấc đất, từng phiến lá nơi đây đều là nhuộm sát khí, lệ khí.
Vương Bản Sơn là địa bàn của Thiên Ý Thành, trải qua không biết bao nhiêu năm địa thế của ngọn núi này cũng đã gắn liền với Thiên Ý Thành, nơi đây đã sớm bị sát khí của Thiên Ý Thành ảnh hưởng, cảm giác âm lệ xung quanh Vương Bản Sơn chính là do đời đời sát thủ đi qua, đời đời sát thủ sinh sống tạo thành.
Ngày hôm qua, bản thân Vô Song vốn quá mệt mỏi khi đi đường, hắn không có mấy cảm giác, được ngủ một giấc đương nhiên không nghĩ nhiều.
Hiện nay tinh thần Vô Song, tương đối sảng khoái, hắn mới có thể cảm nhận địa thế của Vương Bản Sơn có cỡ nào đáng sợ.
Dọc theo đường nhỏ mà Mục Nhân Thanh chỉ, Vô Song vẫn chưa gặp người nào, bất quá hắn không quan tâm cho lắm, trong mắt Vô Song mà nói, Mục Nhân Thanh chắc không lừa hắn đi?.
Quãng đường chỉ có 10 dặm, đường cũng không tính là khó đi vì vậy Vô Song cũng không dùng đến Quỷ Ảnh, hơn nữa Vô Song còn nhớ lời của Mục Nhân Thanh, nếu liên quan đến Ngụy Trung Hiền, hắn thật sự phải dấu đi Quỳ Hoa Bảo Điển của mình.
Một đường thưởng thức cảnh đẹp, Vô Song không nhanh không chậm đi về phía trước.
Phải đến 30 phút sau, Vô Song mới thấy một người đầu tiên.
Một thiếu niên, thân hình cao khoảng 1m6, khuôn mặt vẫn có vài phần non nớt, chỉ là người này ánh mắt quá mức lạnh lùng, trong ánh mắt vậy mà không có chút tình cảm nào.
Thiếu niên kia vừa nhìn thấy Vô Song, ánh mắt liền lóe lên, sau đó liếm liếm môi.
Vô Song vừa nhìn thấy cái ánh mắt này, hắn liền cảm thấy khó chịu vô cùng.
Vô Song hiện nay không có bội kiếm, cũng chẳng có châm ngọc,hắn căn bản không có vũ khí.
Thiếu niên kia tay lại cầm một cây trường thương màu tím, lóe lên quang mang lập lòe.
“Nhìn cái gì?”.
Vô Song thấy đối phương nhìn mình không thôi, hắn đương nhiên không vui, ánh mắt lạnh lẽo khẽ liếc thiếu niên.
Thiếu niên này khóe miệng cong lên, trong ánh mắt lại càng có lửa nóng.
“Nhìn mỹ nữ”.
Nói xong, một chân dẫm về phía trước, không rút thương rat hay vào đó là cánh tay, nhắm thẳng về hướng Vô Song.
Vô Song thấy hắn động, trong mắt liền có chút luống cuống.
Đương nhiên Vô Song luống cuống không phải vì hắn sợ đối phương, hắn chỉ đột nhiên cảm thấy, mình không biết dùng cái gì đánh đối phương?.
Quỳ Hoa Bảo Điển không có.
Nga Mi Kiếm Pháp cũng không dùng.
Đến cả.... Dược Vương Thần Châm cũng là không có.
Chưa kịp nghĩ ra giải quyết đối thủ thế nào, cánh tay của nam tử này đã đánh tới, đương nhiên hắn không nhắm vào mặt Vô Song, mà là cổ.
Mỹ nữ đánh mặt liền là tội ác.
Vô Song cũng chỉ có thể nghiêng người về phía sau, chân nhỏ nhẹ bước, cả người thoáng lùi lại, hắn lúc này thật sự có tâm chửi Mục Nhân Thanh.
Mục lão đầu cho hắn ăn không ít khổ lại còn thích hố người, độ hố người thậm chí không thua kém gì Vô Hà Tử.
không trách hai lão đầu này có thể làm bạn bè với nhau.
Chẳng nhẽ Vô Song giữa chốn rừng núi này lại bắt chước trong phim, hô to “Có Dâm Tặc Cứu Mạng”.
Nghĩ đến loại lời nói này, Vô Song sắc mặt hơi hơi đỏ lên.
Vô Song khuôn mặt vốn cực kỳ xinh đẹp, lúc này hơi đỏ lên lại tiếp tục tăng vài phần sắc mị.
Thiếu niên kia hỏa khí lại càng tăng.
“Mỹ nữ đừng chạy, ca ca tuyệt đối sẽ nhẹ nhàng với ngươi”.
Làm tượng đất cũng có ba phần nộ khí, huống gì Vô Song là người?.
Khóe miệng Vô Song nhìn thiếu niên kia, khẽ cong lên.
Bàn tay của hắn khẽ nắm lại, chỉ để hai ngón tay đưa ra ngoài.
Dược Vương Thần Châm cần gì châm?.
Vô Song chỉ là thoáng chưa quen thuộc, kiểu chiến đấu thế này mà thôi.
Ai ngờ lúc này, hắn lại cảm thấy sống lưng lành lạnh.
Đây là một loại cảm giác, Vô Song cảm giác vốn hơn xa người khác, hắn đương nhiên tin vào cảm giác lực của mình.
Vô Song cảm thấy, như đang có một đầu mãnh hổ, lại gần mình vậy.
Đương nhiên cái thiếu niên kia không phải là mãnh hổ.
Trong mắt Vô Song, kẻ này so với chó thì không sai biệt lắm.
Vô Song ánh mắt nhất biến, bàn tay lập tức thay đổi, đua hay tay về phía trước, đỡ lấy một quyền của của thiếu niên kia, sau đó ánh mắt Vô Song hơi hơi nheo lại.
Thiếu niên kia quá yếu... hay nói đúng hơn trong gần 2 tháng tham gia khóa huấn luyện khủng khiếp của Mục Nhân Thanh, lực lượng thân thể của Vô Song đã mạnh lên quá nhiều, tiếp một đòn toàn lực của đối phương, Vô Song căn bản không cảm nhận được mình có chút xíu cảm giác đau đớn nào.
Nếu là như vậy.... Vô Song tương đối tự tin, không cần võ kỹ đơn thuần chỉ dùng hiểu biết võ thuật của Vô Song, cũng đủ hạ đối phương. Tất nhiên lúc này Vô Song đang lo lắng thứ khác, hắn không rảnh tiếp cái thiếu niên này.
Một quyền kia không mạnh nhưng cũng đủ để Vô Song tiếp tục mượn lực lùi lại, sau đó chân đẹp nhẹ dẫm, cả người hắn bay thẳng lên bầu trời.
Động tác này triệt để làm thiếu niên kia thất thố.
Vô Song cả người lộn ngược lại rồi nhẹ nhàng hạ xuống một cành cây lớn gần đó.
Hắn không dùng Quỷ Ảnh Thân Pháp.
Thứ mà Vô Song dùng là Toàn Chân – Kim Nhạn Công.
Năm đó đúng là Vô Hà Tử yêu cầu Toàn Chân Giáo mấy cái thối đạo sĩ kia mang Kim Nhạn Công lên Tử Ngọc Sơn.
Vô Song dù sao cũng đã lĩnh giáo Kim Nhạn Công một lần, cũng thử tập luyện qua, chỉ là hắn chưa có dịp sử dụng mà thôi.
Nhờ Kim Nhạn Công, thân hình Vô Song nhẹ như chim nhạn, dễ dàng nhảy lên cành cây cao.
Khi đôi chân trắng của hắn vừa chạm xuống, từ trong bụi cây gần đó, một nam nhân xuất hiện.
Người này.... thật sự rất giống mãnh hổ.
Cơ ngực nở nang, bắp tay lộ ra ngoài thể hiện từng đường cơ bắp hoàn mỹ, mái tóc có chút dài xõa ra phía sau, ánh mắt nghiêm nghị, khuôn mặt mang theo vài nét chính trực.
Nam nhân này là một cái nam nhân tràn ngập nam tính mị lực.
Nhìn vào hắn quả thật cho Vô Song cảm giác đối đầu với một con mãnh hổ, khí thế của hắn kinh người.
Quan trọng nhất, nam nhân này cũng chỉ khoảng 15-16 tuổi, gọi là thiếu niên mới đúng.
Người này bước ra, không khí liền trở nên có chút không đúng.
Mắt hổ trừng lớn, uy thế trực tiếp nuốt chửng thiếu niên dùng thương.
Vô Song có thể đảm bảo, nam nhân bên dưới.... cùng thế hệ với mình.
Hơn nữa là người mạnh nhất cùng thế hệ mà Vô Song từng gặp.
Tô Xán?, Doãn Chí Bình? Tống Thanh Thư?, thậm chí cả Viên TĨnh cũng không vượt qua nổi nam nhân này.
Trên ngọn cây cao, Vô Song trong đầu hiện lên hai thân ảnh cùng hai cái tên.
Dương Quá – Trương Vô Kỵ.
Vô Song không biết nam nhân này, nhưng hắn tin tưởng nam nhân này chỉ sợ là nhân vật... cấp độ Dương Quá – Trương Vô Kỵ.
Dương Quá cùng Trương Vô Kỵ hiện nay rất yếu bọn họ thậm chí còn chưa bắt đầu đi trên con đường của mình nhưng Vô Song tin tưởng, vài năm sau cả hai tiểu tử kia cùng lắm cũng chỉ như kẻ bên dưới mà thôi.
Chỉ là câu nói tiếp theo của người này khiến Vô Song cảm thấy không ổn.
“Giữa thanh thiên bạch nhật, dám hiếp đáp con gái nhà lành? “.
Nam nhân kia bước ra, nói một câu.... Vô Song căn bản không tưởng tượng nổi.
Về phần thiếu niên kia, mắt cũng trợn lên đầy khó hiểu.
Đây là Vương Bản Sơn, đã lên Vương Bản Sơn còn gái nhà lành?, cái này căn bản sẽ không ai tin.
Điều tiếp theo làm Vô Song ngạc nhiên là, thiếu niên kia cũng không bỏ chạy, hắn rút ra trường thương trong tay, ánh mắt tập trung cực độ.
Hắn không ngờ dám chiến?.
Không biết phải khen kẻ kia là ngu dốt hay dung cảm, Vô Song không tin thiếu niên kia không nhìn ra khoảng cách sức mạnh giữa hai bên.
Nam nhân vừa bước ra thấy vậy, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc.
“Có cốt khí, nhưng ngươi làm vậy với con gái nhà lành vẫn là không được”.
“Nhớ kỹ, người đánh bại ngươi gọi là Hồ Phỉ”.
Người này bước ra, rút thanh đại đao sau lưng, khí thế như hổ, lôi đình vạn quân.
Thiếu niên kia ánh mắt cũng co rụt lại nhưng hai tay nắm chặt trường thương đâm về phái trước.
“Phong Túy Tử Đằng Thương”.
Thương ảnh như xà, tốc độ cực nhanh, trên mũi thương còn có huyết khí nhàn nhạt.
Vô Song có thể nhìn ra, kẻ kia đã từng giết người, thậm chí giết không ít người.
Ở cái độ tuổi này, sát khí có thể coi là mạnh, thực lực không tệ.
Bất quá bốn chữ ‘thực lực không tệ’ là không đủ bởi đối thủ của hắn – Hồ Phỉ là một con quái vật.
Đao rút ra, một đao chém tới, vừa vặn chém vào mũi thương, sau đó lực cánh tay của Hồ Phỉ trực tiếp đè cả cây thương xuống đất, cổ tay bẻ ngược lại, đao trong tay xoay ngược mũi phát lực lần thứ hai.
Trường thương của thiếu niên trực tiếp bị hất bay lên trời.
Hồ Phỉ một tay đưa ra, nắm lấy chuôi đao đâm thẳng vào ngực đối phương.
Thiếu niên mặt xám như tro tàn, trực tiếp thổ huyết điên cuồng lùi lại.
Hắn cố gắng ổn định thân thể, nắm trường thương trong tay, ánh mắt đầy oán độc nhìn Hồ Phỉ sau đó lại nhìn Vô Song trên cao, trực tiếp rời đi.
Giải quyết xong đối thủ, Hồ Phi thu lại đao của mình, ánh mắt nhìn Vô Song ở trên cây, nụ cười có chút chân thành.
“Cô nương không cần phải sợ, Hồ Phỉ giúp cô nương đuổi tên dâm tặc đó đi rồi, bất quá tên dâm tặc đó vẫn là có vài phần cốt khí”.
Vô Song nhảy xuống đất, lúc này hắn mới có thể nhận ra Hồ Phỉ cao đến mức nào.
Hồ Phỉ chỉ khoảng 15-16 tuổi nhưng chiều cao cũng phải 1m7 có hơn, so với Vô Song hơn hẳn nửa cái thân khiến Vô Song cứ phải ngước lên nhìn hắn, phi thường khó chịu.
Hồ Phỉ thấy Vô Song nhìn hắn, lại tưởng Vô Song còn đang sợ hãi, liền khẽ mỉm cười.
“Cô nương không cần sợ, lại nói cô nương ngươi khinh công thật cao, Hồ Phỉ trên đường đã gặp không ít người nhưng khinh công của cô nương là cao nhất. Có điều... tiểu cô nương ngươi còn quá nhỏ tuổi, không biết con nhà ai đi lạc, Hồ Phỉ có thể mang ngươi xuống núi”.
Đùa sao?, Vô Song muốn lên núi còn không xong, dĩ nhiên lại còn nhờ mang xuống núi.
Lại còn tiểu cô nương?, tiểu cô nương cái con khỉ.
“Ai là tiểu cô nương?, cả nhà ngươi mới là tiểu cô nương”.
Hồ Phỉ nghe vậy, lập tức bật cười.
“Không phải tiểu cô nương thì đại cô nương vậy. Cô nương vẫn là trở về đi thôi, nơi đây không thích hợp với mấy cô nương như ngươi. Cũng không biết là hoàng hoa khuê nữ nhà nào đi lạc nữa”.
Hồ Phỉ vừa nói xong sắc mặt đã nghiêm túc lại, chỉ thấy hai ngón tay của Vô Song chỉ thẳng vào người hắn, Vô Song vậy mà tấn công Hồ Phỉ.
Hồ Phỉ thấy vậy đương nhiên sẽ phải đỡ, bất quá ngoài dự tính của Hồ Phỉ là Vô Song quá nhanh, tốc độ của Vô Song nhanh hơn Hồ Phỉ tưởng tượng nhiều.
Hồ Phỉ thấy thế, cũng là không sợ, hắn không có rút đao ra, chỉ là đứng im một chỗ phòng ngự, đáng sợ nhất là, đao thế của Hồ Phỉ.
Trong lòng có đao, liền có đao.
Đao trong tâm, đao không trong tay.
15-16 tuổi đã đạt đến trình độ như này?, chính Vô Song cũng cảm thấy Hồ Phỉ quá mạnh.
Vô Song cũng không có biết.
Hồ Phỉ người này đương nhiên sẽ mạnh, hắn được Phi THiên Hồ Ly Hồ Binh toàn lực dạy dỗ, có thể yếu sao?.
........
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.