Cực Võ

Quyển 2 - Chương 230: Cực Cảnh – Cực Võ (1)

Cửu Âm Chân Kinh quyển sách này là góc tối trong lòng Hoàng Dược Sư thậm chí Hoàng Dược Sư còn không thèm đụng tới, còn chưa từng tu luyện.

Hoàng Dược Sư không phải là không bị Cửu Âm Chân Kinh hấp dẫn nhưng mà vì quyển sách này lại khiến nữ nhân mà mình yêu nhất bỏ mạng, mỗi lần đụng đến Cửu Âm Chân Kinh nội tâm Hoàng Dược Sư đều nghĩ đến Phùng Hành.

Đừng nói là Hoàng Dược Sư, nếu mà Hoàng Dung hy sinh tính mạng sao chép cho hắn một bộ Cửu Âm Chân Kinh chỉ sợ Vô Song cả đời cũng... không đụng tới.

Lời của Hoàng Dược Sư kể chỉ dừng lại ở cố sự Hoa Sơn Luận Kiếm, về phần sau đó thế nào ông sẽ không kể tiếp bởi những việc về sau có liên quan đến Phùng Hành, ngay cả Vô Song cũng không có hứng thú đi hỏi tiếp.

Hắn chỉ thấy Hoàng Dược Sư từ trong lồng ngực lấy ra một cái hộp gỗ, sau đó thậm chí cũng chẳng mở ra mà đưa tay phất chưởng, bắn hộp gỗ về phía Vô Song.

Trong hộp gỗ không cần nói cũng biết nó chứa cái gì, đây đương nhiên là Cửu Âm Chân Kinh.

Trong thiên hạ này, ngươi có thể cung cấp cho Vô Song một bản Cửu Âm Chân Kinh chỉ có hai người.

Một là Hoàng Dược Sư còn hai là Chu Bá Thông.

Vô Song tự nhận mình khó mà làm được như Quách Tĩnh cùng Hoàng Dược Sư xưng huynh gọi đệ, tính cách của Vô Song càng giống với Hoàng Dược Sư hơn, với tính cách của hắn ở gần Chu Bá Thông lâu sớm muộn cũng không dễ chịu gì.

Nhận lấy hôp gỗ lại nhìn đến Hoàng Dược Sư, chỉ thấy Hoàng Dược Sư tay cầm tiêu ngọc mà thở ra một hơi nhọc khí.

Ông đã giữ cái hộp gỗ này quá lâu quá lâu.

Ông vốn muốn mang thứ này vào bên trong quan tài nhưng hiện nay cũng có thể coi là của hồ môn cho con gái, Hoàng Dược Sư cảm thấy tài sản của ông chỉ có một bản Cửu Âm Chân Kinh này là đáng giá nhất.

Tất nhiên Hoàng Dược Sư còn có nguyên một tòa đảo nhưng mà Vô Song cũng biết tại cái thời địa này đảo hoang vô số, chỉ cần có thực lực liền dễ dàng chiếm đảo xưng vương, chiếm lấy một hòn đảo tọa lạc giữa biển căn bản không có chút chút khó khăn nào.

Nếu đây là thời nhà Thanh, thương nghiệp cùng hải nghiệp phát triển, Mãn Thanh tuyệt không cho phép Hoàng Dược Sư chiếm lấy Đào Hoa Đảo làm của riêng nhưng mà đây là thời Tống mà độ nát của thời Tống... Vô Song lười đi bình luận.

Tống triều hiện nay lục địa còn chưa quản xong, hơi đâu đi quản khu vực hải ngoại?.

“Cầm lấy, sau này nó liền thuộc về ngươi, ta trong người tương đối mệt mỏi, ta liền rời đi trước”.

Nói xong cũng mặc kệ Vô Song, Hoàng Dược Sư thực sự động thân rời đi.

Nhìn theo bóng dáng của Hoàng Dược Sư, Vô Song hơi hơi lắc đầu.

Cửu Âm Chân Kinh đến tay nhưng Vô Song cũng biết mình phải tự mình nghiên cứu, tự mình tìm tòi dù sao Hoàng Dược Sư đúng là không động vào thứ này, về mặt kinh nghiệm mà nói Hoàng Dược Sư cũng chẳng khác bao nhiêu so với Vô Song.

Cầm trong tay hộp gỗ, Vô Song đột nhiên cảm thấy... liệu sau khi tu luyện Cửu Âm Chân Kinh hắn có khi nào bước vào tính toán của kẻ gọi là hắc thủ sau màn kia?.

Hắc thủ sau màn chỉ là thuyết âm mưu của Vô Song mà thuyết âm mưu thì đa số là sai bất quá trong lòng hắn cũng không nhịn được suy nghĩ một chút.

Vô Song ở trên Đạn Chỉ Phong, xung quanh có Đào Hoa Trận hộ pháp, theo hắn nghĩ người có thể tiến vào đây cũng chỉ có Hoàng Dược Sư hoặc Hoàng Dung, căn bản không có nguy hiểm gì.

Hoàng Dung trong khoảng thời gian này cũng có thể sẽ không đi tìm Vô Song bởi tình trạng của Hoàng Dược Sư hiện tại không hề tốt, thân là con gái Hoàng Dung chắc hẳn cũng sẽ phải chăm sóc cha mình vài ngày.

Quách Tĩnh thì lại đang ở chỗ Chu Bá Thông học nghệ, nghĩ đi nghĩ lại Vô Song đúng là cảm thấy hắn không có việc gì làm.

Nếu đã không có việc gì làm, Vô Song lập tức điều chỉnh trạng thái của bản thân rồi mở hộp gỗ ra, hắn muốn bắt đầu nghiên cứu Cửu Âm Chân Kinh.

Cửu Âm Chân Kinh được A Thanh nhất mực ngợi khen có thể khiến Vô Song tò mò thật lâu cũng hứng thú thật lâu, vừa mở trang đầu tiên của Cửu Âm Chân Kinh ra, Vô Song liền toàn bộ đầu nhập vào.

.........

Cửu Âm Chân Kinh chia làm quyển hạ cùng quyển thượng nhưng cả hai quyển đều được Phùng Hành ghi chép lại trong một bản Cửu Âm Chân Kinh này có điều trong Cửu Âm Chân Kinh nguyên gốc có một phần chữ Phạn, cái phần chữ Phạn này thì Phùng Hành không hiểu, vì không hiểu nên nàng không có cách nào nhớ, trong Cửu Âm Chân Kinh của Hoàng Dược Sư liền thiếu đi phần chữ Phạn này.

Hoàng Thường cũng đúng là cực kỳ có tâm, sau khi viết ra Cửu Âm Chân Kinh liền trực tiếp chia thành quyển thượng cùng quyển hạ, bản thân ông vì sợ Cửu Âm Chân Kinh rơi vào trong tay ác nhân mới lấy thượng – hạ mà phân chia, dù sao ác nhân muốn sở hữu nguyên vẹn Cửu Âm Chân Kinh cần phải đi tìm cả hai quyển thượng – hạ, độ khó ra tăng rất nhiều.

Đến đời Vương Trùng Dương, Vương Trùng Dương lại càng trực tiếp, trong cái thế giới này Vương Trùng Dương tiếp tục tách quyển thương thành chữ Hán cùng chữ Phạn, sau đó chép lại một bản quyển Thượng bằng chữ Hán, phần chữ Phạn cũng không truyền ra ngoài, sau đó thế nhân đúng là không ai biết phần chữ Phạn này, chỉ biết phần chữ Hán.

Tại cái thế giới này, nguyên vẹn Cửu Âm Chân Kinh cũng chỉ có một mình Vương Trùng Dương sở hữu thậm chí việc này còn không ai biết được, Vương Trùng Dương lúc này đã rất gần đế vị cao thủ, ông chỉ còn thiếu một chút cơ duyên, một chút ngộ đạo liền sẽ trở thành đế vị cao thủ trong truyền thuyết.

Bằng vào một mình Cửu Dương Công căn bản không thể giúp Vương Trùng Dương bước chân vào cảnh giới đế vị nhưng mà ai bảo Vương Trùng Dương còn sở hữu Cửu Âm Chân Kinh đây?, không bao lâu nữa đạo gia sẽ xuất hiện một vị Trùng Dương Chân Nhân có tư cách đối kháng Tảo Địa Thần Tăng của phật gia.

Vương Trùng Dương giả chết, biến mất khỏi giang hồ rồi cùng Lâm Triều Anh làm một đôi thần tiên quyến lữ thật ra cũng là vì cảm ngộ nhân gian, cảm ngộ thiên địa, lấy thân hòa vào thiên địa mà ngộ đại đạo, chỉ cần bước ra một nửa bước cuối cùng, thiên hạ tất có thểm một đế vị cao thủ.

Dĩ nhiên những việc này Vô Song không biết, Vô Song cũng không biết rốt cuộc trong thế giới này xảy ra cái việc gì khiến Vương Trùng Dương so với nguyên tác thay đổi rất nhiều, cứ như một người khác vậy.

Vương Trùng Dương tại thế giới này quả thật cũng có một đoạn thời gian kháng Kim nhưng mà sau này Vương Trùng Dương gần như mặc kệ Kim Quốc phát triển, buông tha đối kháng.

Nếu theo nguyên tác Vương Trùng Dương qua đời, đám người Toàn Chân Thất Tử làm gì cũng không ai quản kể cả là thân Kim nhưng mà Vương Trùng Dương rõ ràng còn chưa chết, ông ta đối với việc thân Kim của Toàn Chân Giáo lựa chọn mở một mắt nhắm một mắt đã nói rõ rất nhiều điều.

Vương Trùng Dương thay đổi còn vì sao thay đổi thì không ai rõ.

Lại nói về Cửu Âm Chân Kinh, bên trong quyển thượng vừa mở ra đập vào mắt Vô Song là một câu nói kinh điển trong Đạo Đức Kinh của Trung Quốc.

“Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh”.

“Vô danh thiên địa chi thủy. Hữu danh vạn vật chi mẫu”

“Cố thường vô dục dĩ quan kỳ diệu.Thường hữu dục dĩ quan kỳ kiếu “

“Thử lưỡng giả đồng xuất nhi dị danh. Đồng vị chi huyền. Huyền chi hựu huyền. Chúng diệu chi môn”.

Vô Song xin thề, hắn không hiểu gì cả.

Cửu Âm Chân Kinh dùng Đạo Đức Kinh làm mở đầu tuy nhiên Đạo Đức Kinh từ đầu đến cuối Vô Song cũng chỉ nghe qua một câu ‘Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh” mà thôi, về phần các câu còn lại hắn đều chưa nghe.

Đạo Đức Kinh là kinh điển Đạo gia, mà Đạo gia với Vô Song là hai cái đường thẳng song song, căn bản không hề liên quan.

Nếu đây là Pháp Hoa Kinh, Vô Song còn có thể tạm hiểu được nhưng Đạo Đức Kinh thì...

Vô Song triệt để thở ra một hơi, bắt đầu đọc tiếp mà nghiền ngẫm.

Đạo mà có thể diễn tả được thì không phải là chân đạo, không phải là đạo vĩnh cửu bất biến.

Tên mà có thể đặt ra để gọi đạo thì không phải là chân tên, không phải là tên vĩnh cửu bất biến.

Vô là cái khởi nguyên của thiên địa, là bản thủy của trời đất.

Hữu là mẹ sinh muôn vật, là thế gian chi mẫu.

Mang ‘vô’ đặt vào đạo để nói lên cái vi diệu của ‘đạo’

Mang ‘hữu’ đặt vào đạo để xét cái dụng vô biên của ‘đạo’

‘Vô’ cùng ‘Hữu’ đều là xuất phát từ Đạo nhưng mà khác tên, đều là huyền diệu.

Huyền diệu lại thêm huyền diệu đó gọi là xuất điểm, là cửa của mọi biến hóa kỳ diệu.

Đây là giải nghĩa của Đạo Đức Kinh cũng là đoạn mở đầu của Cửu Âm Quyển Thượng.

Vô Song cảm thấy đầu minh to như cái đấu.

Kiếp trước hắn đi du học, không trải qua Tư tưởng Mac – Lenin, hắn chỉ nghe vô số người than thở, vô số an hem bằng hữu khóc ròng.

Lúc này Vô Song thật sự tò mò, không biết Đạo Đức Kinh cùng... Tư tưởng Mac- Lenin cái nào khó hiểu hơn?, cái nào khó học hơn?.

Cũng may Hoàng Thường vẫn là cực kỳ tốt bụng, ông không mang nguyên Đạo Đức Kinh ép vào Cửu Âm Chân Kinh để mà bắt hậu thế phải đọc, bắt hậu thế phải hiểu nếu không Vô Song trực tiếp xin từ bỏ Cửu Âm Chân Kinh.

Lại nói những dòng sau đó của Cửu Âm Chân, lại quả thực làm Vô Song kinh động như gặp thiên nhân.

Chỉ thấy Hoàng Thường lại viết.

“"Đạo của trời là cắt cái có thừa bù vào chỗ không đủ, cho nên hư có thể thắng thực, không đủ có thể thắng có thừa" lấy ý "Đạo trời lấy chỗ thừa mà đắp vào chỗ thiếu hụt"

Đạo vốn là lấy thừa bù thiếu, lấy thiếu bù cho thừa, ấy là tạo hóa.

Đạo vốn lấy thực làm hư, lấy hư làm thực, hư hư thực thực không thể chạm đến, ấy là thiên địa.

Đạo thường không tên, mộc mạc. Tuy nhỏ, dưới trời không ai bắt được nó phải thuần phục.

Bắt đầu phân chia, mới có Đạo. Đã có Đạo phải biết chốn dừng. Biết chốn dừng mới không hại. Đạo sánh với thiên hạ, như suối khe với sông biển.

Lấy điểm ban đầu là Đạo gọi là sơ thủy, từ sơ thủy diễn hóa ra ngàn vạn dòng sông, từ ngàn vạn dòng sông tạo thành biển lớn, ấy là thiên hạ.

Chúng sinh vạn vật, vốn mà một giọt nước ngàn vạn dòng sông, lại từ ngàn vạn dòng sông trở thành một phần của biển lớn, vậy giọt nước đến từ đâu.

Mây tụ vân động, liền có vũ.

Vũ sinh tại trời chết tại đại địa, hóa thành ngàn vạn giọt nước.

Giọt nước được ngàn vạn dòng sông giữ lại, ấy là sinh mệnh.

Giọt nước theo hơi nước lại ngưng tụ thành mây, ấy cũng là sinh mệnh.

Mây hóa vũ, vũ thành ngàn vạn giọt nước chảy xuống đại địa, giọt nước lại theo nhiệt khí ngưng tụ thành hơi lại một lần nữa hóa thành mây, ấy là tuần hoàn, ấy là nhân quả, ấy là luân hồi.

Trong đạo có nhân quả, có luân hồi vì vậy không có trước cũng chẳng có sau.

Đạo vốn là tròn, đã là tròn liền không có góc cạnh, không có góc cạnh sao có thể biết trước sau?.

Con người sống trên đời, rốt cuộc là mây trên trời hay giọt nước dưới đại địa?.

Mây có thể tạo thành nước, nước cũng có thể ngưng mây, vậy con người liệu có thể ngược về tìm hiểu đạo?.

.......

Vô Song chưa từng gặp Hoàng Thường nhưng chỉ bằng mấy chữ viết trong Cửu Âm Chân Kinh này, mấy chữ mở đầu này triệt để làm Vô Song bội phục từ tận chân tâm.

Quá mức rộng lớn, quá mức đáng sợ nhưng lại cực kỳ cơ bản.

Lấy cái cơ bản nhất diễn hóa thành cái phức tạp nhất, lấy cái phức tạp nhất diễn hóa thành cái cơ bản nhất, đây là dụng ý của Hoàng Thường, là Cửu Âm Chân Kinh.

......

Chương này viết bằng 12 phần công lực T_T