Vô Song bản thân vốn chỉ muốn hỏi mà thôi nhưng không ngờ hắn lại thấy Đồng Mỗ trầm mặc, cái này liền dọa hắn sợ một hồi.
Đồng Mỗ cũng không rõ suy nghĩ của Vô Song, nàng đột nhiên lại chuyển đổi ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vô Song, giọng nói mang theo vài phần ngưng trọng.
“Ta ở đây có một môn chí âm chưởng pháp, môn chưởng pháp này uy lực không bằng Thiên Sơn Lục Dương Chưởng nhưng độ âm độc thì lại vượt hơn, so ra thì không hề thua kém Thiên Sơn Lục Dương Chưởng không biết ngươi có nguyện ý học không?”.
Vô Song chớp chớp mắt mà nhìn Đồng Mỗ, hắn có cảm giác... Đồng Mỗ đang đùa mình.
Nàng vậy mà thật sự muốn dạy hắn một chiêu chí âm chưởng pháp?.
Vô Song nói thật hắn hiện nay yếu nhất là chưởng pháp, nhìn Kiều Phong một hơi đánh ra 18 chiêu Hàng Long nói Vô Song không ghen tị liền không đúng.
Vô Song chưởng pháp có cái gì?, Đại Bi Phú đương nhiên không tính là chưởng pháp, hắn chỉ có thể tự mình dùng Tiên Thiên Hàn Băng Khí ngưng tụ thành chương pháp, dạng chưởng pháp thuần nội lực đồng thời hoàn toàn dựa vào thể chất này mà nói... quá mức đơn giản.
Nếu không phải Vô Song có thể chất quá mức kinh người thì loại chưởng pháp này của hắn căn bản không dọa nổi ai.
Lúc này được Đồng Mỗ dạy cho một chiêu chí âm chưởng pháp lại còn có thể không thua kém Thiên Sơn Lục Dương Chưởng... chẳng nhẽ hôm nay Đồng Mỗ đổi tính?.
Vô Song không hoài nghi sở học của Đồng Mỗ dù sao bên trong Linh Thứu Cung cũng có vô số bức tranh, mỗi bức đều là một môn võ học Tiêu Dao Tử trong quá trình chu du thiên hạ mà tìm thấy, hắn sẽ không hoài nghi uy lực võ công mà Đồng Mỗ muốn truyền cho hắn, xuất phát từ tò mò hắn liền lên tiếng.
“Có thể sánh ngang với Thiên Sơn Lục Dương Chưởng?, lại còn là chí âm chưởng pháp?, không biết theo lời ngươi nói là loại chưởng pháp nào?”.
Đồng Mỗ nghe vậy cũng không hề dấu diếm, nàng liền trả lời Vô Song.
“Đây là một môn chí âm chưởng pháp mà sư phụ dưới cơ duyên xảo hợp thu được, sư phụ không muốn làm mai một môn võ công này vì vậy muốn ta tìm cho nó một truyền nhân thích hợp, môn võ công này gọi là Huyền Minh Thần Chưởng”.
...
“Huyền Minh Thần Chưởng?, tên rất hay... khoan đã?, ngươi nói Huyền Minh Thần Chưởng? “.
Vô Song ban đầu không nhớ ra nhưng ngay lập tức hắn liền phát hoảng, Huyền Minh Thần Chưởng?, môn chưởng pháp này cực kỳ nổi tiếng, thân là người mê Kim Dung không thể không biết bất quá Huyền Minh Thần Chưởng sao có thể xuất hiện trong thời đại này?.
Thế giới này chỉ dừng ở thời kỳ Anh Hùng Xạ Điêu, ở thời kỳ này Huyền Minh Thần Chưởng sao có thể xuất thế?.
Huyền Minh Thần Chưởng xuất hiện bao giờ thì Kim Dung không nói rõ nhưng theo ước lượng của rất nhiều người thì bộ chưởng pháp này xuất hiện sau thời kỳ Thần Điêu và trước thời kỳ Ỷ Thiên bắt đầu, bản thân Huyền Minh Thần Chưởng là môn chưởng pháp chí âm hơn nữa lại cực kỳ âm độc, nó âm độc đến mức ngay cả Trương Tam Phong tự mình ra tay cũng không có cách cứu Trương Vô Kỵ.
Người sáng tạo ra môn chưởng pháp này chính là Bách Tốn Đạo Nhân có điều Bách Tốn Đạo Nhân sao có thể liên quan đến Tiêu Dao Tử?, sao có thể liên quan đến Tiêu Dao Phái?.
Phát hiện ra được nghi hoặc của Vô Song, Đồng Mỗ liền nhíu đôi lông mày.
“Ngươi từng nghe thấy Huyền Minh Thần Chưởng hay cái tên này có gì không đúng?”.
Vô Song đối với câu hỏi của Đồng Mỗ cũng sẽ không thể trả lời dù sao không thể nói hắn là xuyên không đến thế giới này hay hắn biết trước diễn biến tiếp theo, mấy cái này hắn có nói Đồng Mỗ cũng sẽ không tin hơn nữa hắn càng không có lý do để nói.
Hắn có chút tò mò với Huyền Minh Thần Chưởng nhưng không đến nỗi không biết không được, vì vậy cũng chỉ nhẹ lắc đầu.
“Không có gì, ta cỉ cảm thấy danh tự của môn chưởng pháp này rất tốt”.
Đồng Mỗ rõ ràng cũng không tin lời Vô Song nói cho lắm nhưng nàng rốt cuộc cũng tạm chấp nhận.
Lúc này trời đã tối, hai người bọn họ cũng không tiếp tục bàn về Huyền Minh Thần Chưởng, tối như vậy còn luyện võ cái gì?.
.......
Sáng ngày hôm sau, Đồng Mỗ cũng không có ý định truyền dạy cho Vô Song bộ Huyền Minh thần Chưởng này, nàng cùng Vô Song sau khi tỉnh dậy cũng nhanh chóng chuẩn bị lên lưng Thần Điêu tiếp tục bay về Lôi Cổ Sơn.
Bản ý của Đồng Mỗ cũng rất đơn giản, Huyền Minh Thần Chưởng là một trong những chưởng pháp mạnh nhất thiên hạ, muốn luyện cũng không phải trong một sớm một chiều hơn nữa nàng cũng không hy vọng Vô Song vì luyện Huyền Minh Thần Chưởng lại làm chậm trễ thời gian của nàng, từ đó liền quyết định khi nào đến Lôi Cổ Sơn thì liền truyền lại cho Vô Song bộ chưởng pháp này.
Tất nhiên Vô Song ở cùng Đồng Mỗ cũng không chỉ có sự việc Huyền Minh Thần Chưởng, hai người đi cùng nhau khi ngồi trên không trung quả thật nhàm đến phát sợ, vì nhàm chán nên Vô Song liền quyết định nhờ Đồng Mỗ chỉ giáo vài thứ.
Cái việc này Vô Song đã suy nghĩ rất kỹ hắn mới dám hỏi, hiện nay Vô Song tu luyện Tiểu Vô Tướng Công, môn tuyệt học này thật ra cũng không bá đạo như mọi người lầm tưởng.
Tiểu Vô Tướng Công là một trong 3 tuyệt học nội công của Tiêu Dao Phái dĩ nhiên không thể tầm thường nhưng với điều kiện là cần một lượng nội lực rất lớn mới có thể diễn hóa võ công, nội lực của Vô Song hiện nay còn xa mới đủ đáp ứng yêu cẩu của Tiểu Vô Tướng Công vì vậy Tiểu Vô Tướng Công trong tay Vô Song liền trở nên có chút gân gà hoặc chí ít hiện nay Vô Song không cách nào thể hiện được sự bá đạo của nó.
Bản thân nắm giữ Tiểu Vô Tướng Công lại không thể sử dụng được, điều này làm Vô Song tương đối buồn bực bất quá nghĩ đến Vô Nhai Tử ở Lôi Cổ Sơn thì hắn lại cũng có thể bỏ việc này ra khỏi đầu dù sao hắn cũng đã có cách giải quyết.
Ngoại trừ Tiểu Vô Tướng Công còn có một môn tuyệt học khác mà Vô Song không biết cách giải quyết thế nào chính là Thiên Sơn Chiết Mai Thủ.
Thiên Sơn Chiết Mai Thủ theo nguyên tác cũng không phải là võ công Tiêu Dao Tử để lại càng không phải võ công của Lý Thu Thủy, đây chính là võ công độc môn của Đồng Mỗ.
Vô Song thực tâm muốn Đồng Mỗ giúp hắn cải thiện Thiên Sơn Chiết Mai Thủ của chính mình.
Chính vì Tiểu Vô Tướng Công cùng Thiên Sơn Chiết Mai Thủ của Vô Song quá yếu nếu không hắn có tự tin bằng vào hai môn tuyệt học này cùng Kiều Phong mạnh mẽ đối kháng đáng tiếc nếu theo cách thông thường hắn phải mất rất lâu rất lâu mới có thể đạt đến tình trạng ngạnh kháng Hàng Long.
Đồng Mỗ thấy Vô Song hỏi mình về võ công, nàng liền âm thầm cảm thấy kỳ lạ nhưng nàng cũng không đoán được sự việc liên quan tới Thiên sơn Chiết Mai Thủ dù sao nàng không phải thần tiên, căn bản không thể biết được sự việc giữa Vô Song cùng Lý Thu Thủy.
Trên quãng đường di chuyển đến Lôi Cổ Sơn, Vô Song liền một mực hỏi Đồng Mỗ về căn bản võ học trong thiên hạ.
Lúc hắn hỏi về quyền, lúc hắn hỏi về chưởng lúc hắn lại hỏi về kiếm, tất cả chỉ là căn bản.
Căn bản là thứ ai cũng biết nhưng từ trong miệng bậc thái sơn bắc đẩu như Đồng Mỗ nói ra thì lại rất khác.
Không thể không công nhận một điều, sở học của Đồng Mỗ cực kỳ kinh người.
Nàng không am hiểu cầm kỳ thi họa như Vô Nhai Tử.
Nàng không am hiểu võ học bách gia như Lý Thu Thủy.
Cái Đồng Mỗ am hiểu chính là chiến đấu, Đồng Mỗ chân chính là thiên tài chiến đấu.
Sở học của Đồng Mỗ mạnh nhất chính là tổng kết toàn bộ quy về tối giản, quy về căn bản sau đó đưa vào trong võ công của mình.
Đồng Mỗ chiến đấu không có chiêu thức hoa mỹ, còn chẳng thèm sử dụng hư chiêu, chẳng thèm biến chiêu, cách nàng chiến đấu thuần túy quy về căn bản.
Chiêu thức của nàng thiên hẳn về tốc độ cùng uy lực, ngoài ra không có gì kỷ.
Nhanh nhất, mạnh nhất, uy lực nhất.
Chỉ cần nhìn vào Thiên Sơn Lục Dương Chưởng của Đồng Mỗ liền có thể nhận ra điểm này, nói về chưởng pháp đơn thuần bản thân Vô Song tin tưởng ngay cả Vương Trùng Dương cũng không địch lại nổi Đồng Mỗ, không phải ngẫu nhiên mà Vương Trùng Dương đã mơ hồ nói tới... Đồng Mỗ có khả năng vượt qua ông ta.
.......
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, lại 4 ngày nữa.
Trên mặt đất lúc này xuất hiện một cánh chim khổng lồ, một cái bóng ban đầu vốn cực kỳ nhỏ bé nhưng càng ngày càng phóng to, cho đến khi thân ảnh khổng lồ của Thần Điêu hạ xuống.
Từ trên lưng của Thần Điêu, Vô Song cùng Đồng Mỗ rốt cuộc nhảy xuống.
Tính từ lúc rời khỏi Hành Sơn, hai người Vô Song cùng Đồng Mỗ đã bay gần 5 ngày.
Gần 5 ngày theo đường ‘hàng không’ mới có thể đến Lôi Cổ Sơn, đây thực sự là một khoảng cách quá dài.
Đồng Mỗ lúc này cũng không có chút nào cảm giác mệt mỏi, toàn bộ mệt nhọc trên đường đi đều bởi sự háo hức mà tan biến.
So về thân thể lúc này Đồng Mỗ thân thể còn thua xa Vô Song, nội thương của nàng thậm chí còn chưa lành nhưng mà Vô Song mệt mỏi bao nhiêu thì Đồng Mỗ tràn đầy sức sống bấy nhiêu.
“Hừ, Đông Phương Bạch, ngươi có phải là nam nhân hay không?, còn không mau nhanh chân vì Mỗ dẫn đường?”.
Nhìn Đồng Mỗ hoạt bát y như cái vẻ bề ngoài của nàng, Vô Song liền chỉ biết cười khổ, một tay đưa ra đấm nhẹ vào sống lưng, cũng chỉ biết tiến về phía trước.
“Đồng Mỗ, ta chỉ biết Vô Nhai Tử sẽ ở đây nhưng địa điểm cụ thể là chỗ nào, cái này ta không biết rồi”.
Đồng Mỗ nghe vậy sắc mặt lạnh lại, nàng nhìn chằm chằm Vô Song.
“Ngươi đây là có ý gì?, ngươi tính trêu chọc Mỗ?”.
Vô Song nhìn thấy nàng sinh khí liền bật cười, vẻ mặt lúc này đầy trêu tức nhìn nàng.
“Nga, Đồng Mỗ của chúng ta tức giận rồi?, đừng đùa chứ, Thiên Sơn to hơn nơi này không biết bao nhiêu lần, ở Thiên Sơn ngươi tìm người còn được thì huống hồ Lôi Cổ Sơn bé tẹo này hơn nữa bằng vào hiểu biết của ngươi với sư đệ, chẳng nhẽ không đại khái đoán được địa điểm của hắn ở?”.
Đồng Mỗ nghe Vô Song nói vậy tự thấy vô cùng hợp lý, sắc mặt đỏ lên bất quá khuôn mặt vẫn cứ phụng phịu nhìn Vô Song.
“Hừ, Mỗ đương nhiên biết nhưng mà... Mỗ tưởng ngươi biết chỗ của sư đệ... chúng ta liền có thể gặp mặt sư đệ nhanh hơn”.
........