Cực Võ

Quyển 2 - Chương 132: Quách Dương (3)

Vô Song thân là khách quý của Hoàn Nhan Hồng Liệt lại thêm nhìn từ lời nói của Hoàn Nhan Hồng Liệt với Vô Song mà nói thì đủ hiểu quan hệ giữa hai bên gần gũi thế nào, chỉ bằng điểm này đám cao thủ bên dưới tuyệt không dám đụng vào một tấc da của Vô Song nói gì đến gây trọng thương tuy nhiên lời nói của Vô Song rõ ràng cũng làm không ít người ở đây sinh khí.

Đầu tiên Vô Song lấy thên phận ‘dị tộc’, lấy thân phận người Tây Hạ muốn thách đấu với võ công trung nguyên, đám người ở đây vốn có kẻ chính người tà, bình thường gặp nhau tuyệt nhiên không hợp bất quá nếu đã có người công khai muốn ‘nếm thử’ võ công trung nguyên thì lại khác, rất khác huống gì Vô Song lại còn muốn tất cả mọi người cùng lên?.

Vô Song thoạt nhìn còn rất trẻ, người trẻ như Vô Song có thể cao bao nhiêu mà dám cuồng ngôn muốn tất cả mọi người cùng lên?, cho dù tùy tiện lấy bất cứ ai đi ra cũng có thể dễ dàng đánh bại một người như Vô Song, đây là suy nghĩ của rất nhiều người có mặt ở đây bao quát Hoàn Nhan Hồng Liệt.

Nếu đây là một tiểu tử không biết trời cao đất dày lên sàn thì mấy vị quý khách đang ngồi đây của Hoàn Nhan Hồng Liệt không ngại sẽ nắn xương nắn gân đối phương một chút nhưng vì Vô Song là một cái tuyệt thế mỹ nữ cho nên rốt cuộc đám người này chỉ coi Vô Song là thiếu nữ ham vui biết chút võ công phòng thân lại tưởng mình là siêu cấp cao thủ mà thôi, nghĩ đến một việc này không ít người đều nhìn Vô Song, trong ánh mắt mang theo chút tâm tư trêu trọc mỹ nữ, đặc biệt là Âu Dương Khắc.

Võ công của Âu Dương Khắc rất tốt, hắn cho dù phong lưu thành tính, thời gian để mỹ nhân ngồi trên bụng còn nhiều hơn thời gian luyện công tuy nhiên ai bảo hắn là cháu trai của Âu Dương Phong?, nội công của Âu Dương Khắc không cần tu luyện mà cũng mạnh mẽ hơn người bởi hắn có một lượng xà đảm rất lớn mạnh mẽ tăng cường nội công của chính mình.

Âu Dương Khắc thực sự cũng rất biết tạo dáng, hắn lúc này cực kỳ ra vẻ nam nhân phong độ mà đứng lên, khuôn mặt điển trai xuất hiện một nụ cười sáng lạn, đối với Vô Song đang đứng đó mà nhẹ phe phẩy quạt trắng.

“Cơ cô nương, không biết Dung muội có nhắc với cô nương về tại hạ không, tại hạ họ kép Âu Dương tên một chữ Khắc, cũng có thể coi là người Tây Vực với cô nương hơn nữa tiền bối trong nhà chúng ta cũng có quen biết với nhau, hôm nay để Khắc ta đây trợ hứng cho cô nương, không biết ý Cơ cô nương thế nào?”.

Vô Song nhìn vẻ mặt của Âu Dương Khắc lúc này thật sự buồn nôn không chịu được bất quá hắn thật sự cũng có chút hứng thú tỷ thí với Âu Dương Khắc, dám tơ tưởng nữ nhân của Vô Song thì hắn sẽ triệt để đánh Âu Dương Khắc thành đầu heo.

Vô Song làm như vẻ ngây ra một lúc sau đó rất nhanh lắc đầu với Âu Dương Khắc.

“Âu Dương công tử, ta mới tỉnh lại cách đây không lâu, Dung nhi đối với ta cũng chưa nói quá nhiều việc, nếu công tử là người quen của Dung nhi thì sau này ta sẽ về hỏi lại nàng, về phần tỷ võ... ta cảm thấy công tử vẫn là không đủ đâu, tốt nhất tất cả các vị trong đại sảnh này cùng lên mới đủ”.

Vô Song nói rồi đưa hai cánh tay của mình lên, nhẹ tháo cây châm cài tóc tuyệt đẹp trên đầu, theo động tác này của hắn dải ruy băng màu tím kia cũng khẽ bung ra làm toàn bộ mái tóc màu trắng đều nhẹ xõa xuống, muốn bao nhiêu nữ tính có bấy nhiêu nữ tính.

Tóc dài là thứ Vô Song vốn không thích cho lắm, nó vừa nóng nực vừa vướng víu chỉ là Hoàng Dung không muốn hắn cắt đi mái tóc dài này vì vậy đến bây giờ Vô Song vẫn để lại, miệng khẽ ngậm cây châm cài tóc, hai tay đưa ra phía sau chậm rãi buộc lại dải ruy băng tím về vị trí ban đầu, lúc này Vô Song muốn có bao nhiêu mị hoặc thì có bấy nhiêu mị hoặc.

Hai động tác cực kỳ bình thường của Vô Song triệt để khiến Âu Dương Khắc mê mệt, hắn lúc này nào còn nghĩ được cái gì khác đồng thời khi nghe xong câu nói của Vô Song thì tính háo thắng của hắn lại càng cao, làm gì có chuyện Âu Dương Khắc hắn đánh một cái nữ tử còn không lại?.

Âu Dương Khắc liền cười lên ha hả, cực kỳ tự tin cầm trong tay cây quạt giấy rồi mỉm cười với Vô Song.

“Cơ cô nương, Âu Dương Khắc ta cũng là một đời tuổi trẻ cao thủ, chỉ cần một mình Âu Dương Khắc tuyệt đối có thể bồi tiếp cô nương vui vui vẻ vẻ”.

Hai chữ ‘bồi tiếp’ được Âu Dương Khắc nhấn rất mạnh, trong mắt hắn thậm chí đã nổi lên tà khí tuy nhiên rất nhanh Âu Dương Khắc cười không nổi nữa,hắn thấy Vô Song động.

Âu Dương Khắc chưa bao giờ đánh giá Vô Song là cao thủ vì vậy khi thấy tốc độ của Vô Song thì hắn kinh hãi gần chết, phải biết tốc độ của Vô Song là vận lên mười thành Quỳ Hoa Thân Pháp, so với lần đóng giả Đông Phương Bạch vẫn còn cao hơn, bản thân Âu Dương Khắc hiện nay mới chỉ khẽ chạm đến tông sư cảnh mà thôi, trước tốc độ của Vô Song hắn toàn toàn không có cách nào phản ứng.

Vô Song khi di chuyển trong người có một luồng hàn băng khí xuất hiện, tạo ra hàn khí như có như không xung quanh cơ thể thêm vào tốc độ vốn có của hắn làm cho tất cả mọi người đều có cảm giác Vô Song hiện tại cứ như quỷ mị vậy.

“Các người đã không muốn lên, vậy ta liền tự động tới”.

Trên người Vô Song hiện nay nào có cái vẻ đẹp gì của tuyệt thế mỹ nhân nữa, trên người Vô Song khiến người khác có một loại cảm giác cực độ lạnh lẽo, cực độ hàn băng, tiên thiên hàn băng khí của hắn thậm chí còn trực tiếp xuất ra ngoài khiến không khí xung quanh hắn như đông lại.

Lần này thì đến cả Khâu Xử Cơ cùng Vương Xử Nhất đều phải giật thót mình đứng lên đồng thanh lên tiếng.

“Chân khí phóng ra ngoài, chân khí thành hình, đây là đại tông sư cao thủ?”.

Tiếng nói của hai người không lớn nhưng lại như tiếng sấm giữa trời quang, đại tông sư cao thủ là thế nào?, đây chính là cấp bậc chưởng môn của các đại phái trên giang hồ, cho dù phương trượng Thiếu Lâm đời này là Huyền Từ cũng chỉ đạt đến đại tông sư cao thủ mà thôi đủ để nói lên đại tông sư cao thủ trong thế giới này tuyệt đối không nhiều.

Âu Dương Khắc đến cả nhìn còn không nhìn thấy tốc độ của Vô Song thì sao có thể phản kháng, hắn chỉ cảm thấy rùng mình sau đó máu bắn lên, phần đùi trái của hắn bị cây trâm ngọc đâm xuyên qua, Âu Dương Khắc chỉ kịp rút lên một tiếng đau đớn sau đó khuôn mặt liền trở nên trắng dã, ngực của hắn dính ngay một chưởng của Vô Song, một chưởng này khiến lồng ngực hắn như vỡ tung, cả người bị đánh bay về phía Khâu Xử Cơ cùng Vương Xử Nhất.

Hai vị tông sư đỉnh phong cao thủ này đồng thời biến sắc sau đó đứng lên đưa tay ra đỡ lấy Âu Dương Khắc bất quá kình lực một chưởng của Vô Song không phải chuyện đùa, cả hai đỡ được Âu Dương Khắc thì đồng dạng bị đẩy lùi ba bước mới có thể ổn định thân thể.

Ba bước chân không lớn nhưng với tốc độ của Vô Song mà nói thì thừa rồi, hai người vừa kịp ổn định cơ thể đã thấy Vô Song hiện ra, đến cả bội kiếm trên người cũng chưa kịp rút ra đã thấy Vô Song mạnh mẽ đánh ra một chưởng.

Khâu Xử Cơ chỉ kịp gầm lên một tiếng cũng đánh ra một chưởng đồng thời hắn cùng Vương Xử Nhất cứ như tâm trí tương thông vậy, Vương Xử Nhất cũng lập tức đặt tay ra sau lưng Khâu Xử Cơ, truyền nội lực mình vào người sư huynh, hai người muốn dùng nội lực đối cứng với Vô Song.

Vô Song nhìn thấy hành động này căn bản cũng chẳng cần suy nghĩ, một chưởng này của hắn là dùng tay trái, mượn Âm Duy Mạch toàn bộ đả thông rồi vận dụng luôn cả Đại Bi Phú mạnh mẽ dốc hết hàn băng chân khí trong người ra mà đánh, khi bàn tay của Vô Song cùng bàn tay của Khâu Xử Cơ chạm vào nhau lập tức có một luồng chí âm chí hàn nội lực chạy dọc người Khâu Xử Cơ đồng thời nội lực lại như một đầu hàn băng long muốn nuốt chửng tất cả, như một cơn bão tuyết thế không thể cản lăn từ trên tuyêt sơn xuống vậy.

Vô Song giao thủ quá nhanh cùng hai người phái Toàn Chân, chỉ thấy Vô Song đánh xong một chưởng liền mượn thế lùi lại còn Khâu Xử Cơ cùng Vương Xử Nhất trực tiếp phun ra một ngụm tinh huyết, cả hai bị đánh bay ra ngoài, thân thể va chạm vào cửa đại môn trực tiếp đụng nát cả cửa bên ngoài rồi ngã rầm xuống.

Giây phút mà hai người kia chạm đất cũng là lúc Vô Song cả người lướt nhẹ về phía sau, từng ngón chân trắng ngần nhẹ lướt đi tạo thành một đường hàn khí trên mặt đất đồng thời hai tay của hắn đặt ngang ra, trong ống tay áo có từng vật từng vật bắn tới.

Một đường lùi về phía sau cực kỳ nhẹ nhàng rồi Vô Song trực tiếp khoanh chân ngồi xuống bàn nhỏ của mình để lại một thảm cảnh kinh khủng tại đại sảnh.

Trong đại sảnh lúc này Âu Dương Khắc nằm ở góc tường hô hấp cực kỳ khó nhọc, hai người Toàn Chân phái là Khâu Xử Cơ cùng Vương Xử Nhất thì triệt để không thể đứng dậy, thân hình cứ như thế khẽ run lên lẩy bẩy còn về đám người Sa Thông Thiên, Hầu Thông Hải, Bành Liên Hổ, Linh Trí thượng nhân, Lương Tử Ông còn không có cơ hội được Vô Song động thân, lúc này đám bọn họ đều đang run như cầy sấy bởi một cây ngân châm vừa phá không mà đi để lại trên cổ họng đám người này một vết rách rất dài.

Đám người Lương Tử Ông theo nguyên tác đến vây công Vương Xử Nhất còn không xong thì lấy cơ sở gì để đỡ lấy một cây ngân châm của Vô Song?, chỉ cần Vô Song nguyện ý ngày hôm nay hắn tuyệt đối có thể đồng thời tiễn toàn bộ đám người này sang thế giới khác.

Vô Song xuất hiện kinh diễm bao nhiêu thì hắn hiện nay trong mắt mọi người lại kinh khủng bấy nhiêu nhất là lúc lướt về vừa rồi, động tác nhẹ nhàng như thần tiên trên trời nhưng sự khủng khiếp lại chẳng kém gì địa ngục tu la, đám người ở đây không có ai kịp phản ứng với tốc độ bắn ra của ngân châm thậm chí khi mà ngân châm lướt qua cổ mình thì mới biết bản thân bị thương, mới cảm nhận được từng giọt máu theo vết rách mà chảy ra.

Vô Song cực kỳ thản nhiên nhấp một ly rượu, sau một ngụm nhấp rượu này toàn bộ hàn khí của Vô Song đều được thu lại, hắn trở lại với cái vẻ băng thanh ngọc khiết như ban đầu nhưng trước mặt Vô Song hiện nay thì cho dù Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng cảm thấy một tia cực độ nguy hiểm.

Nhìn về phía Hoàn Nhan Hồng Liệt còn chưa từ trong kinh hãi tỉnh lại, Vô Song thản nhiên lên tiếng.

“Vương gia, người có thể đả thương tiểu nữ thì võ công đã viễn siêu tưởng tượng của vương gia, việc báo thù không cần vương gia vì tiểu nữ ra mặt, nhất định sẽ có ngày tiểu nữ vượt qua người kia một cách đường đường chính chính”.

Nói đến đây ánh mắt Vô Song hơi hơi lóe lên nhìn ra toàn bộ đại sảnh, hiện nay không còn bất cứ ai dám nhìn thẳng vào đôi mắt kia nữa, trước ánh mắt của Vô Song thì đám người Lương Tử Ông trực tiếp lực chọn cúi đầu, đến cả cánh tay của bọn họ lúc này vậy mà vẫn còn đang run rẩy không thôi thì sao có dung khí đối mặt với cái nhìn của Vô Song?.

“Tiểu nữ biết việc mà Vương gia đang nghĩ cũng biết việc mà Vương gia đang lo lắng vậy tiểu nữ muốn tự mình tiến cử, không biết tiểu nữ có thể nhận trách nhiệm giúp Vương gia thâu tóm võ lâm Trung Nguyên hay không?”.

.......

Muốn xưng hùng xưng bá võ lâm thì cần cái gì?, mấu chốt nhất là cần đại lượng cao thủ.

Muốn làm thế nào để có đại lượng cao thủ?, đầu tiên mà Vô Song nghĩ đến chính là Quỳ Hoa Bảo Điển, loại người như Lâm Bình Chi căn cơ không có thiên phú thì cũng không nhưng chỉ cần vung đạo cắn răng một lần cũng có thể đi ngang giang hồ, cho dù là cao thủ nổi danh thiên hạ như Dư Thương Hải cũng không cách nào làm đối thủ.

Nhạc Bất Quần cũng là một đời tông sư nhưng cũng chỉ bình bình phàm phàm, so với Tả Lãnh Thiền hay Nhậm Ngã Hành thì còn kém không chỉ một cấp bậc nhưng cũng chỉ cần vung đao cắn răng một lần thì lập tức leo lên hàng Boss trong truyện, bản thân Quỳ Hoa Bảo Điển hay Tịch Tà Kiếm Phổ đều là thứ rất tà môn thậm chí có thể coi là một môn tu luyện siêu tốc hàng đầu thiên hạ.

Thân là người nắm giữ Quỳ Hoa Bảo Điển đồng thời hắn cũng đã sớm học thuộc lòng Tịch Tà Kiếm Phổ thì Vô Song hoàn toàn có thể tạo nên một đám cao thủ cho mình bất quá Vô Song rất nhanh dẹp đi suy nghĩ này, bản thân Quỳ Hoa Bảo Điển của Vô Song là hàng chính gốc của Quỳ Hoa Lão Tổ, tu luyện vốn không có bất cứ hậu quả gì, việc đưa bản gốc cho người khác luyện vốn là việc của kẻ ngu ngốc.

Vô Song biết Quỳ Hoa Bảo Điển của hắn tiển triển chậm vì hai nguyên nhân, đầu tiên là vì hắn quá ham mê kỹ nghệ tạp học còn thứ hai là vì Vô Song vẫn chưa chịu vung đao tự cung, đúng là Vô Song có thể dùng đan dược để vượt qua một cửa ải tự cung kia nhưng Vô Song có một loại cảm giác, chỉ cần hắn hiện nay dám tự cung thì thực lực của Vô Song sẽ tăng lên với một tốc độ không thể tưởng tượng được, nội công của hắn có lẽ vẫn không thay đổi gì nhưng thân pháp cùng chiêu thức của Vô Song thì tuyệt đối không thua kém gì bất cứ một ngũ tuyệt nào, đương nhiên Vô Song có chết cũng không chạm đến hai chữ ‘tự cung’.

Một điều tiên quyết nữa là Vô Song cũng không biết Quỳ Hoa Bảo Điển ở thế giới cũ có áp dụng được vào thế giới này hay không dù sao trong thế giới cũ có rất nhiều công thể hàng đầu thiên hạ đều vượt qua phạm trù võ học thông thường điển hình là ‘mặt trời’ của Cửu Dương Chân Kinh hay ‘ma ảnh’ của Quỳ Hoa Bảo Điển, những thứ này nếu mang sang áp dụng với một thế giới võ hiệp thông thường thì Vô Song cũng không chắc chắn cho lắm.

Sau khi đã loại bỏ Quỳ Hoa Bảo Điển thì Vô Song nghĩ sang một môn võ công khác đáp ứng đủ các yêu cầu cần thiết của Vô Song, đầu tiên là tốc độ tu luyện cực nhanh, thứ hai là thật sự có thể đào tạo ra cao thủ không yếu về phần vấn đề cuối cùng đương nhiên là... phiên bản thiếu, nếu hội tụ đủ các yếu tố này thì không đâu qua được Cửu Âm Chân Kinh.

Cửu Âm Chân Kinh có ba dạng luyện chính, đầu tiên là Cửu Âm Chân Kinh bản hoàn mỹ đây chính là trụ cột công thể của Quách Tĩnh, bản Cửu Âm Chân Kinh này đã có thể coi là hoàn mỹ vô khuyết, cách luyện công thứ hai là Cửu Âm Chân kinh bản siêu tốc, đây là cách luyện công của Chu Chỉ Nhược, trong thời gian rất ngắn kể tử khi Chu Chỉ Nhược học được Cửu Âm Thần Trảo thì nàng đã trở thành cao thủ nhất đẳng trên giang hồ tuy nhiên Cửu Âm phiên bản siêu tốc này đương nhiên là có điểm thiếu hụt không thể sánh nổi với Cửu Âm hoàn mỹ. Cách luyện Cửu Âm Chân Kinh cuối cùng là cách luyện công của Mai Siêu Phong phải sử dụng thạch tín cùng đầu lâu để luyện thành Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, loại thủ pháp này đúng là có thể khiến người luyện võ công tăng mạnh nhưng đi vào con đường tà đạo trái với nguyên lý của Cửu Âm Chân kinh đồng thời có tác dụng phụ cực kỳ lớn.

Vô Song đến Hoàn Nhan Vương Phủ không chỉ muốn học được chữ Phạn trong Liên Hoa Kinh, hắn còn nghĩ đến một nhân vật nữa, một nhân vật mà hắn muốn hàng phục thành thủ hạ, nàng gọi là Mai Siêu Phong.

Đôi mắt của Mai Siêu Phong đã sớm mù dẫn đến thực lực của nàng bị giảm mạnh nhưng mắt mù không phải là không thể chữa khỏi, trong nguyên tác của Thiên Long Bát Bộ đôi mắt của A Tử cũng giống như đôi mắt của Mai Siêu Phong nhưng cuối cùng không phải vẫn có thể chữa lành sao? chưa kể đến Vô Song còn đang nắm giữ Dược Vương Phần Thiên, trong Dược Vương Phần Thiên quả thật có cách để chữa lành đôi mắt của một người.

Muốn hàng phục Mai Siêu Phong chỉ cần nhắm vào hai thứ, đầu tiên là đôi mắt của nàng còn thứ hai chính là ba chữ ‘Đào Hoa Đảo’, việc này Vô Song vẫn có tự tin có thể làm được chính vì vậy hôm nay thay vì đi cùng Hoàng Dung đến yến tiệc thì hắn để Hoàng Dung dùng thân phận quý khách của vương phủ mà đi quan sát toàn bộ địa hình cùng địa thế trong vương phủ, chỉ cần thấy nơi nào có chút đặc biệt liền chậm rãi ghi nhớ sau này tiện bề hành động.

Chỉ cần có được Mai Siêu Phong cam tâm tình nguyện làm thuộc hạ, Vô Song có thể bắt đầu nghĩ tới việc đào tạo lượng lớn cao thủ dựa vào Cửu Âm Bạch Cốt Trảo kia, một người sử dụng Cửu Âm Bạch Cốt Trảo có thể không mạnh nhưng nếu hàng trăm cao thủ cùng luyện thì Vô Song có tự tin tạo ra một đám Huyết Chích Tử cho riêng hắn.

Hoàng Dung hiện nay là người nhận trọng trách thăm dò Hoàn Nhan phủ, nàng không biết nam nhân của mình đang đại náo nơi đại sảnh của vương phủ, nàng hiện nay lại đang tò mò về một vấn đề khác.

Hoàng Dung thiên tư cực kỳ thông minh, nàng trí nhớ cũng cực kỳ mạnh mẽ, nàng sinh ra và lớn lên ở Đào Hoa Đảo nơi đâu đâu cũng là trận pháp, nàng có thể ghi nhớ đường đi nước bước trên Đào Hoa Đảo thì việc nàng nhớ cấu trúc bố trí của vương phủ vốn là việc dễ như trở bàn tay.

Hoàng Dung võ công vốn không quá cao, nàng không thể như Vô Song tiềm hành trong đêm tối mà không ai có thể phát hiện nhưng nàng cũng không cần khinh công hay thân pháp tuyệt thế, nàng có lệnh bài khách quý do chính Hoàn Nhan Hồng Liệt tặng, trừ những nơi là trọng địa của Hoàn Nhan Phủ ra thì nàng căn bản không hề bị ngăn cản.

Hoàng Dung trong hai ngày ở vương phủ nàng cũng biết có một số nơi là cấm địa của vương phủ, một trong những nơi đó chính là mảnh đất mà Triệu vương phi ở.

Tại sao gọi là ‘mảnh đất’, điều này thực sự cũng có chút đặc biệt, phủ đệ của Hoàn Nhan Hồng Liệt đâu đâu cũng là vàng là bạc xa hoa vô cùng nhưng chẳng hiểu tại sao mà nơi ở của Triệu vương phi chỉ là một mảnh đất trung bình trồng hoa trồng cỏ, một gian nhà tranh hết sức đơn sơ còn lại căn bản không có gì, việc này kỳ lạ y như xuất hiện ngôi nhà cấp bốn ở giữa trung tâm mua sắm vậy.

Hoàng Dung biết nơi đây là cấm địa vì vậy nàng không dám tiến vào nhưng rất nhanh Hoàng Dung cảm thấy có chút gì đó không đúng, trong đêm tối nàng rõ ràng nhìn thấy một bóng đen tiến vào khu đất này đồng thời nơi đây dĩ nhiên không có trọng binh bảo vệ thậm chí đến cả tỳ nữ cũng không.

Hoàng Dung cố gắng ẩn mình sau một hòn non bộ nhì bóng đen kia chui qua hàng rào rồi từ từ tiến về nơi ở của vương phi sau đó biến mất trong bóng tối, vẻ mặt Hoàng Dung liền trở nên cổ quái.

Hoàng Dung có thể từ bóng lưng mà đại khái nhìn ra một người là nam hay nữ, bóng đen kia tuyệt đối là một nam nhân thậm chí còn là một nam nhân tương đối to lớn đồng thời thân pháp cũng không quá tệ lại liên tưởng tới việc xung quanh không hiểu sao không có thị vệ lễn tỳ nữ thì Hoàng Dung trong đầu liền có một loại suy nghĩ.

“Chẳng nhẽ vương phi ngoại tình?”.

Hoàng Dung không rõ lắm con người của Triệu vương phi nhưng từ cảnh trí xung quanh nơi này đối lập hẳn với cảnh sắc của vương phủ thì nàng liền cảm thấy... Triệu vương phi cùng Triệu vương gia có lẽ cũng không đầm ấm gì, nếu đã như vậy thì việc ngoại tình cũng không phải là không thể dẫu sao trong vương tộc có rất nhiều những tình tiết ẩn đi không muốn ai biết.

“Đi vào xem một chút, xem rốt cuộc tình nhân của Triệu vương phi như thế nào, có thể cắm sừng Hoàn Nhan vương gia... nam nhân kia thực sự vừa có bản lĩnh, vừa có gan nha”.

Nói thầm với mình một câu, Hoàng Dung cũng rất nhanh tiến vào mảnh vườn nhỏ của Triệu vương phi, thân hình nhỏ nhắn dần dần hòa vào trong bóng tối.

........

Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.

Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.

Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.