Giết người bất quá chỉ là đầu rơi xuống đất.
Bọn họ là Huyết Chích Tử, ai ở đây cũng tay nhuốm đầy máu, sinh tử vốn chỉ trong một ý niệm, căn bản không sợ hãi cái chết.
Huyết Chích Tử được coi là lực lượng đặc biệt của triều đình, chuyên dùng để ‘xử lý’ võ lâm nhân sỹ cũng như giúp triều đình làm những việc không tiện công bố với bàn dân thiên hạ.
Nói trắng ra Huyết Chích Tử là một đám sát nhân do Đại Thanh nuôi dưỡng, chính vì vậy bọn họ được huấn luyện cực kỳ chuẩn mực cũng cực kỳ nghiêm khắc.
Người dẫn đầu đoàn đội này tên là Lâm Mục, còn được gọi là Lâm hộ pháp.
Đã leo được đến chức vị hộ pháp trong Huyết Chích Tử, hắn có việc gì chưa gặp?, hắn đã giết quá nhiều người, cũng chứng kiến quá nhiều cái chết, cái chết thảm đến mức tan xương nát thịt đối với hắn bình thường như ăn cơm uống nước vậy.
Thứ vũ khí kỳ dị vừa giống cưa vừa giống khiên trên tay đám người bọn họ gọi là Huyết Chích.
Tại sao lại gọi là vậy cũng không ai quan tâm cho lắm, chỉ biết khi cầm Huyết Chích lên tay bọn họ là Huyết Chích Tử.
Khi Huyết Chích bay ra, nó sẽ xé nát mục tiêu, khi thu về chỉ còn máu thịt bầy nhày, cực kỳ đáng sợ.
Lâm Mục từng nghĩ, cách uy hiếp địch nhân tốt nhất chính là giết người bằng thủ pháp này, loại thủ pháp giết người kinh khủng này đã tạo nên vô thượng uy danh cho Huyết Chích Tử.
Lâm Mục đến tận hôm nay vẫn nghĩ như thế... cho đến khi chứng kiến Vô Song giết người.
Đây là lần đầu tiên, Lâm Mục bị chấn nhiếp, không phải là nỗi sợ mà là sự bàng hoàng, bàng hoàng đến thẫn thờ.
Hắn đột nhiên có một câu hỏi.
“Giết người cũng có thể đẹp như vậy sao?”.
Lâm Mục thật sự không hiểu nhưng hắn lại hiểu một việc, về mặt khí thế bọn hắn đã thua.
Chỉ cần nhìn ‘điệu múa’ sát nhân vừa rồi, đám Huyết Chích Tử bọn họ chỉ sợ mãi mãi lưu giữ hình ảnh này trong đầu, thật sự rất khó xóa đi, thậm trí trở thành một loại ám ảnh.
Lâm Mục cuối cùng, cũng quyết định.
Hắn cực kỳ bình tĩnh, cực kỳ chậm rãi ra lệnh.
“kết đội, tất sát”.
Giọng nói của đội trưởng như có ma âm, đây là thiết quân luật bên trong từng đội Huyết Chích Tử, chỉ cần còn sống liền phải nghe lời đội trưởng, chỉ một mệnh lệnh 9 người còn lại lập tức bỏ mục tiêu, tập trung sau lưng Lâm Mục.
Lâm Mục sau đó hít vào một hơi lãnh khí.
“Ta biết, ngươi lần này bị kẻ kia kéo vào, hắn gọi là Thường Ngộ Xuân, nếu hôm nay ngươi không chết có thể đi tìm hắn “.
Nam tử âm độc kia, gọi là Thường Ngộ Xuân, hắn ở trong hoàng cung liền là một tên bách hộ cẩm y vệ.
Thân phận của kẻ này cực kỳ bình thường nhưng lại làm Vô Song ghé mắt mà nhìn, ánh mắt chớp động rồi thật sự ghi nhớ khuôn mặt cái này.
Khi bị Vô Song nhìn thấy, Thường Ngộ Xuân da đầu tê lên, hắn cảm thấy Vô Song còn đáng sợ hơn đám Huyết Chích Tử, lập tức cắn răng, quay đầu bỏ chạy.
Về phần đại hán mặt sẹo cầm đao, trên người lúc này đã có vô số vết thương bất quá sức khỏe hắn cường hãn, tạm thời còn chưa có chết nổi.
Đại hán này ánh mắt phức tạp nhìn Vô Song, sau đó chắp lấy đại đao trong tay, nhè nhẹ cúi đầu.
“Tại hạ Mao Thập Bát, hôm nay chịu đại ân của cô nương, chỉ cần Mao Thập Bát không chết, nhất định sẽ báo đại ân này”.
Tất nhiên nhìn điệu múa của Vô Song lúc nãy, đám người ở đây căn bản đã nhận định giới tính của Vô Song.
Làm gì có nam nhân nào có khí chất cùng bộ dáng như vậy?, chỉ có nữ nhân, chỉ có nữ nhân mới đẹp như vậy mà thôi.
Nam tử mặt sẹo không nói tên thì thôi, nói tên lại làm Vô Song ghé mắt mà nhìn lần hai.
Sau đó nam tử mặt sẹo lê lết thân thể đầy vết thương rời đi.
Hai người hôm nay Vô Song gặp không ngờ đều là danh nhân?.
Đầu tiên nói về Mao Thập Bát, đây chính là nhân vật mở đầu cho Lộc Đỉnh Ký tiểu thuyết, cũng là người đầu tiên ảnh hưởng đến Vi Tiểu Bảo.
Về phần Thường Ngộ Xuân, cái tên này vượt xa Mao Thập Bát rất rất nhiều chỉ bởi đây là danh nhân lịch sử.
Nói đến Thường Ngộ Xuân không thể không nhắc tới Từ Đạt, đây là hai đại tướng lập quốc dưới quyền Chu Nguyên Chương.
Chu Nguyên Chương là ai?, là Minh Thánh Tổ.
Thế giới này nếu đã có Thường Ngộ Xuân, liệu có chui ra một cái Từ Đạt sau đó lại đi ra một cái Chu Nguyên Chương hay không?.
Vô Song quên mất một việc, Minh Giáo tồn tại.
Trong nguyên tác Kim Dung, Chu Nguyên Chương, Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân đều là người của Minh Giáo, thậm chí Chu Nguyên Chương còn mượn lực Minh Giáo nhất thống thiên hạ, sau đó đặt tên nước là Đại Minh để nhớ về chính Minh giáo.
Chu Nguyên Chương... nếu người này tồn tại liền là đại sự.
Mình triều những năm đầu tiên khác xa Minh triều những năm cuối cùng, khác rất xa.
Trong mắt Vô Song, Chu Nguyên Chương là khai quốc hoàng đế lại có công đập tan triều Nguyên lấy lại cương thổ của người Hán.
Chu Nguyên Chương – Thuận Trị cùng Thiết Mộc Chân chỉ sợ là cùng một đẳng cấp, đều là những kẻ phi thường đáng sợ.
Không rõ lịch sử thế giới này đã bị đảo ngược bao nhiêu, đã bị thay đổi bao nhiêu nhưng nếu Chu Nguyên Chương không chết.... thì đám người Phản Thanh Phục Minh chỉ sợ là một thế lực cực kỳ đáng sợ mai sau.
Vô Song càng nghĩ, càng cảm thấy áp lực đè lên vai mình, hắn rất nhanh nhắm mắt lại, không có tiếp tục suy nghĩ nữa bởi hắn biết bây giờ không phải là lúc cho hắn nghĩ về tương lai.
Hắn phải đối mặt cùng một Tông Sư cùng chín cái nhất lưu cao thủ.
Chỉ có sống qua trận này, Vô Song muốn tính gì thì tính, muốn nghĩ gì thì nghĩ.
Về phần Lâm Mục, người này không hổ là nhân vật cấp hộ pháp của Huyết Chích Tử.
Mao Thập Bát, - Thường Ngộ Xuân cùng Vô Song ba người đều biết điều không nên biết, từ đó giá trị tiêu diệt của ba người là ngang nhau nhưng Lâm Phủ vẫn chọn Vô Song để ra tay bởi hắn thấy sợ.
Hắn sợ không phải sợ cho sinh mạng hắn mà là sợ cho Đại Thanh.
Nếu vì Đại Thanh mà suy xét, giá trị của Vô Song vượt quá xa Thường Ngộ Xuân cùng Mao Thập Bát.
Mao Thập Bát là ai?, Lâm Mục quan tâm làm con khỉ gì?.
Thường Ngộ Xuân?, kẻ này giảo hoạt như hồ ly, tâm địa độc ác có thể coi là một cái nhân vật tuy nhiên Lâm Mục tin tưởng hắn trốn được 1 lần sẽ không trốn được lần 2.
Chỉ có duy nhất Vô Song. Không rõ tên, không rõ tuổi.... xuất thân cũng không rõ nhưng chắc chắn, Vô Song còn rất trẻ.
Nội công Vô Song không cao, giọng nói trong trẻo, ánh mắt sáng tràn đầy tinh khí, thân hình nhỏ nhắn, làn da trắng hồng, toàn bộ đều là đặc điểm người trẻ tuổi.
Tiềm Long Bảng Lâm Mục cũng xem qua nhưng hắn dám lấy mạng ra thề, trong Tiềm Long Bảng không có ai như Vô Song thậm chí Vô Song vượt qua toàn bộ thiên tài xếp trong Tiềm Long Bảng hiện nay.
Một đầu tiềm long ngủ vùi chưa ai phát hiện đồng nghĩa với nhân tố không ổn định, vì vậy nhất định phải tiêu diệt.
Lâm Mục mặc kệ tất cả, mặc kệ Mao Thập Bát, mặc kệ Thường Ngộ Xuân, hắn trong mắt chỉ có sát khí.
“Giết, bất chấp tất cả, giết”.
Mười người, lao vút về phía Vô Song, sát khí khóa chặt lấy hắn.
Vô Song cũng trực tiếp xoay người bỏ chạy, hắn nhất định phải chạy.
Đây là biểu hiện của cường công bất chấp hy sinh, 10 người này cùng lên, Vô Song không có cửa thắng.
Quỷ Ảnh thân pháp của Vô Song cực nhanh nhưng đám Huyết Chích Tử có phương pháp riêng của mình.
Tầm đánh của Huyết Chích Tử rất lớn, hơn nữa Huyết Chích Tử còn có một loại vũ khí mà Vô Song không xa lạ gì – Ám khí.
Vô Song không cách nào dùng toàn bộ tốc độ bỏ chạy bởi hắn luôn bị tập kích từ phía sau, hơn nữa Quỷ Ảnh có nhanh thì Vô Song nội lực cũng chỉ có hạn.
Đuổi theo hắn là một cái Tông Sư, một cái Tông Sư bất chấp tất cả, Vô Song muốn cắt đuôi đối phương căn bản là chuyện viển vông.
Vì vậy hắn chuyển hướng chạy.
Theo Mao Thập Bát nói, 30 dặm về phía trước là khách điếm, đã là khách điếm thì phải có đại lộ, nếu là đại lộ Vô Song căn bản không có cửa cắt đuôi đám người kia trừ khi đại lộ đông người, dùng sinh mạng người khác làm khiên chắn cho mình.
Loại việc này Thường Ngộ Xuân sẽ làm, Thích Trường Phát cũng sẽ làm nhưng Vô Song không làm, hắn có giới hạn của hắn.
Vì vậy hắn lập tức bẻ hướng đi, lao thẳng vào cánh rừng.
Bên trong cánh rừng có hai điểm cần lưu ý.
Đầu tiên là lợi, Vô Song có những tán cây che chắn, khả năng bị trúng ám khí liền giảm đi.
Về phần hại, cánh rừng này cũng là vật cản với tốc độ của Vô Song nhưng với đám Huyết Chích Tử lại không, bọn họ chỉ cần vung tay, Huyết Chích vung lên thì liền có thể cắt đứt mọi vật cản trong rừng.
.......
Thân hình Vô Song rất nhẹ, hắn mỗi lần dẫm lên cành cây liền có thể búng người lên không trung mà bỏ chạy, trong cánh rừng, hắn giống như một con sóc vậy.
Về phần đám Huyết Chích Tử lại giống một đàn voi rừng, sẵn sàng húc đổ mọi vật cản, Huyết Chích trong tay bọn chúng chỉ cần không gặp phải đá cứng hoặc đại thụ liền có thể bất chấp, một đường đi thẳng.
Huyết Chích Tử được đào tạo phi thường bải bản, thậm trí cả truy tung thuật, dẫn đến Vô Song muốn cắt đuôi những người này quá khó, quan trọng hơn, nội lực Vô Song không phải vô hạn.
“Chết tiệt, lần này ra đường rốt cuộc là bước chân phải hay chân trái mà xui vậy?,”.
Cắn răng chửi thầm một câu, sau đó Vô Song lại nghiêng người lộn ngược lại, trong phút chốc, một cây cưa lướt qua người hắn, sau đó giật lại.
Trong đoạn đường vừa rồi, tuy không dài nhưng Vô Song liên tục phải tránh né như vậy, chính hắn cũng thấy ăn không tiêu.
Đại não Vô Song căng ra, hắn nhất định phải suy nghĩ.
“Chạy không phải là một cách nhưng chiến đấu cũng không phải là cách hay, ít nhất muốn chiến cũng phải xé lẻ đối phương ra”.
Ánh mắt Vô Song lóe lên, hắn bắt đầu quan sát xung quanh.
Bất cứ lúc nào cũng phải bảo trì bình tĩnh, cũng phải quan sát mọi thứ, chỉ có như vậy mới có thể biến nguy thành an.
Vô Song trong mắt dần dần trở nên kiên định, hắn rốt cuộc cũng đã nghĩ được vài điểm, ít nhất cũng nghĩ ra kế hoạch trốn thoạt.
Đầu tiên mà nói Huyết Chích rất mạnh, thứ vũ khí mở đường không gì tuyệt vời hơn có điều Huyết Chích chắc chắn có một điểm yếu, có một môi trường khiến thứ vũ khí này trở hành vô hại.
Môi trường có lực cản cực lớn.
Nói về lực cản, chỉ có hai trường hợp, đầu tiên là trong ngày gió lớn, thậm chí là bão.
Trường hợp thứ hai là trong môi trường nước, sức người dù có mạnh thế nào khi ở dưới nước căn bản cũng không thể ném ra được vật gì.
Vô Song không thể phá hủy được vũ khí của đối phương, liền phải cố gắng giảm sát thương của nó đến mức tối đa.
Điều thứ hai là về mặt địa lý tự nhiên.
Phương bắc nhiều núi ít sông.
Phương nam nhiều sông ít núi.
Người phương bắc giỏi cưỡi ngựa chiến đấu nhưng bơi lội rất kém.
Người phương nam không giỏi cưỡi ngựa bắn cung nhưng lại rất giỏi bơi lội.
Đây là ưu thế tiên thiên về địa hình.
Vô Song sinh ra ở phương bắc, kiếp này hắn chưa từng bơi có điều kiếp trước lại khác, tại thời hiện đại muốn học bơi căn bản dễ dàng vô cùng, kỹ năng bơi lội của Vô Song chính hắn cũng cảm thấy không tệ.
Muốn cắt đuôi được đối phương, chỉ có dùng đường thủy.
Ở trong rừng, muốn tìm được nguồn nước là một loại nghệ thuật, nghệ thuật sinh tồn.
Vô Song kiếp trước không hứng thú lắm với mấy cái này nhưng kiếp này hắn tương đối rảnh, đọc rất nhiều thư tịch.
Sức mạnh chính là tri thức, tri thức chính là sức mạnh.
Ở trong rừng muốn phát hiện nguồn nước liền nhìn vào hai thứ.
Đầu tiên là thực vật. Thực vật sẽ luôn hướng về phía có ánh sáng, nhưng rễ cây của nó cắm xuống đất lại luôn hướng về phía có nước.
Thứ hai là sinh vật sống, bất cứ sinh vật sống nào đều cần nước, điều này nói lên hướng di chuyển của chúng cũng nhất định phải hướng về nguồn nước, đặc biệt là côn trùng nhỏ, nơi nào càng gần nguồn nước lại nhiều những sinh vật này.
Điều duy nhất Vô Song phải đặt cược là, hắn có thể thấy một con sống chứ không phải là thấy một dòng suối nhỏ.
Nghĩ thông điểm này, Vô Song liền cắn răng.
“Liều”.
Hắn một chân dẫm mạnh xuống mặt đất, cả người giật bắn lại phía sau rồi lại lao vút về hướng ngược lại, lần này Vô Song chạy thẳng một mạch theo hướng Đông – Nam.
Thấy cước bộ Vô Song thay đổi, ánh mắt Lâm Mục khẽ nhíu lại nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức truy sát theo.
Lâm Mục cũng không để ý thấy, lúc này Vô Song đã thay đổi vũ khí, trên tay hắn hiện nay không hề cầm gì.
Châm ngọc không có, bội kiếm cũng đeo lại sau lưng, ẩn sau những ngón tay của Vô Song, toàn bộ đều là kim châm cỡ nhỏ.
Chỉ chạy cũng không phải là phong cách của hắn, ít nhất Vô Song không thích bị kẻ khác truy đuổi mà không thể làm gì.
Dần dần tốc độ của Vô Song giảm dần, đến mức Lâm Mục cùng Huyết Chích Tử phía sau bắt đầu có thể phong tỏa đường chạy của hắn.
Lâm Mục ánh mắt lóe lên, nhưng hắn kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tính cảnh giác rất cao, trên người thậm chí xuất hiện hộ thể chân khí.
Một chân đạp vào thân cây, cả người Lâm Mục lao thẳng về phía Vô Song.
Quãng đường vừa rồi, hắn cũng đại khái đoán ra Vô Song nội lực chỉ ở cảnh giới nhất lưu cao thủ, nhất lưu cao thủ muốn đánh bại tông sư cao thủ gần như là không thể, cho dù siêu nhất lưu cao thủ cũng khó vô cùng, huống gì chỉ là nhất lưu?.
Theo Lâm Mục, chỉ cần hộ thể chân khí của hắn vẫn còn, Vô Song liền vô pháp đả thương hắn.
Đám Huyết Chích Tử phía sau phối hợp cực kỳ nhịp nhàng, lấy Lâm Mục làm trung tâm, một hàng chí người bắt đầu tản ra, giống hình một cái gọng kìm, muốn chặt đứt đường chạy của chính Vô Song.
Đáng tiếc Vô Song không có chạy.
Tốc độc của hắn đang chậm đột nhiên lại lao vút đi, nhanh đến bất thường.
Lâm Mục đang lao tới cũng trợn tròn mắt, bất quá hắn bắt đầu cười lạnh không thôi, Lâm Mục biết Vô Song đang điên cuồng đốt cháy nội lực của chính mình.
Hành động này có thể giúp Vô Song tạm thời mạnh thêm một chút nhưng tốc độ tiêu hao nội lực gần như gấp đôi, căn bản lại càng nhanh chết. Lâm Mục lập tức lại càng tăng thêm tốc độ.
Nhưng rất nhanh Lâm Mục biết mình nhầm.
Đội hình hiện nay của Huyết Chích Tử là lấy Lâm Mục dẫn đầu, sau lưng hắn có một nhóm Huyết Chích Tử ba người đứng sát nhau, về phần sáu người còn lại bắt đầu dàn hàng ngang, có điều khoảng cách của bọn chúng với Vô Song lại tương đối xa, khoảng cách này lựa chọn cũng cực chuẩn, Vô Song muốn dùng kim châm đả thương bọn họ liền là chuyện viễn tưởng nhưng đám người này lại có thể dùng Chích Tử trực tiếp ngăn cản đường đi của Vô Song.
Vòng tròn đang dần dần khép kín, như một cái thòng lọng vậy.
Đột nhiên Lâm Mục thấy Vô Song rung lên hai tay, ánh mắt của hắn nhìn thấy rất rõ hai thứ từ cánh tay Vô Song ném ra – là kim châm.
Có điều lại không phải bắn về phía Huyết Chích Tử mà bắn về hai cái cây ở gần nhau.
Nhìn thấy động tác này, Lâm Mục triệt để run lên, nhưng hắn dừng lại không được.
Hắn vừa mới tăng tốc, sao có thể dễ dàng dừng lại?, đây chính là lực quán tính.
Vô Song lại khác, bởi Vô Song có thần khí – Thiên Tằm Tơ.
Mỗi đầu kim của Vô Song là một sợi Thiên Tằm Tơ, lần này Vô Song phóng ra hai đầu kim châm chính là để lợi dụng Thiên Tằm Tơ này.
Đạp vào Thiên Tằm Tơ, cả người Vô Song bay ngược trở lại, lướt qua đỉnh đầu Lâm Mục.
Lâm Mục nào để Vô Song thoát đi nhanh như vậy, hắn lập tức vươn tay ném Huyết Thích lên trời, muốn chặn đường Vô Song.
Vô Song không để ý lắm, một chân đạp vào một thân cây nữa, cả người tiếp tục búng lên thêm một đoạn, hoàn thành quá trình lướt đi đầu tiên.
Vô Song lộn qua đầu Lâm Mục, hắn liền đối mặt với ba tên Huyết Chích Tử đằng sau.
Vô Song căn bản không thèm để ý, toàn bộ nội lực trên người bùng nổ.
“Quỳ Hoa Bảo Điển – Phi Bộc”.
Hay cây châm ngọc lao vút đi với tốc độ không tưởng, lại thêm khoảng cách quá gần, đại não của hai tên Huyết Chích Tử liền bị xuyên qua.
Vô Song một tay nắm lấy chủy thủ ở hông, rút ra đâm thật mạnh về phía trước.
Huyết Chích Tử còn lại quá sợ hãi, vội lấy Huyết Chích làm khiên chắn, Vô Song vừa vặn mượn cơ hội này, đạp lên Huyết Chích cả người lao bắn đi thêm một đoạn.
Lướt qua vòng vây, bằng một loạt hành động được tính kỹ, may mắn lần này Vô Song không có tính sai.
Vừa vượt qua tên Huyết Chích Tử cuối cùng, Vô Song nắm chặt bội kiếm, Tiên Thiên Chí Âm Thể của hắn lúc này vận dụng toàn bộ, nội lực kéo đến đỉnh điểm, hắn chém ra một kiếm.
“Phiêu Tuyết Xuất Vân Kiếm”.
Kiếm khí ly thể, đặc điểm của Tông Sư cường giả.
Một kiếm này cắt đôi thân thể tên Huyết Chích Tử gần nhất, máu bắn tung tóe lên mặt Lâm Mục đang lao tới.
Lại chết thêm ba người, bất quá Vô Song vừa vặn không còn bao nhiêu nội lực.
Số lượng kẻ địch còn lại 7.
Một tông sư cùng sáu tên nhất lưu cao thủ.
Vô Song chém ra một kiếm mạnh nhất đời hắn, mượn lực này cả người bị đẩy đi về phía sau, tiếp tục đốt nốt chỗ nội lực còn lại, Vô Song lướt đi trong gió.
Lâm Mục lúc này như hóa điên, hắn cũng gầm lên một tiếng, lao theo.
Phía sau hắn sáu tên Huyết Trích Tử dàn hàng ra căn bản không kịp phản ứng, đến khi kịp dừng lại chỉ còn thấy bóng lưng của Lâm Mục, về phần bóng lưng của Vô Song, đã sớm không thấy.
Sáu người nhìn nhau sau đó gật đầu, cắn răng đuổi theo.
Lần này Vô Song chạy theo hướng ngược lại nhưng cũng không phải là chạy loạn, hắn chạy theo hướng Đông Bắc, Vô Song hiện nay chỉ có thể cược mệnh, cược theo kiến thức hắn đọc cùng khả năng quan sát của mình, hắn cược hướng Đông Bắc có nguồn nước, thậm chí là sông.
Vừa đi, Vô Song vừa nhét một hạt màu xanh vào miệng, sắc mặt càng ngày càng trắng.
Lúc này chỉ có Lâm Mục mới có thể đủ sức đuổi theo Vô Song, hai người cứ như vậy, một đuổi một chạy, trong mắt Lâm Mục, sát khí nặng hơn bao giờ hết, hắn quá mất mặt rồi.
Lần đầu tên chết ba thủ hạ liền không tính, lần thứ hai vẫn bị Vô Song trêu đùa, lại chết thêm ba thủ hạ nữa, điều này sao Lâm Mục có thể chịu đựng?.
.......
P/S: đã hoàn thiện xong chương này.
.......
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan