Cực Võ

Quyển 1 - Chương 1: Tiêu Dao Cốc

“Tiểu tử, dĩ nhiên lại chạy đi chơi, chính là muốn ăn đòn đúng không?”.

Giọng nói già nua vang lên trong sơn cốc vắng vẻ cùng với những tiếng ‘cốc cốc’.

Bên trong sơn cốc lúc này một lão nhân râu tóc bạc trắng đang không ngần ngại gõ lên đầu một đứa trẻ, thoạt nhìn có thể thấy lão nhân này mười phần dùng sức lực.

Về phần đứa bé chỉ khoảng 5-6 tuổi, thân hình khá nhỏ nhắn cùng khuôn mặt cực kỳ non nớt có điều ánh mắt của hắn lại phi thường sáng cùng một đầu tóc bạc cực kỳ bắt mắt.

“Lão già, lão có biết thương tình không vậy, đánh mạnh như vậy lỡ ta biến thành ngu ngốc thì sao”.

Đứa bé bị lão nhân dùng một tay nhấc lên, hai chân nhỏ nhắn đạp loạn giữa không trung, khuôn mặt mang theo mười phần khó chịu có điều nó sao có thể thoát khỏi tay của lão nhân kia?.

Lão nhân thoạt nhìn phi thường già nua nhưng thần thái lại hơn người, khuôn mặt trắng hồng, một thân đạo bào mang thêm vẻ tiên phong đạo cốt, vừa nhìn liền khiến người khác nghĩ đến cao nhân trong truyền thuyết.

Râu tóc bạc trắng nhưng sống lưng lại thẳng, huyệt thái dương nhô cao cùng ánh mắt phi thường có thần, sắc mặt lại hồng nhuận, làn da trắng trẻo, hơi thở đều đều hơn nữa bộ pháp phi thường chắc chắn, lão nhân này tuyệt đối đã luyện qua võ công hoặc ít nhất cũng tu luyện cao thâm nội gia công pháp.

Mặc kệ đứa bé kia kháng nghị, lão nhân mạnh mẽ tóm lấy thân hình bé nhỏ kia đi vào sâu bên trong sơn cốc.

Sơn cốc này rất đẹp, xung quanh là cây cối tốt tươi, trời cao trong xanh, tiếng suối róc rách chảy cùng từng tiếng chim lảnh lót vang lên đâu đó.

Không mất quá nhiều thời gian, rốt cuộc lão nhân cũng dừng lại, không hề có chút nào nương tình với đứa bé 5-6 tuổi kia, lão nhân trực tiếp thả nó xuống đất.

“A, ui có biết ta là mầm non tương lai của đất nước hay không, nhẹ tay một chút thì sao lão bất tử”.

Hai tay nhỏ bé như hai búp măng xoa xoa mông, khuôn mặt phụng phịu hướng về lão nhân già nua kia, thoạt nhìn mười phần bực tức.

Tất nhiêu đứa bé này có bực tức cũng không thể làm gì, nó liền biết chống lại lão nhân trước mặt là vô vọng.

“Hừ tiểu tử, nhìn xem mặt trời đã lên quá ngọn sào vẫn chưa chịu đi làm việc?, hơn nữa đầu ngươi cứng như vậy đánh vài cái cũng không có cảm giác, quan trọng nhất...”

Nói đến đây lão nhân mỉm cười, bàn tay nhẹ vuốt bộ râu dài của mình vẻ mặt phi thường thích ý.

“Huống hồ ngươi có thể ngu hơn được nữa sao?”.

Đứa bé nghiến răng nghiến lợi nhìn đối phương, tức giận thở phì phò có điều cũng không biết làm gì, dù sao đánh thì đánh không lại, mắng đương nhiên là được nhưng sẽ bị đánh rất thảm.

Đứa bé đã sống trong sơn cốc này 2 năm thời gian, với tính cách của lão nhân trước mặt nó cũng có chút hiểu rõ ràng, đành phải lủi thủi đứng lên phủi phủi trang phục trên người mình, vẻ mặt phi thường không tình nguyện tiến vào bên trong nội phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm.

“Lão già chết tiệt, chỉ hành người là giỏi, nếu có cảnh sát thì tốt, ta liền báo cảnh sát bắt ngươi vì tội bóc lột lao động trẻ vị thành niên”.

Đứa bé chỉ lầm bầm mà thôi nhưng sao thoát khỏi đôi tai lão nhân kia, lão nhân không nói câu nào trực tiếp sút thẳng vào mông đứa bé khiến cả người hắn nhảy cẫng lên.

“lão bất tử, khinh người quá đáng, không phải ta đã làm việc rồi sao, soa còn đánh”.

Lão nhân mặt không đổi sắc, bàn tay lại nhẹ nhàng vuốt râu, không thể không nói động tác này liền mang theo vài phần tiên phong đạo cốt, có lẽ tiên nhân trong truyền thuyết cùng lắm chỉ như thế mà thôi.

“Hừ nhìn ngươi lầm bầm mặc dù ta không quá hiểu có điều 8 phần là nói xấu lão phu, cái này liền đáng ăn đòn”.

Đứa bé lập tức dơ nắm đấm nhỏ lên kháng nghị.

“Hừ, không phải còn lại 2 phần sao, chắc gì ta đã nói xấu lão, lão liền không nói đạo lý”.

Đổi lại đương nhiên là cái gõ đầu cực kỳ kêu của lão nhân kia.

“Nắm tay lớn chính là đạo lý nha, tiểu tử ngươi có gì bất mãn, bất mãn liền đứng lên đánh cùng lão phu 500 hiệp, lão phu lúc này rất rảnh nha”.

Nhìn khuôn mặt không cười mà như cười cùng cái ánh mắt đầy trêu tức kia đứa bé chỉ có thể lắc đầu ngao ngán, nó vẫn là chọn cúi đầu lủi thủi đi vào bên trong.

.........

Sơn cốc này được gọi là Tiêu Dao Cốc, thoạt nghe tên phi thường không tệ có điều toàn bộ sơn cốc cũng chỉ có một lão bộc chưa bao giờ nói chuyện, lão nhân già nua cực kỳ vô sỉ nhưng lại mang theo vẻ tiên phong đạo cốt lừa người cùng đứa bé 6 tuổi này mà thôi.

Lúc này đứa bé đang đứng trên một chiếc ghế gỗ, chỉ có như vậy mới đủ chiều cao để có thể làm việc, trong không gian yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng dao cắt rất đều rất đều.

Đây là nhà bếp của Tiêu Dao Cốc, cũng là công việc bản thân đứa bé này làm suốt 2 năm qua, công việc chính thức của nó chính là nấu ăn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mồ hôi, nhiệt độ trong phòng bếp nóng như hỏa thiêu, khói nghi ngút, thân hình nhỏ nhắn kia liên tục run lên có điều ánh mắt thủy chung vẫn luôn chăm chú, đôi tay nhỏ bé nắm lấy thái đao di chuyển rất đều rất đều.

Chỉ cần nhìn thủ pháp dùng dao thái có thể khiến người ta liên tưởng đến trù sư của những tửu lâu nổi tiếng chứ tuyệt không nghĩ tới một tiểu tử miệng còn hôi sữa.

Đứa bé trong phòng bếp này được gọi là Vô Song, một đứa bé không cha không mẹ cũng không có họ, không ai nói cho nó họ của mình là gì, lại càng không ai nguyện ý nói cho nó xuất thân của mình, nói cho nó bố mẹ nó ở đâu.

Trên thế giới này có thể nói thân thuộc nhất với Vô Song chỉ là lão nhân già mà không uy kia cùng với cô cô.

Cô cô họ Vũ, không ai biết rõ tên của Cô cô có điều khi người khác gọi vị cô cô này đều xưng nàng là ‘Tiên Âm’, cô cô cũng không ở trong Tiêu Dao Cốc, nàng 2 năm trước gửi đứa bé này đến cho lão nhân mất nết kia liền không có trở lại, 2 năm qua đứa bé vẫn chưa nhìn thấy hình ảnh của cô cô một lần.

Lại nói Vô Song tất nhiên không phải đứa bé bình thường, ánh mắt của hắn rất sáng, ánh mắt căn bản không thuộc về cái độ tuổi này, hắn là một người xuyên việt.

Xuyên việt cái từ này phi thường quen thuộc có điều chính bản thân Vô Song lại không biết tại sao mình xuyên đến đây, hơn nữa hắn cũng không biết cái thế giới này rốt cuộc là gì.

Trước khi xuyên việt Vô Song có thể coi là một nhân sĩ thành công, năm 30 tuổi đã có thể mở được một công ty riêng, cho dù công ty không lớn nhưng cũng đã là một việc phi thường giỏi giang.

Hắn tên thật là Nguyễn Vũ Phong, là một nam nhân tương đối thành đạt ở tiền kiếp có điều chỉ thành đạt trên phương diện ‘tiền bạc’ mà thôi, về những mặt khác cuộc đời của hắn có thể coi là thất bại.

Vũ Phong vốn sinh ra cũng không rõ bố mẹ mình là ai, hắn nghe nói năm đó mình bị gửi lại ở cửa chùa, hắn liền lớn lên cùng chủ trì, lớn lên lèm một ‘tiểu tăng’ trong chùa.

Vũ Phong vẫn được coi là có chút may mắn, năm 6 tuổi vẫn được đi đến trường như những đứa trẻ bình thường, có điều một đứa bé không cha không mẹ lại sống trong chùa từ nhỏ thử hỏi sao có thể hòa nhập bình thường?, nói thẳng ra những năm đi học hắn là một đứa trẻ tự kỷ, gần như không có bất cứ bạn bè thân thuộc gì, một đứa trẻ tự ti cùng mặc cảm.

Ông trời lấy đi của con người một số thứ đương nhiên cũng phải hồi báo lại, thân thế của hắn không tốt nhưng lại cực kỳ thông minh, trời sinh tuệ nhãn lại thêm gần như không có việc gì làm ngoại trừ học bản thân Vũ Phong có thành tích học tập phi thường tốt, từ cấp 1 cho đến cấp 3 hắn luôn xếp đầu toàn trường, có thể coi là con mọt sách đúng nghĩa.

Cũng không phải hắn chưa từng muốn hòa nhập với thế giới bên ngoài, với bạn bè xung quanh nhưng hắn không vượt qua được nỗi sợ của chính mình, lại càng không có mấy người bạn bè thật tâm muốn làm quen với hắn, muốn kéo hắn ra khỏi lồng giam của chính hắn, chính vì vậy Vũ Phong suốt những năm đi học liền không có bạn bè, thậm chí trong mắt bạn bè bản thân hắn liền không tồn tại.

Vũ Phong thật ra cũng biết yêu, từ năm lớp 6 hắn đã yêu thích một cô gái cùng lớp, nàng liền là chút kỷ niệm đẹp nhất những năm tháng đi học của hắn, chỉ tiếc bản thân Vũ Phong chưa từng nói ra mà thôi.

Hắn thật sự rất ngốc, phi thường ngốc, bản thân hắn liền mang theo mối tình đơn phương đó suốt 10 năm trời, vẫn luôn chỉ dám nhìn nữ nhân kia từ sau lừng, hắn thích nhìn nàng cười, nhìn nàng nói chuyện nhưng lại không có dung khí ở bên nàng, không có cái can đảm tỏ tình kia, hắn liền muốn giữ kín chút cảm xúc đẹp nhất trong tim.

Cũng chính vì mối tình đơn phương này mà Vũ Phong thay đổi, hắn muốn thay đổi vì nàng, ít nhất có thể bước ra ngoài ánh sáng một lần, ít nhất muốn ở trước mặt nàng cho nàng biết thứ tình cảm che giấu này.

Từ đó hắn bắt đầu thay đổi, bắt đầu cuốn vào vòng xoáy khổng lồ của cuộc sống, như một chú chim non cất cánh bay cao trên bầu trời, có điều đời vốn không đẹp như hắn nghĩ, cuộc sống xung quanh lại càng không giống những điều trong sách.

Người lừa ta gạt, âm mưu thủ đoạn, lòng người khó dò...

10 năm đã thay đổi rất nhiều thứ, từ một con mọt sách trở thành một doanh nhân thành đạt, có điều tâm con người cũng thay đổi.

Cô gái khiến hắn yêu thầm 10 năm đã sớm bị vòng xoáy cuộc đời xóa nhòa, bị những toan tính phủ đi, với hắn mà nói, cô gái kia chỉ là chút cảm xúc thời niên thiếu, chỉ là một nét chấm phá trong cuộc đời hắn.

Vũ Phong đã thay đổi, ít nhất để 30 tuổi có cơ ngơi riêng hắn liền không còn là hắn, không còn là một chú tiểu lớn lên trong chùa, hắn đã đối mặt với quá nhiều mặt trái xã hội và cũng tự tay làm quá nhiều thứ mà hắn 10 năm trước nghĩ cũng không giám nghĩ.

Điếu thuốc là trên môi, chai rượu trên bàn, đầu ngửa lên phiêu theo làn khói cay cay, những lúc như vậy chính bản thân Vũ Phong cũng tự hỏi, nếu mình năm 20 tuổi gặp mình năm 30 tuổi thì sao?.

Đáp án luôn làm hắn nhếch miệng, Vũ Phong năm 20 tuổi chỉ sợ đến cả đối mặt cũng không dám, bởi trong mắt Vũ Phong năm 20 tuổi bản thân hắn 10 năm sau liền là kẻ xấu, một kẻ mười phần xấu, thậm chí là một kẻ... đáng chết.

........

Làn khói bếp như giúp hắn hiện về chút ký ức năm xưa, những lúc cơ thể hắn phiêu trong làn khói trắng, trong những điếu shisha, nicotine, mdma...

Tiếng dao đã dừng, Vô Song dùng tay day day đôi mắt, khuôn mặt non nớt hiện lên chút đau đớn.

“Chết tiệt, tại sao nghĩ mãi không ra tại sao xuyên việt đến đây, cuối cùng là bị xe đâm, bị sét đánh hay đá rơi vào đầu?”.

Những năm qua không lần nào Vô Song không tự hỏi tại sao hắn bị đưa đến thế giới này, ở thế giới kia hắn còn chưa muốn chết, hắn còn muốn đi tiếp con đường của mình, con đường của hắn vừa mới mở ra liền phải kết thúc, đùa gì vậy?.

Mỗi lần nghĩ về quá khứ liền như một trò đùa, hắn biết chắc chắn bản thân hắn đã quên đi một thứ quan trọng chỉ là thứ gì hắn lại không thể nào nhớ ra, mỗi lần cố nhớ lại đầu lại đau như búa bổ, ký ức của hắn như là một mê cung khổng lồ không có lối ra, hắn cố đi tìm đáp án trong suốt 6 năm qua nhưng đều vô vọng.

Khẽ thở dài một hơi, đầu liên tục lắc thật mạnh như muốn xoa dịu đau đớn, bàn tay chậm rãi bê lấy hai đĩa thức ăn, dùng chân mở cửa bước ra ngoài.

Hai đĩa thức ăn thoạt nhìn phi thường hấp dẫn, cho dù ở xa cũng có thể cảm nhận được mùi thơm ngào ngạt, chỉ cần nhìn cũng tuyệt đối làm người ta chảy nước miếng.

2 năm qua ở Tiêu Dao Cốc, có 3 bản lĩnh Vô Song được dạy, đầu tiên là nấu ăn, thứ hai là bổ củi, cuối cùng liền là... uống rượu.

Nghĩ đến uống rượu hắn liền muốn chửi lão già kia, nấu ăn cùng bổ củi tuyệt đối phạm vào tội bóc lột lao động trẻ vị thành niên có điều không phải kiếp trước hắn chưa thấy nhưng bắt một đứa trẻ năm đó mới có 4 tuổi uống rượu hắn liền chưa từng nghĩ tới.

Cũng may kiếp trước hắn cũng không thiếu nhậu nhẹt, không thiếu đi giao tiếp với khách hàng, có thể coi là uống rượu cao thủ nếu không kiếp này chỉ sợ trực tiếp bị lão già kia dọa sợ.

Muốn uống nước ư?, không có đâu uống rượu đi.

Uống thốc?, làm gì có thuốc nào tốt hơn rượu, uống rượu đi.

Đói?, xin lỗi trong cốc tạm thời không có gạo, rượu cũng làm từ gạo liền uống rượu đi.

Mỗi lần nghĩ đến khuôn mặt chết tiệt của lão già kia Vô Song chỉ hận không thể đánh cho hắn thành đầu heo, đáng tiếc qua vô số lần thử sức hắn liền biết mình vốn không đánh lại lão già chết tiệt kia.

Vừa suy nghĩ vừa đi, chẳng biết bao lâu đã nghe thấy âm thanh của lão đầu chết tiệt.

“Nha nha, thật thơm nha, tiểu Vô Song tay nghề càng ngày càng khá, đến đến sư phụ liền cùng ngươi uống rượu, việc vui việc vui nha”.

Vô Song bĩu môi nhìn lão già trước mặt, một thân đọa bào tiên phong đạo cốt nhưng cả người lại nằm nghiêng trên giường trúc, tay cầm một hồ lô rượu, xung quanh có đến 5-6 hồ lô rượu vứt lăn lóc, khuôn mặt đổ ửng.

“Lão già chết tiệt, sư phụ cái con khỉ, rõ ràng là bắt nạt ta”

Nói xong Vô Song đặt hai đĩa đồ ăn xuống, cũng chẳng biết làm thế nào đành cầm một hồ lô rượu lên uống, ở trong Tiêu Dao Cốc 2 năm hắn cũng học thành cái thói quen này, uống rượu thay nước.

Tiêu Dao Cốc cái gì cũng thiếu chỉ có rượu là thừa, thậm chí còn dùng rượu nấu cơm thậm chí là... tắm.

Đến chính Vô Song cũng không hiểu lão chết tiệt kia đào đâu ra lắm rượu như vậy.

Lão già thì lại không quan tâm đến Vô Song kháng nghĩ, một tay cầm hồ lô rượu một tay cho vào đĩa thức ăn thoải mái bốc.

“Khà khà, tiểu Vô Song tay nghề thật sự cao, so với cung đình trù sư chỉ sợ không kém, đĩa Uyên Ương Ngũ Trân Quái này mang ra ngoại chỉ sợ ít nhất cũng bán được 10 lạng bạc a”.

Vô Song khì mũi coi thường sau đó trực tiếp cầm đũa gắp lấy thức ăn, mặt kệ lão già kia bắt đầu lảm nhảm.

Kiếp trước hắn làm chú tiểu trong chùa cũng phụ trách việc cơn nước, tay nghề của hắn không hẳn là cao nhưng suốt 20 năm vào bếp chỉ sợ cũng không thua kém đầu bếp khách sạn 4 sao là bao, lại thêm 2 năm nay ở Tiêu Dao Cốc lại khiến trù nghệ của hắn tăng lên một mảng lớn, trình độ nấu của Vô Song đã sớm có thể so với cung đình trù sư, dù sao cung đình trù sư trong suy nghĩ của Vô Song cùng lắm chỉ ngang ngửa đầu bếp khách sạn 5 sao mà thôi.

“Hừ ăn nhiều vào, ăn nhiều đến mức nghẹn chết càng tốt, lão già vô trách nhiệm”.

Vô Song bĩu môi rồi lại ngửa cổ uống rượu, bản thân hắn thậm chí liền có suy nghĩ, nếu sống như thế này chỉ sợ 20 năm sau hắn lại trở nên giống lão già kia, chỉ biết ăn rồi uống.

Vô Song không phải không muốn đi ra khỏi Tiêu Dao Cốc chỉ là hắn không biết trong Tiêu Dao Cốc rốt cuộc có tà pháp gì, hắn thủy chung luôn luôn bị lạc, càng bực mình hơn lão già mất nết vẫn luôn tìm được hắn, luôn mang hắn về.

Điều này làm Vô Song có chút nghĩ đến ‘Đào Hoa Đảo’ trong Kim Dung, dù sao Đào Hoa Đảo có thể giam Chu Bá Thông 20 năm, kiếp trước hắn liền không tin mấy thứ vớ vẩn này có điều khi kiếp này được trải nghiệm liền có chút tà môn,

Sống cùng lão nhân này 2 năm Vô Song cũng biết lão già mất nết kia căn bản là giấu nghề, lão nhân này cũng tuyệt đối không bình thường chỉ là lão suốt ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn căn bản không để ý đến thế sự, rất giống mấu lão nhân ăn rồi ngồi chờ chết, việc này làm Vô Song cực kỳ nóng mắt.

“Nha, cái gì vô trách nhiệm?, lão phu liền là một cái vĩ đại sư phụ, chỉ là ngươi căn bản không có hiểu lòng của lão phu nha”.

Vô Song khinh thường nhìn lão nhân sau đó lắc đầu.

“Vĩ đại cái con khỉ, củi là bổ, nước là đun, đồ ăn ta nấu, quét nhà cũng là ta, dọn phòng cũng là ta..., lão chết tiệt căn bản chính là bắt nạt người, cô cô năm đó không hiểu sao lại gửi gắm ta cho lão, thật sự là ta số khổ”.

Lão già bật cười, tay lại tiếp tục cầm lấy một hồ lô rượu khác, một hơi cạn sạch.

“Hừ, ngươi dám coi thường lão phu?, ngươi biết lão phu chính là đang dạy cho ngươi tuyệt thế thần công không?”.

Vô Song chớp chớp mắt, hắn đương nhiên căn bản không tin.

Nhìn thấy biểu cảm của Vô Song rõ ràng lão nhân có chút bị chọc giận, thân hình liền ngồi lên ngay ngắn, khuôn mặt đỏ tới mang tai.

“Hừ, giang hồ không biết có bao nhiêu người muốn học võ công của lão phu bản thân ta còn lười liếc mắt, ngươi liền có phúc khí mà không biết hưởng, nhớ năm đó biệt danh của lão phu liền vang vọng thiên hạ”.

“Biệt danh?, nha biệt danh của ngươi là gì?, đọc thử lên ta nghe một chút”.

Vô Song lần này có chút tò mò, dù sao hắn cũng biết thế giới này chắc chắn tồn tại võ công, đối với thế giới này hắn có chút háo hức.

Lão nhân bị hỏi đến chỗ ngứa khuôn mặt trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.

“Độc... Cô... Cầu...”.

Vô Song nghe đến đây ánh mắt liền mở lớn, có chút không tin tưởng, trong lòng liền nổi lên chút gợn sóng.

“Không phải là Độc Cô Cầu Bại chứ, lão nhân này lúc ngả ngớn nhìn không ra sao bất quá khi nghiêm túc quả thật có vài phần tiên phong đạo cốt, chẳng nhẽ thật là tuyệt thế cao thủ... chẳng lẽ ta xuyên đến Kim Dung thế giới?”.

Lão già lúc này vuốt vuốt râu, giọng nói phi thường đắc ý.

“Độc Cô Cầu Hòa, thế nào danh tự này nghe có đáng sợ không, vừa nghe liền đã thấy vô địch thiên hạ”.

Vô Song suýt nữa trực tiếp phun ngụm rượu vừa mới uống ra, cả người lắc lư sắp đổ.

Hắn... hắn liền có xúc động muốn chửi thề.