Trong căn phòng nhỏ, ánh mặt trời rọi xuyên qua rèm  cửa trải dài trên nền đất trắng. Gió lùa vào lất phất những tấm rèm che dày, che đi khuôn bàn gỗ sau cửa. Phòng của một chủ tịch được bố trí đơn giản nhưng không kém phần quyền quý. Nếu ai vào cũng sẽ không tin vào mắt mình khi có một vị chủ tịch với công ty lớn như thế này.

Nam tử ôm mèo nhỏ, đặt lên chân, lười biếng tựa vào ghế đệm, đem tay vuốt ve lông mịn. Con mèo dường như rất thích thú với việc chủ nhân cưng chiêù, đôi mắt đen láy to tròn nhắm lại, thiu thiu ngủ. Bàn tay chủ nhân của nó cũng nhẹ nhàng rời ra, đặt trên thành ghế, đôi mắt nam nhân mở ra nhìn về phía cửa sổ, môi khẽ nhếch lên. Từng giọt nắng rơi vào người nam tử kia như một phép màu hoá thành từng ánh hào quang xinh đẹp bao trùm lấy cậu.

Kyo đang sưởi nắng 

Và trong đầu không ngừng dồn nén cảm giác muốn tìm gặp con mèo nhỏ nào kia. Hôm nay Mimi làm gì nhỉ? Có nhớ đến cậu khoonv? Samvs nay cô ăn gì? Mặc gì nhỉ? Rồi đi đứng thế nào? Cô mèo nhỏ đó rất thích chạy bộ với cậu vào mỗi buổi sáng sớm, không biết 4 năm rồi, Mimi còn giữ thoái quen đó không? Khi cô xuất hiện, cậu đã rất bất ngờ, nhìn cô đã ra dáng một thiếu nữ, thân thể thật sự khiến cho đàn ông thèm khát, chính cậu đã không kiềm nổi xúc động muốn cắn lên làn da kia. Không nghĩ vì nó mà cô bé kia lại nói cậu ghét cô. Đã bao năm rồi cô bé đó vẫn ngây thơ như vậy, vẫn dở dở ương ương như vậy. Và điều quan trọng là Meyami không chịu tăng lên tỷ số EQ nào. 

Đối với cô hiện tại, Mimi chỉ có thể nói là đáp lại những gì mọi người gửi cho cô. 

Kyo nên tìm cách cướp cô trước khi mọi chuyện bị mấy tên kia hớt tay. Chỉ trong một ngày, nhìn Akito với Yuki cũng đủ biết họ muốn làm trò gì rồi.

"Mimi à, anh phải nhốt em lại không đây?"

Với hiện tại, Meyami ra ngoài là trêu vào hoa đào, cơ thể hiện tại lại quyến rủ như vậy bọn người xấu sẽ...còn nữa, cô bé kia vẫn cứ không hiểu chuyện gì. Bị lợi dụng là ngày một ngày hai đấy!

Meyami!Meyami!

Nhưng mà...Kyo lại chống cằm nhìn ra cửa sổ, vì vậy cậu mới yêu cô. Chẳng phải sao? Con mèo thích xù lông đó, khi gặp thì trốn trốn tránh tránh, còn giương vuốt muốn đánh cậu. Rồi sao? Cô bé ngốc đó tự gieo hạt tronv tâm cậu rồi vô tâm bỏ đi. Vô tâm biến mất, dù cậu có nói bao nhiêu câu tán tỉnh, ong bướm, bé con vẫn không thể tiêu hoá nổi. Giống nước đổ đầu vịt, chẳng còn đọng gì cả. Bây giờ suy nghĩ, Kyo muốn được gặp cô, xa cô không biết bao lâu rồi cậu lại nhớ cô rồi. Gọi điện lại lo cô đang bận. Cậu nên làm sao đây? Muốn chạm vào đôi má ửng hồng kia, muốn ôm cơ thể bé nhỏ kia, muốn nghe giọng nói như chuông gió, muốn thấy cô làm nũng với cậu á. 

Kyo nhớ cô sắp phát điên rồi.

"Chủ tịch, cuộc họp đã bắt đầu"

Bên ngoài một giọng nói vọng vào, đó là thư kí bên cạnh cậu. Anh ta cũng thuộc gia tộc Sohma, là người hiền nhất. Đúng lúc nhờ anh ta mà Kyo mới dứt được suy nghĩ của mình. Trong đầu cậu chớt loé lên một ý tưởng, phải nhanh một chút làm xing công việc rồi đến ôm mèo nhỏ kia.

"Được rồi, là chủ tịch Azuma Yunoki sao? "

Kyo đứng dậy, đem tài liệu trên bàn ra ngoài, nhìn lại hồ sô, rồi hỏi thư kí mình. Bên đối phương liền gật đầu. Kyo không hỏi thêm đi thẳng vào phòng họp, trước giờ công ty của hắn và cậu không phải là đối thủ, cũng không phải là hợp tác, lần này thì chuyện gì? Mỗi lần gặp mặt, Kyo chỉ biết hắn ta rất hoàn hảo, rất nhiều hoa đào chạy theo, chấp nhận lót đường cho hắn giẫm lên. Chỉ là hắn từ chối, thanh danh là một vị bạch mã hoàng tử ôn nhu như nước, nhưng với cậu, Kyo biết hắn ta là cáo già chính hiệu, cười cười nói nói đưa người vào tròng, không bao giờ chạm vào bất kì cô gái nào. 

"Cạch...không biết ngài chủ tịch của Azuma đến tìm tôi là chỉ giáo việt gì á?!"

Nở nụ cười thân thiện, Kyo mở cửa phòng bước vào, nam tử với mái tóc đổ như thác đang cúi đầu ghi chú gì đó trong quyển sổ. Nhìn Kyo bước bào Yunoki mỉm cười đứng dậy, đợi khi Kyo ngồi xuống anh mới ngồi. Vị trí của Kyo là đối diện với anh, cũng giống kiểu khi thách đấu và nghênh chiên. Cách chọn vị trí ngồi cũng khẳng định được con người cậu ta. Yunoki chỉ mỉm cười, đẩy sấp giấy cho Kyo.

"Đây là tất cả tài liệu và nguyên liệu hợp phải trong sản phẩm, không biết đối với ngài chủ tịch đây đã có gì trao đổi?"

"Vốn đầu tư, hiện tại hơn 7 căn hộ trung tâm bắt tay vào xây dựng, vật liệu xây dựng bắt buộc phải phù hợp yêu cầu. Anh chắc chứ? Đổi lại đủ điều kiện sẽ là đơn đặt hàng....."

"...."

Trong căn phòng rộng lớn, cuộc họp giữa hai vị chủ tịch đứng fdaafu trong từng ngành kiên nhẫn trả giá thách thức nhau. Qua gần ba tiếng đồng hồ, cuộc họ liền kết thúc. Hai người vui vẻ chìa tay cho nhau bắt hợp tác. Những nhân viên xung quanh đã thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng kết thúc!

Nên biết khi hai người đấu đá nhau, khí áp rất lớn cho lớn nhỏ, trên dưới nhân viên nơi đây.!

"Nè họ ra kìa"

Một nhân viên nữa đang bấm máy nhìn sang hai chủ tịch bước ra khỏi phòng, cô nhân viên gần bên cau mày khi bị thúc nói chuyện, lực thúc của cô bên cạnh đã làm hư chữ của cô. 

"Lo làm việc đi"

"Này, cô không thắc mắc tại sao tới giờ một người đẹp rmtrai, gia thế, quyền lực như bọn họ chưa có vợ hả?"

"...họ nói họ đã có người trong lòng, hiện tại đã đi xa, nhưng họ sẽ chờ đợi đến khi cô gái kia trở về!"

Cuối cùng cô nhân viên kia cũng bị kéo vào câu truyện bà tám của cô đồng nghiệp, bỏ công việc nhớ đến những cuộc phỏng vấn trên báo của hai người. 

"Trùng hợp vậy? Giống nhau đi xa sao? Nhỡ là cái kế sao?"

" Cô.."

" Đó có thể xem là một cái kế"

Một giọng nói đứng sau lưng họ từ khi nào. Hai nữ nhân viên quay lại liền thấy hai nam thần nhìn mình, một người tóc cam uy nghiêm, kiên nghị. Một nam tử ôn nhu như nước, nhẹ nhàng trả lời hai người. Tuy một mạnh mẽ, một hiền hoà, trai ngược nhau hoàn toàn. Nhưng thật khiến người ta có cảm giác chỉ nơi này hai người toả sáng, hai vị thần xinh đẹp vừa đến nơi này.

"Thật xin lỗi khi đã làm hỏng cuộc trò chuyện của hai cô. Nhưng nếu trong đó hai tôi là chủ đề cũng nên để chúng tôi nói rõ chứ?!"

" đừng có dụ dỗ nhân viên của tôi "

Kyo nghiến răng nhìn vài rặn mây hồng trên má hai nhân viên nữ. Tên kia hắn đang chơi trò gì đấy? Đừng chọc khùng cậu! Trên công ty hắn dụ dỗ ai cũng được, tuy nhiên tuyệt đối không phải là nhân viên của cậu. Kyo không muốn nơi này sinh ra nội gián.

Yunoki cũng chỉ cười rồi cua tay, tiếp tục nói.

"Có thể là cái kế để nói tôi quá nhát gan, doạ cô ấy chạy mất. Cũng là cái kế để tôi lẫn tránh hình bóng hình bóng cô ấy đã in vào trái tim này....Xin lỗi, chủ tịch Sohma Kyo, tôi có việc phải đi. Thất lễ rồi!"

Kyo nhìn anh, chỉ cười vẫy tay.

"Được vậy hẹn ngày chúng ta tiếp tục hợp tác!"

Nói xonv Yunoki đã rời đi, Kyo đã rời khỏi nơi đó trở về phòng làm việc của mình. Cậu không quan tâm Yunoki kia có nói thật hay không, câu hiện tại muốn gặp Meyami. Rất muốn gặp, vậy nên công việc ơi làm ơn đừng dồn nữa mà.!!!

--- ----------phân cách---- ------ ------ ---------

"Anh hai!"

"Huh?!"

" Nếm thử đi, vừa miệng không?"

Trong căn nhà nhỏ của anh em Asahana, đã từ lâu rồi cái cảm giác yên bình, hạnh phúc này bao trùm nó rồi. Ở căn bếp của ngôi nhà, Meyami chăm chú với món súp của mình mở tiệc cho gia đình sắp hội họp, Ukyo cũng ở bên giúp một tay. Cô không biết, con sói nào đó rất thích ngắm cô vào những ngày thế này.

Nghe giọng gọi của cô, Ukyo mỉm cười đến gần nếm thử nước súp, gật đầu.

"Ừm, ồn rồi!"

"Oa thật, em chỉ nếm theo khẩu vị của em thôi"

"Thật không biết em làm thế nào để dùng khẩu vị đều có của những người trong nhà"

Meyami cười, lắc đầu. Cô chỉ cho rằng đó chỉ là việc may mắn thôi. Ai nghĩ được. Hoặc là anh hai đang an ủi cô. Quay lại với nồi súp sôi, bỏ thêm hành, rồi tắt bếp. Chuyển sang làm bánh kem, sau hai tiếng đồng hồ chiếc bánh thật to ra lò. Xinh đẹp, Meyami bắt đầu làm kem, và dâu tây cắt nhỏ rồi rải lên bánh. 

"Ừm, xem nào, kem em thiếu vị này!"

Ukyo đến bên bát đánh kem nếm thử, rồi nheo mắt nhìn cô. Meyami chớp động đôi ngươi xanh ngọc bích, ăn thử một ít kem. Rồi nhìn anh, cô thật không biết mình bỏ thiếu cái gì.

"Ừm...là ít sữa nữa nó cần sánh hơn"

Meyami vâng lời, thêm sữa vào, Ukyo đứng phía sau nhìn cô, khoé miệng nhếch lên một đường, anh nhìn bóng nhỏ kia tất bật lại muốn kéo bóng nhỏ vào lòng.

"Xong rồi ạ!"

Meyami trang trí chiếc bánh kem xong, với dòng chữ xin đẹp. Trong lúc đó, Ukyo ngồi ăn mứt ngon lành. Khi làm xonv chạy đến bên anh xin chút mứt thì..

"Anh hai, anh ăn hết mứt rồi!"

"Ừm"

Cúi đầu, ủ rủ. Ukyo nhìn cô lại mỉm cười, nếu nhue có tai hoặc đuôi bây giờ anh sẽ nghĩ cô bé cụp tai, hạ đuôi, mắt lưng tròng lủi thủi vào bếp mất.

"Mimi muốn ăn mứt sao?"

"Dạ thôi ạ"

"Có muốn ăn không? Vãn còn này!"

Ánh mắt lập tức lấp lánh. Chạy đến bên anh, cầm lo mứt, nhìn rồi lại nhìn.

"Làm gì còn ạ? Á..."

Chưa giải đáp được thắc mắc, cô liền bị kéo về phía trước, hụt đà, thế là cô ngã dúi về phía trước. Lầb này lại hôn đất mẹ...

"Mở mắt ra!"

Bên tai một tiếng lạnh tanh vang lên, rồi lại một nhiệt độ khác xâm nhập vào miệng. Meyami khó chịu đẩy ra, nhưng lại càng ghì chặt hơn, mùi vị của mứt dâu chua chua đẩy vào khoang miệng, bắt cô nuốt xuống, tiếp đến là vị bạc hà cay xè, lạnh ngắt.

"Ừmm..,"

Môi bị cắn xuống một vết, cơ thể lại dãy dụa, môi lại dính càng chặt hơn. Bàn tay thô rát đẩy lên ngực căn tròn của Meyami mà chà sát. 

"A...ừmmm...anh...hai..."

"Mứt của em đấy!"

"Không cần..á, anh bỏ tay ra đi!"

Vội tránh anh, ghì bị bàn tay trên ngực đè xuống, đem tay đẩy tay anh ra, bàn tay thô ráp lại đặt lên đầu ngực cô nhéo vào. Ukyo nheo mắt nhìn bảo bối nhỏ chật vật bị mắc cạn. 

"Đừng mà anh hai!"

"Vậy thì đưa nụ hôn đây!"

"... Ngô..ừm..."

Ukyo chưa đợi cô chấp nhận hay không liền chồm người cắn lên môi cô. Tiếp tục với cái hôn sâu, lần này anh không cho cô chịu khuất phục thì sau này không phải hư đấy!?

Meyami một hôn, một xoa, một cưỡng ép liền bị choáng váng, hơi thở cạn, cô liền ngất đi. 

Ukyo lại ôm cơ thể bé kia về phòng đắp chăn cho cô. Xoa lần làn môi sưng đỏ kia, nhẹ cười.

"Yên tâm, cô ngốc à! Anh sẽ giành cơ thể của em vào đêm tân hôn!"

Cúi người hôn lên làn môi nhỏ, rồi đắp chăn cho cô sau ra ngoài đóng cửa. Bữa tiệc hôm nay để anh làm tiếp đi, và đặc biệt phải hơn của cô. Anh khoonv muốn mấy tên kia ăn món này.

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Trong căn phòng nhỏ, ánh mặt trời rọi xuyên qua rèm  cửa trải dài trên nền đất trắng. Gió lùa vào lất phất những tấm rèm che dày, che đi khuôn bàn gỗ sau cửa. Phòng của một chủ tịch được bố trí đơn giản nhưng không kém phần quyền quý. Nếu ai vào cũng sẽ không tin vào mắt mình khi có một vị chủ tịch với công ty lớn như thế này.

Nam tử ôm mèo nhỏ, đặt lên chân, lười biếng tựa vào ghế đệm, đem tay vuốt ve lông mịn. Con mèo dường như rất thích thú với việc chủ nhân cưng chiêù, đôi mắt đen láy to tròn nhắm lại, thiu thiu ngủ. Bàn tay chủ nhân của nó cũng nhẹ nhàng rời ra, đặt trên thành ghế, đôi mắt nam nhân mở ra nhìn về phía cửa sổ, môi khẽ nhếch lên. Từng giọt nắng rơi vào người nam tử kia như một phép màu hoá thành từng ánh hào quang xinh đẹp bao trùm lấy cậu.

Kyo đang sưởi nắng 

Và trong đầu không ngừng dồn nén cảm giác muốn tìm gặp con mèo nhỏ nào kia. Hôm nay Mimi làm gì nhỉ? Có nhớ đến cậu khoonv? Samvs nay cô ăn gì? Mặc gì nhỉ? Rồi đi đứng thế nào? Cô mèo nhỏ đó rất thích chạy bộ với cậu vào mỗi buổi sáng sớm, không biết 4 năm rồi, Mimi còn giữ thoái quen đó không? Khi cô xuất hiện, cậu đã rất bất ngờ, nhìn cô đã ra dáng một thiếu nữ, thân thể thật sự khiến cho đàn ông thèm khát, chính cậu đã không kiềm nổi xúc động muốn cắn lên làn da kia. Không nghĩ vì nó mà cô bé kia lại nói cậu ghét cô. Đã bao năm rồi cô bé đó vẫn ngây thơ như vậy, vẫn dở dở ương ương như vậy. Và điều quan trọng là Meyami không chịu tăng lên tỷ số EQ nào. 

Đối với cô hiện tại, Mimi chỉ có thể nói là đáp lại những gì mọi người gửi cho cô. 

Kyo nên tìm cách cướp cô trước khi mọi chuyện bị mấy tên kia hớt tay. Chỉ trong một ngày, nhìn Akito với Yuki cũng đủ biết họ muốn làm trò gì rồi.

"Mimi à, anh phải nhốt em lại không đây?"

Với hiện tại, Meyami ra ngoài là trêu vào hoa đào, cơ thể hiện tại lại quyến rủ như vậy bọn người xấu sẽ...còn nữa, cô bé kia vẫn cứ không hiểu chuyện gì. Bị lợi dụng là ngày một ngày hai đấy!

Meyami!Meyami!

Nhưng mà...Kyo lại chống cằm nhìn ra cửa sổ, vì vậy cậu mới yêu cô. Chẳng phải sao? Con mèo thích xù lông đó, khi gặp thì trốn trốn tránh tránh, còn giương vuốt muốn đánh cậu. Rồi sao? Cô bé ngốc đó tự gieo hạt tronv tâm cậu rồi vô tâm bỏ đi. Vô tâm biến mất, dù cậu có nói bao nhiêu câu tán tỉnh, ong bướm, bé con vẫn không thể tiêu hoá nổi. Giống nước đổ đầu vịt, chẳng còn đọng gì cả. Bây giờ suy nghĩ, Kyo muốn được gặp cô, xa cô không biết bao lâu rồi cậu lại nhớ cô rồi. Gọi điện lại lo cô đang bận. Cậu nên làm sao đây? Muốn chạm vào đôi má ửng hồng kia, muốn ôm cơ thể bé nhỏ kia, muốn nghe giọng nói như chuông gió, muốn thấy cô làm nũng với cậu á. 

Kyo nhớ cô sắp phát điên rồi.

"Chủ tịch, cuộc họp đã bắt đầu"

Bên ngoài một giọng nói vọng vào, đó là thư kí bên cạnh cậu. Anh ta cũng thuộc gia tộc Sohma, là người hiền nhất. Đúng lúc nhờ anh ta mà Kyo mới dứt được suy nghĩ của mình. Trong đầu cậu chớt loé lên một ý tưởng, phải nhanh một chút làm xing công việc rồi đến ôm mèo nhỏ kia.

"Được rồi, là chủ tịch Azuma Yunoki sao? "

Kyo đứng dậy, đem tài liệu trên bàn ra ngoài, nhìn lại hồ sô, rồi hỏi thư kí mình. Bên đối phương liền gật đầu. Kyo không hỏi thêm đi thẳng vào phòng họp, trước giờ công ty của hắn và cậu không phải là đối thủ, cũng không phải là hợp tác, lần này thì chuyện gì? Mỗi lần gặp mặt, Kyo chỉ biết hắn ta rất hoàn hảo, rất nhiều hoa đào chạy theo, chấp nhận lót đường cho hắn giẫm lên. Chỉ là hắn từ chối, thanh danh là một vị bạch mã hoàng tử ôn nhu như nước, nhưng với cậu, Kyo biết hắn ta là cáo già chính hiệu, cười cười nói nói đưa người vào tròng, không bao giờ chạm vào bất kì cô gái nào. 

"Cạch...không biết ngài chủ tịch của Azuma đến tìm tôi là chỉ giáo việt gì á?!"

Nở nụ cười thân thiện, Kyo mở cửa phòng bước vào, nam tử với mái tóc đổ như thác đang cúi đầu ghi chú gì đó trong quyển sổ. Nhìn Kyo bước bào Yunoki mỉm cười đứng dậy, đợi khi Kyo ngồi xuống anh mới ngồi. Vị trí của Kyo là đối diện với anh, cũng giống kiểu khi thách đấu và nghênh chiên. Cách chọn vị trí ngồi cũng khẳng định được con người cậu ta. Yunoki chỉ mỉm cười, đẩy sấp giấy cho Kyo.

"Đây là tất cả tài liệu và nguyên liệu hợp phải trong sản phẩm, không biết đối với ngài chủ tịch đây đã có gì trao đổi?"

"Vốn đầu tư, hiện tại hơn 7 căn hộ trung tâm bắt tay vào xây dựng, vật liệu xây dựng bắt buộc phải phù hợp yêu cầu. Anh chắc chứ? Đổi lại đủ điều kiện sẽ là đơn đặt hàng....."

"...."

Trong căn phòng rộng lớn, cuộc họp giữa hai vị chủ tịch đứng fdaafu trong từng ngành kiên nhẫn trả giá thách thức nhau. Qua gần ba tiếng đồng hồ, cuộc họ liền kết thúc. Hai người vui vẻ chìa tay cho nhau bắt hợp tác. Những nhân viên xung quanh đã thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng kết thúc!

Nên biết khi hai người đấu đá nhau, khí áp rất lớn cho lớn nhỏ, trên dưới nhân viên nơi đây.!

"Nè họ ra kìa"

Một nhân viên nữa đang bấm máy nhìn sang hai chủ tịch bước ra khỏi phòng, cô nhân viên gần bên cau mày khi bị thúc nói chuyện, lực thúc của cô bên cạnh đã làm hư chữ của cô. 

"Lo làm việc đi"

"Này, cô không thắc mắc tại sao tới giờ một người đẹp rmtrai, gia thế, quyền lực như bọn họ chưa có vợ hả?"

"...họ nói họ đã có người trong lòng, hiện tại đã đi xa, nhưng họ sẽ chờ đợi đến khi cô gái kia trở về!"

Cuối cùng cô nhân viên kia cũng bị kéo vào câu truyện bà tám của cô đồng nghiệp, bỏ công việc nhớ đến những cuộc phỏng vấn trên báo của hai người. 

"Trùng hợp vậy? Giống nhau đi xa sao? Nhỡ là cái kế sao?"

" Cô.."

" Đó có thể xem là một cái kế"

Một giọng nói đứng sau lưng họ từ khi nào. Hai nữ nhân viên quay lại liền thấy hai nam thần nhìn mình, một người tóc cam uy nghiêm, kiên nghị. Một nam tử ôn nhu như nước, nhẹ nhàng trả lời hai người. Tuy một mạnh mẽ, một hiền hoà, trai ngược nhau hoàn toàn. Nhưng thật khiến người ta có cảm giác chỉ nơi này hai người toả sáng, hai vị thần xinh đẹp vừa đến nơi này.

"Thật xin lỗi khi đã làm hỏng cuộc trò chuyện của hai cô. Nhưng nếu trong đó hai tôi là chủ đề cũng nên để chúng tôi nói rõ chứ?!"

" đừng có dụ dỗ nhân viên của tôi "

Kyo nghiến răng nhìn vài rặn mây hồng trên má hai nhân viên nữ. Tên kia hắn đang chơi trò gì đấy? Đừng chọc khùng cậu! Trên công ty hắn dụ dỗ ai cũng được, tuy nhiên tuyệt đối không phải là nhân viên của cậu. Kyo không muốn nơi này sinh ra nội gián.

Yunoki cũng chỉ cười rồi cua tay, tiếp tục nói.

"Có thể là cái kế để nói tôi quá nhát gan, doạ cô ấy chạy mất. Cũng là cái kế để tôi lẫn tránh hình bóng hình bóng cô ấy đã in vào trái tim này....Xin lỗi, chủ tịch Sohma Kyo, tôi có việc phải đi. Thất lễ rồi!"

Kyo nhìn anh, chỉ cười vẫy tay.

"Được vậy hẹn ngày chúng ta tiếp tục hợp tác!"

Nói xonv Yunoki đã rời đi, Kyo đã rời khỏi nơi đó trở về phòng làm việc của mình. Cậu không quan tâm Yunoki kia có nói thật hay không, câu hiện tại muốn gặp Meyami. Rất muốn gặp, vậy nên công việc ơi làm ơn đừng dồn nữa mà.!!!

--- ----------phân cách---- ------ ------ ---------

"Anh hai!"

"Huh?!"

" Nếm thử đi, vừa miệng không?"

Trong căn nhà nhỏ của anh em Asahana, đã từ lâu rồi cái cảm giác yên bình, hạnh phúc này bao trùm nó rồi. Ở căn bếp của ngôi nhà, Meyami chăm chú với món súp của mình mở tiệc cho gia đình sắp hội họp, Ukyo cũng ở bên giúp một tay. Cô không biết, con sói nào đó rất thích ngắm cô vào những ngày thế này.

Nghe giọng gọi của cô, Ukyo mỉm cười đến gần nếm thử nước súp, gật đầu.

"Ừm, ồn rồi!"

"Oa thật, em chỉ nếm theo khẩu vị của em thôi"

"Thật không biết em làm thế nào để dùng khẩu vị đều có của những người trong nhà"

Meyami cười, lắc đầu. Cô chỉ cho rằng đó chỉ là việc may mắn thôi. Ai nghĩ được. Hoặc là anh hai đang an ủi cô. Quay lại với nồi súp sôi, bỏ thêm hành, rồi tắt bếp. Chuyển sang làm bánh kem, sau hai tiếng đồng hồ chiếc bánh thật to ra lò. Xinh đẹp, Meyami bắt đầu làm kem, và dâu tây cắt nhỏ rồi rải lên bánh. 

"Ừm, xem nào, kem em thiếu vị này!"

Ukyo đến bên bát đánh kem nếm thử, rồi nheo mắt nhìn cô. Meyami chớp động đôi ngươi xanh ngọc bích, ăn thử một ít kem. Rồi nhìn anh, cô thật không biết mình bỏ thiếu cái gì.

"Ừm...là ít sữa nữa nó cần sánh hơn"

Meyami vâng lời, thêm sữa vào, Ukyo đứng phía sau nhìn cô, khoé miệng nhếch lên một đường, anh nhìn bóng nhỏ kia tất bật lại muốn kéo bóng nhỏ vào lòng.

"Xong rồi ạ!"

Meyami trang trí chiếc bánh kem xong, với dòng chữ xin đẹp. Trong lúc đó, Ukyo ngồi ăn mứt ngon lành. Khi làm xonv chạy đến bên anh xin chút mứt thì..

"Anh hai, anh ăn hết mứt rồi!"

"Ừm"

Cúi đầu, ủ rủ. Ukyo nhìn cô lại mỉm cười, nếu nhue có tai hoặc đuôi bây giờ anh sẽ nghĩ cô bé cụp tai, hạ đuôi, mắt lưng tròng lủi thủi vào bếp mất.

"Mimi muốn ăn mứt sao?"

"Dạ thôi ạ"

"Có muốn ăn không? Vãn còn này!"

Ánh mắt lập tức lấp lánh. Chạy đến bên anh, cầm lo mứt, nhìn rồi lại nhìn.

"Làm gì còn ạ? Á..."

Chưa giải đáp được thắc mắc, cô liền bị kéo về phía trước, hụt đà, thế là cô ngã dúi về phía trước. Lầb này lại hôn đất mẹ...

"Mở mắt ra!"

Bên tai một tiếng lạnh tanh vang lên, rồi lại một nhiệt độ khác xâm nhập vào miệng. Meyami khó chịu đẩy ra, nhưng lại càng ghì chặt hơn, mùi vị của mứt dâu chua chua đẩy vào khoang miệng, bắt cô nuốt xuống, tiếp đến là vị bạc hà cay xè, lạnh ngắt.

"Ừmm..,"

Môi bị cắn xuống một vết, cơ thể lại dãy dụa, môi lại dính càng chặt hơn. Bàn tay thô rát đẩy lên ngực căn tròn của Meyami mà chà sát. 

"A...ừmmm...anh...hai..."

"Mứt của em đấy!"

"Không cần..á, anh bỏ tay ra đi!"

Vội tránh anh, ghì bị bàn tay trên ngực đè xuống, đem tay đẩy tay anh ra, bàn tay thô ráp lại đặt lên đầu ngực cô nhéo vào. Ukyo nheo mắt nhìn bảo bối nhỏ chật vật bị mắc cạn. 

"Đừng mà anh hai!"

"Vậy thì đưa nụ hôn đây!"

"... Ngô..ừm..."

Ukyo chưa đợi cô chấp nhận hay không liền chồm người cắn lên môi cô. Tiếp tục với cái hôn sâu, lần này anh không cho cô chịu khuất phục thì sau này không phải hư đấy!?

Meyami một hôn, một xoa, một cưỡng ép liền bị choáng váng, hơi thở cạn, cô liền ngất đi. 

Ukyo lại ôm cơ thể bé kia về phòng đắp chăn cho cô. Xoa lần làn môi sưng đỏ kia, nhẹ cười.

"Yên tâm, cô ngốc à! Anh sẽ giành cơ thể của em vào đêm tân hôn!"

Cúi người hôn lên làn môi nhỏ, rồi đắp chăn cho cô sau ra ngoài đóng cửa. Bữa tiệc hôm nay để anh làm tiếp đi, và đặc biệt phải hơn của cô. Anh khoonv muốn mấy tên kia ăn món này.