Sở Tiều nhìn thoáng qua sắc mặt âm trầm của Minh Dạ, rất sợ anh nổi bão, nhặt tấm thẻ kia lên, vội vàng giải thích nói.
"Bà chủ, tấm thẻ này là do chính cô đóng băng, đã không cần từ rất lâu rồi, không liên quan tới cậu chủ!"
Lan San vừa nghe liền có chút không nhịn được, bên tai nóng bừng lên. Cô sao có thể nghĩ tới, thẻ này sớm đã không thể dùng rồi.
Cô hắng giọng, rốt cuộc bày ra dáng vẻ, hôm nay là tới đòi tiền, không có tiền thì không đi.
"Tôi... tôi nào nhớ chứ, tiền đều để ở trong thẻ, tìm cả phòng cũng chỉ thấy mỗi tấm thẻ này."
Nói xong liền đứng trước mặt Minh Dạ, đưa tay phải ra, hiên ngang nói: "Trả thù lao!"
Không hề có một chút dáng vẻ hổ thẹn nào vì vừa rồi nghĩ oan cho Minh Dạ.
Giống như một người vợ đi đòi tiền chồng của mình vậy, hoặc là giống con gái đang làm nũng muốn xin tiền tiêu vặt của cha, không hề mất tự nhiên.
Người cả phòng đều sợ tới không dám thở mạnh, chưa từng thấy ai dám như vậy trước mặt Minh Dạ.
Sở Tiều xoa đầu lúc này đã đầy mồ hôi lạnh, chỉ thấy con cái đi đòi tiền cha mẹ, chưa từng thấy mẹ kế đi đòi tiền con riêng bao giờ, anh thầm yên lặng cầu nguyện thay cho Lan San.
Trên mặt Minh Dạ vẫn lạnh lùng, con người hẹp dài, sâu thẳm như không có đáy, dường như có thể nhìn thấu tâm tư của tất cả mọi thứ, lại giống như một mảng đen tối, không thể nhìn ra được vui buồn gì từ mắt anh, anh bình tĩnh giống như Lan San lúc này vậy.
Lan San nghĩ là anh không cho, có chút nóng nảy, thẳng thắn ném chiếc túi lên người Minh Dạ.
"Này... Minh Dạ rốt cuộc anh có cho hay không, nếu hôm nay anh không đưa cho tôi, tôi... tôi sẽ không để anh yên đâu!"
Khóc lóc ăn vạ là ưu điểm bẩm sinh của cô.
Lan San hiện tại không thèm đếm xỉa gì nữa, nếu đã làm rồi, vậy thì phải làm cho có kết quả thì mới thôi.
Lan San không biết giờ khắc này ở trong mắt Minh Dạ, dáng vẻ tức giận của cô lại mang theo một vẻ mị hoặc không thể tả, như là con gái được cha nuông chiều đến kiêu căng, đó là một loại phong thái rất khác.