Cô còn chưa kịp lên tới nơi, bên hông căng thẳng, dưới chân liền nhẹ bẫng, cả người bị ôm ngang lên, cô sợ tới bất kể là ai, liền lập tức ôm lấy cô đối phương, sau khi thấy rõ gương mặt đó, bắt đầu giãy dụa kịch liệt.
"Hỗn đản, anh buông ra..."
"Không muốn ngã thì đừng làm loạn."
Lan San cắn môi, ánh mắt trừng trừng lên án nhìn Minh Dạ, cô tuy là chán ghét anh, nhưng người này nói được làm được, cô cũng không dám làm loạn nữa rồi, dưới đùi thực sự là đang rất đau.
Mười phút sau, từ căn phòng của bà Minh truyền đến từng tiếng rên rỉ đứt quãng, khiến người nghe mặt đỏ tới mang tai, tâm tư bay loạn.
"Đau quá, anh nhẹ một chút..."
"Đi ra ngoài... đi ra ngoài... ô ô... đau chết tôi rồi! Hỗn đản..."
"Nhẹ một chút, anh không thể nhẹ hơn một chút sao..."
"A... chỗ đó thực sự rất đau..."
"Ô Ô... Minh Dạ, anh là tên bại hoại..."
"Câm miệng cho tôi!"
Sắc mặt Minh Dạ lúc này đã kém tới cực điểm, vẻ mặt anh vốn lạnh nhạt âm u, bây giờ lại càng thêm u ám, bắt thịt cả người cứng ngắc, gân xanh nổi lên, khí lạnh phát ra từ người anh làm cho Lan San phải run run.
Cắt chặt hàm dưới, trong mắt ngậm một giọt nước mắt ướt nhẹm, muốn khóc lại không dám khóc, ánh mắt lên án nhìn Minh Dạ đang "tra tấn" cái đùi đáng thương của cô.
Minh Dạ trong lòng thầm kêu một tiếng, anh thực sự bị cô gái này đánh bại rồi, Minh Dạ anh từ lúc nào phải làm qua chuyện thấp kém như thế, vậy mà lại đi thoa dầu cho một người con gái.
Chết tiệt, âm thanh của cô, mềm mại như vậy, mị lực như vậy, giống như là... khi yêu thương trên giường phát ra vậy.
Hại anh không nhịn được liên tưởng tới lúc đè cô xuống dưới, càng ngày... càng điên rồi, quả thức so với lúc cô chưa mất trí nhớ còn muốn khó chịu hơn.
Hai ngày này Minh Dạ thậm chí còn muốn một đòn đánh chết cô, nhưng mỗi khi nhìn anh mắt long lanh đó, nhìn cô...
Đôi mắt ướt nhẹm, vẻ mặt oan ức, làm cho anh đang tràn ngập lửa giận cũng không thể bộc phát nổi, ngay cả động tác cũng không nhịn được mà nhẹ nhàng đi.