Anh ta đứng như vậy, liền nhìn thấy rõ ràng cảnh xuân bên trong, không sót một chút gì.
Đôi gò bồng tròn trịa trắng nõn, theo nhịp thở của cô, mà chập trùng lên xuống.
Hương thêm mê người của cô đập vào mặt anh ta.
Bụng dưới bỗng nhiên căng cứng, giống như là bị giật điện, dùng sức vứt Bạch Lăng xuống giường, lui về sau một bước.
Loạn rồi, thực sự là loạn rồi...
Anh ta thật không ngờ chính bản thân mình lại có phản ứng trước một người phụ nữ hạ tiện như vậy, thật sự là trúng tà, trước đây anh ta cũng từng nhìn qua, nhưng hết lần này tới lần khác, lần nào cũng đều bị đả kích.
Càng nghĩ anh càng thầm lên án mình.
"Lan San, cô tốt nhất là thực bị mất trí nhớ, nếu để cho tôi phát hiện là cô giả bộ, tôi sẽ cô biết thế nào là sống không bằng chết!"
Thân thể Bạch Lăng không ngừng run rẩy, lời của anh ta, càng khiến cô không thể ngừng suy nghĩ.
Cô nào còn tâm trạng quản ai chết ai sống, cô hiện tại chỉ muốn biết sao mình lại lạc vào thân xác này!
Ông trời à, cô chưa bao giờ thích cuộc sống kiểu này, tại sao bây giờ lại ông trời lại muốn đẩy cô vào tình huống này chứ.
Trong lòng vị bác sĩ có chút nghi ngờ, thế nhưng cảm xúc của Bạch Lăng quá mức kích động, không thích hợp để anh chuẩn đoán bệnh.
Anh quay đầu ý bảo y tác tiêm cho cô một mũi thuốc an thần.
Tiêm xong, Bạch Lăng dần dần rơi vào hôn mê, nhưng dù là có đang trang cơn mê, khuôn mặt cô vẫn hiện lên vẻ ưu thương, chân mày nhíu lại, mang theo vẻ buồn bã khó tả, khiến người ta thoạt nhìn liền sinh lòng thương xót.
Người đều đi ra ngoài, duy chỉ có người đàn ông áo đen phiền não nhìn cô.
"Tôi không có thời gian ở đây, cô ta giao cho cậu, chỉ cần không chết, cậu muốn làm gì thì làm!"
Vị bác sĩ đẩy đẩy kính mắt, chế nhạo nói.
"Tôi cũng không dám xuống tay với "bà Minh", chỉ là để cho cô ta nằm viện, tiết kiệm một phiền phức cho cậu, cậu còn ở đó mà lo mình có bị cô ta đoạt đi tấm thân xử nam sao? A... dựa vào gì, cậu lại xuống tay nặng như vậy?"
Anh ta còn chưa nói xong, người đàn ông đối diện, liền nắm chặt tay, đấm một phát vào bụng anh ta.
Cảm giác đau đớn ập tới, lục phủ ngũ tạng giống như sắp loạn lên rồi.
"Đáng đời..."
Thu nắm tay lại, nhẹ nhàng thổi một hơi, liền đút tay vào túi áo, tiêu sái rời đi.