Căn phòng lớn vô cùng yên tĩnh, nam nữ trẻ tuổi ôm nhau ngủ trên giường, tư thế vướng víu vô cùng ám muội.
Dường như chỉ cần như vậy, họ có thể ngủ tới sáng.
Hai khuôn mặt đều tinh xảo mỹ mạo, khiến cho người khác không nhịn được mà ưa thích...
***
Sáng sớm hôm sau, Bạch Lăng mơ màng tỉnh lại, vừa mở mắt, liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú, lập tức sợ đến thót tim.
Một lát sau, lấy lại tinh thần, mới nhớ ra là tối hôm qua người nào đó gắt gao ôm lấy cô không chịu buông, sau đó... cô không còn cách nào khác chỉ có thể ngủ lại đây.
Cô nhìn chân tay Minh Dạ quấn trên người cô, cái trán một hồi đau đớn.
Người này cũng thật là, cả một đêm không động đậy, vẫn là tư thế lúc đi ngủ hôm qua.
Bạch Lăng chợt nhớ tới một chuyện quan trọng, không được, hiện tại Minh Dạ còn chưa có tỉnh lại, nếu như chờ anh tỉnh lại, nhất định sẽ rất xấu hổ.
Tuy tối hôm qua là anh không đúng, nhưng anh đều làm những chuyện này trong sự vô thức, không làm chủ được, vậy nên cô cũng không trách anh.
Thân phận của bọn họ quá mức nhạy cảm, con chồng mẹ kế ngủ chung một giường, còn ôm ấp tới mức như vậy... thực sự là...
Thừa dịp anh còn chưa tỉnh lại, len lén trở về phòng, sau đó coi như chưa hề xảy gì chuyện gì là tốt nhất.
Bạch Lăng nhẹ nhàng nhích người một chút, nhưng khi nhìn khuôn mặt của Minh Dạ liền không nhịn được nghĩ xem anh rốt cuộc đã hạ sốt hay chưa.
Cô dứt khoát trước khi đi muốn kiểm tra một chút, tốt xấu gì đây cũng là bệnh nhân cô chăm sóc cả đêm.
Bạch Lăng vươn tay cẩn thận sờ lên chán Minh Dạ, hoàn hảo, nhiệt độ bình thường, đã khỏi rồi!
Nhưng tay cô còn chưa kịp thu lại, mí mắt Minh Dạ đột nhiệt mở ra.
Như là pháo hoa xuất hiện trong đêm tối, trong nháy mắt chiếu sáng cả bầu trời, khiến Bạch Lăng sợ tới run người.
"Cái kia... không phải là tôi cố ý ngủ ở đây, là đêm qua anh ôm tôi... không phải... để tôi đi, anh yên tâm, tôi chưa làm gì cả!"