Mới vừa thấy anh ta cô liền hỏi: "Tại sao phải kiểm tra lại chứ, tôi cảm thấy người mình rất tốt!"
"Cô lần trước bị cụng đầu, rất có thể sẽ để lại di chứng, lý do ổn thỏa rồi chứ? Mau đi kiểm tra lại một lần cho tốt đi!"
Vệ Thạc Nhân chính là một bác sĩ lành nghề, cách nói chuyện vô cùng khôn khéo, dù là không có bệnh, nghe lời anh ta nói ra cũng sẽ thành có bệnh.
Bạch Lăng có chút không tình nguyện, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đi lên xe của anh ta.
Hai mươi phút sau, Bạch Lăng thấy xe đi lướt qua cổng bệnh viện, nhưng không có dừng lại.
Cô nghi ngờ hỏi: "Anh không phải là muốn đưa tôi đi kiểm tra lại sao?"
Vệ Thạc Nhân trên mặt đầy vẻ hài hước: "Nếu không nói là kiểm tra lại, cô sẽ chịu đi theo tôi sao?"
"Cái này... chắc là không rồi, chỉ là, tôi là một người phụ nữ góa chồng, không thích hợp để ra ngoài với người đàn ông khác!"
Vệ Thạc Nhân thấy vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Lăng, không nhìn được bật cười: "Tại sao không thích hợp? Dù sao chúng ta làm việc đều không để lộ ra ngoài!"
"Vậy anh... tại sao còn để tôi xuất viện?" Chúng ta cũng không quen nhau mà...
"Sau khi cô mất trí nhớ, sẵn tiện tôi hôm nay lại đang rảnh, vậy nên muốn tìm tạm một người cho đỡ buồn!"
Đối với loại người như Vệ Thạc Nhân, đáy lòng Lan San mặc dù vẫn có cảm giác bài xích, nhưng khi nhìn thấy vẻ cô đơn nhàn nhạt trên khuôn mặt anh ta, cô vẫn không có cách nào nhẫn tâm cự tuyệt.
Vệ Thạc Nhân là một người rất tâm lý, hiểu được lòng người, làm việc gì cũng đều để ý đến sở thích của Bạch Lăng.
Buổi trưa Vệ Thạc Nhân dẫn Bạch Lăng vào ăn cơm trưa tại một tiệm cơm Tây.
Nhưng nhưng mới vừa bước vào quán chưa được bao lâu, cả người Bạch Lăng đã cảm thấy khó chịu, cô luôn có cảm giác dường như có một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình, khiến cô không được tự nhiên.
Xoay người nhìn xung quanh một vòng, Bạch Lăng rốt cuộc nhìn thấy một người đang đứng trên lầu, ánh mắt nhìn cô.
Thần sắc khó chịu, ánh mắt kia có cảm giác như nước sôi 100 độ C vậy!
Bạch Lăng trợn tròn mắt, sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở đây?