Minh Dạ anh đời này còn chưa từng chịu qua vẻ chật vật như vậy, anh vừa rồi tại sao phải chạy, không phải là hôn cô thôi sao, có gì mà ghê ghớm chứ, cô được anh hôn hản là cảm thấy vinh hạnh mới đúng.
Nhưng tận đáy lòng anh lại có một giọng nói vang lên: Rõ ràng là anh đang chột dạ!
Đúng vậy, Minh Dạ từ trước tới nay đều là người kiêu ngạo không ai bì nổi, cho tới bây giờ cũng chưa từng biết chột dạ là cảm giác gì, và anh căn bản cũng không muốn chột dạ.
Nhưng mà lúc này... anh không muốn biết, dù biết, anh cũng không thừa nhận, nhưng không thừa nhận cũng không được.
Anh không dám đối mặt với ánh mắt Bạch Lăng khi cô tỉnh lại.
Bị một cô gái làm cho anh nửa đêm không ngủ được, đứng đón gió lạnh bên cửa sổ, Minh Dạ thật sự có chút khinh bỉ mình, anh đã dần cảm nhận được sự báo thù của Bạch Lăng dành cho mình rồi.
Anh hết lần tới lần khác suy nghĩ tính kế với cô gái trong phòng, còn Bạch Lăng lúc này thì đang ngồi xếp bằng ở trên giường, một tay chống cằm, một tay còn lại nhàm chán giơ lên quấn quấn mấy sợi tóc trên đầu.
Liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cười tà...
"Mèo con à, em không vào đây sao? Bây giờ ở bên ngoài rất lạnh... nếu em vào đây, chị có thể chia cho em một nửa chăn nha!"
Tay Minh Dạ run lên, suýt chút nữa ngã ngửa.
Mèo con? Chị?
Lan San, cô thực là muốn chết rồi sao?
Bạch Lăng không nghe được lời hồi đáp, tiếp tục nói: "Em thực sự không muốn vào sao? Thật sự là khó chiều nha, hơn nửa đêm rồi, không phải là đói bụng muốn đi tìm thức ăn đó chứ? Qủa thực ở đây có rất nhiều thức ăn nha."
Âm thanh thanh thúy, mềm nhũn, mang theo vài phần nũng nịu, hơn nữa lại vang lên trong đêm tối, có chút không khí mập mờ, khiến cho người nghe không nhịn được phải suy nghĩ.
"Con mèo" Minh Dạ ngoài cửa này, chính là khó chịu vì "đói", chưa tìm được thức ăn nên mới chạy tới đây tìm cách "giảm đói".
Mà Bạch Lăng, chính là cách "giảm đói" mà anh đang tìm.
Câu nói đó vẫn vang lên bên tai Minh Dạ, Lan San... sao cô đột nhiên lại nói như vậy?