Minh Dạ trào phúng nhìn thoáng qua, trực tiếp đem cô ta đẩy ngã, cũng không làm bất cứ chuẩn bị gì, tách hai chân cô bé ra trực tiếp đi vào bên trong. Cô ta dù sao cũng còn là một đứa bé, đau đớn do bị xé rách khiến cô không nhịn được hét lên một tiếng, sau đó ngất đi.
Không có tiếng khóc sướt mướt làm cho người ta chán ghét, lỗ tai Minh Dạ rốt cuộc cũng được thanh tịnh.
Cuối cùng Minh Dạ dứt khoát cầm lấy chiếc váy che lại khuôn mặt của cô ta, không thèm nhìn mặt, nhắm mắt lại mặc cho dục vọng của bản thân ngang ngược.
Đêm hôm đó trước mắt Minh Dạ là một đôi chân tắng nõn không ngừng đong đưa, bên tai từ đầu đến cuối đều vang vọng hai tiếng:
“Anh trai...”
“Anh trai...”
“Anh trai...”
Thanh âm dịu dàng, quyến rũ khiến cho người dục vọng sôi trào.
Giống như là mê muội rồi, lửa dục trên thân thể đã tiết nhưng trong ngọn lửa lòng, trong máu càng thêm cháy bỏng, nóng rực.
Minh Dạ nằm trên giường, trong đời anh, đây là lần đầu tiên anh thấy bức bối như vậy, xao động trong thân thể cũng không có cách nào lắng xuống. Tuy vậy nhưng anh cũng không hề có bất cứ cảm xúc gì đối với cô bé nằm bên cạnh, bây giờ trong đầu anh đều bị hình ảnh cặp đùi nhỏ kia chiếm giữ.
Ba giờ sáng, Minh Dạ bỏ lại cô bé đã gần chết kia, một mình từ Hoa Dương Sơ Thượng đi ra.
Không có mục đích lái xe lao vùn vụt trên đường cái, chờ đến lúc anh dừng lại mới phát hiện ra thì xe đã dừng ở trước cổng nhà họ Minh.
Nửa đêm, nhà họ Minh không một ánh đèn. Màn đêm như tấm màn nhung đen tuyền bao phủ lấy đế quốc do mấy chục đời nhà họ Minh thành lập.
Hầu như không chút do dự, anh đã đi đến dưới lầu. Bạch Lăng ở trên lầu hai, chỉ có chút độ cao như thế đối với Minh Dạ cũng chỉ là chuyện đơn giản như trở bàn tay.
Năm phút sau, Minh Dạ đã nghiêng người nằm ở bên cạnh Bạch Lăng, trong ánh mắt anh nhìn cô tràn đầy nghi hoặc, không hiểu, mâu thuẫn, giãy dụa...
Cô bây giờ thật yên tĩnh, không màng danh lợi, vẫn quyến rũ mềm mại như cũ nhưng không còn vẻ yêu mị như lúc trên xe.
Nhưng như vậy vẫn làm cho anh không chút nào bình tĩnh được.
Anh cũng không hiểu, tại sao sau khi cô quyến rũ anh, người trở nên bất an xao động cũng chỉ có mình anh.
Cuối cùng vẫn không nhịn được mà cúi người, ngậm chặt lấy đôi môi yêu diễm kia.
Minh Dạ giống như người trúng độc sắp chết tìm được thuốc giải, tất cả khó chịu trong nháy mắt tan thành mây khói.